Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 124 - Chương: 124

Chương: 124

Trong phòng cầu nguyện nghi ngút khói hương và được tượng Thánh tượng nữ thần dõi theo, hai người bạn tri kỉ nhiều năm đồng thời im lặng, chỉ có những lời chúc phúc thần linh ban xuống đang nhẹ nhàng an ủi hai tâm linh còn đang hoảng hồn. Trong khi tiếng sóng biển bé xíu dịu êm thì khe khẽ vang vọng bên tai Fanna, đó là lời thì thầm của Nữ thần Bão tố Gormona.

Nữ thần vẫn đang dõi theo nơi này, sự để tâm xưa giờ chưa từng có.

Không biết trôi qua bao lâu, Hải Đế mới dần dần bình tĩnh lại. Nàng ta cẩn thận dè dặt phá vỡ sự im lặng: “Thứ mà tớ đã nhìn thấy rốt cuộc là gì vậy?”

Fanna do dự một lúc, mới khẽ khàng nói ra: "Có lẽ... đó chính là thứ mà những dị đoan mặt trời kia vẫn luôn tìm kiếm."

“Đám dị đoan mặt trời đó vẫn luôn tìm kiếm ư?” Hải Đế sửng sốt một chút: “Ý của cậu là…”

“Mảnh vỡ mặt trời,” Fanna không đợi Hải Đế nói xong đã khẽ đầu: “Có lẽ chỉ có mảnh vỡ mặt trời, mới có thể sánh được với uy năng của cảnh tượng mà cậu đã nhìn thấy trong ảo ảnh đó.”

Trong khi nói như vậy, Fanna chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Thánh tượng của Nữ thần Bão Tố, nhẹ giọng nỉ non như có điều suy tư: “Dù sao thì... đám dị đoan đó đã cho rằng mảnh vỡ mặt trời rơi ra từ hài cốt được gọi là 'mặt trời chân thật'..."

Hải Đế sửng sốt, sắc mặt đột nhiên hơi thay đổi: "Thứ như vậy nếu thật sự từng xuất hiện ở thế giới hiện thực, thành bang Phổ Lan Đức không thể nào có thể bình yên vô sự như hiện giờ được..."

“Vậy nên thứ đó nhất định đang nằm một trong trạng thái phong ấn nào đó,” Fanna gật đầu: “Thông tin cho thấy mảnh vỡ mặt trời đã xuất hiện ở thành bang Phổ Lan Đức mười một năm trước, nhưng bây giờ xem ra, cái gọi là xuất hiện khi đó, hẳn cũng chỉ là một ít uy năng rò rỉ, trong mười một năm qua nó luôn trong trạng thái ngủ say..."

"Mà hiện giờ những dị đoan mặt trời đó lại muốn đánh thức thứ đó?!" Hải Đế lộ vẻ kinh hãi: "Bọn họ đang muốn hủy diệt toàn bộ Phổ Lan Đức sao?!"

"Cậu cũng không phải ngày đầu tiếp xúc với tà giáo," Fanna liếc nhìn Hải Đế: "Cậu còn không rõ trạng thái tinh thần của bọn họ sao? Đối với đám dị đoan điên cuồng đó mà nói, chỉ cần có thể thức tỉnh 'mặt trời đen', hiến tế một hay hai thành bang thì đã là gì? Bọn họ thậm chí không ngại đốt cháy cả thế giới, biến nó thành củi cho Thần Mặt Trời hồi sinh!”

Hải Đế há hốc mồm, hồi lâu không hé răng. Fanna thì bình tĩnh lại tâm tình, sau đó mới chậm rãi nói: “Vấn đề mấu chốt nhất bây giờ là, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra khi cậu nhìn thấy cảnh tượng đó — Chuyện gì đã xảy ra với cậu, chuyện gì đã xảy ra xung quanh cậu, chuyện gì đã xảy ra trong chính viện bảo tàng. Khi làm rõ được những điều này, chúng ta mới có thể biết rõ mảnh vỡ đó rốt cuộc đang ngủ say trong trạng thái thế nào và rốt cuộc đang ngủ say ở nơi nào."

"... Không được, không thể nhớ nổi chi tiết," Hải Đế gõ nhẹ vào trán: "Nhưng bây giờ tớ gần như chắc chắn rằng mình xác thực đã nhìn thấy hình chiếu của nó trong lúc hôn mê, hơn nữa để lưu giữ manh mối quan trọng mới cấp tốc tiến hành tự thôi miên mình... Để tớ suy nghĩ lại một chút, khi đó tớ được người ta cứu và tạm thời được đưa vào một căn phòng nào đó ở tầng một của viện bảo tàng... Theo tình hình mà họ nói với tớ sau khi ra ngoài, căn phòng đó gần với khu triển lãm chính..."

Hải Đế vừa cố nhớ lại, vừa trầm ngâm hỏi: “Không thể dùng những điều này để kết luận rằng manh mối đang nằm trong viện bảo tàng sao?”

"Rất khó, xét theo chủ nghĩa thần bí, những gì cậu nhìn thấy hoàn toàn không phải là bản thể của mảnh vỡ, mà là một 'cái bóng' nhỏ rò rỉ từ thế giới hiện thực của một tồn tại siêu phàm khổng lồ, viện bảo tàng không nhất định là nơi mảnh vỡ ngủ say, nơi đó rất có thể chỉ có một 'khe nứt', mà nhân loại trong trạng thái hôn mê có rào cản tinh thần rất yếu, cho nên ý thức của cậu mới có thể ngẫu nhiên xuyên qua khe nứt và nhìn thấy cảnh tượng phía bên kia khe nứt.

“Loại khe nứt trôi nổi ở rìa hiện thực này thường không cố định, trước đó nằm trong viện bảo tàng, bây giờ rất có thể đã di chuyển đến nơi khác.”

Fanna kiên nhẫn giải thích, sau đó lại đột nhiên lắc đầu: “Đương nhiên, chúng ta vẫn sẽ tiến hành lục soát viện bảo tàng ở cấp độ cao nhất và duy trì giám sát sau đó, dù sao dị thường và dị tượng luôn có lúc không hợp lệ thường, nói không chừng mảnh vỡ đó thực sự sẽ ở lại trong viện bảo tàng dưới trạng thái của giới chất bị phong ấn nào đó, cho dù không có, chúng ta có lẽ cũng có thể tìm thấy một số manh mối trong hiện trường trận hỏa hoạn, để giải thích tại sao 'khe nứt' lại tình cờ xuất hiện trong viện bảo tàng...”

"Nhưng công cuộc lục soát tiếp sau đó không liên quan gì đến cậu. Cân nhắc từ góc độ an toàn, tốt hơn hết cậu nên tránh xa viện bảo tàng đó trong một tháng tới."

"Tất nhiên, tớ chỉ mong sao tránh xa chuyện này," Hải Đế lập tức gật đầu: "Chuyện xui xẻo tớ gặp phải đã đủ nhiều rồi!"

Fanna yên lặng nhìn người bạn từ nhỏ đã xui xẻo của mình, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra lời nào, nàng ta chỉ im lặng dưới Thánh tượng nữ thần, trầm lặng sau nửa phút mới đột nhiên lên tiếng: "Cậu đã được ai cứu ra vậy?"

“Hai cô gái còn đang đi học, cùng với một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi,” Hải Đế suy nghĩ một chút: “Nói ra cũng thật trùng hợp, một trong hai cô gái đó vừa khéo là học trò mà cha tớ đến thăm nhà vào vài ngày trước, còn người đàn ông kia lại là chú của cô bé... Tớ đã nhắc qua với cậu rồi thì phải? Tên anh ta là Duncan Strain, chủ của cửa tiệm đồ cổ."

"... Hiện tại nghe đến cái tên 'Duncan' là tớ lại có chút dị ứng," Khóe miệng Fanna run lên một cái mắt thường có thể nhìn thấy: "Mặc dù biết chắc không phải cùng một người..."

“Lần đầu tiên nghe thấy cái tên này từ miệng của cha mình tớ cũng có phản ứng giống hệt cậu,” Hải Đế xòe tay ra: “Nói đến chuyện này, tớ còn đồng ý với vị tiên sinh đó, chiều mai sẽ đến nhà anh ta để đánh giá tâm lý cho cháu gái của anh ta, vừa hay đến lúc đó cũng có thể chính thức nói lời cảm ơn... Hôm nay mọi thứ rối tung lên, tớ vội vàng nói lời tạm biệt, quả thực có chút không hợp lễ nghĩa."

"Nói đúng ra, người cần đánh giá tâm lý không phải chỉ có cô 'cháu gái' đó," Biểu cảm của Fanna lại đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng vào Hải Đế: "Ba người đó đều cần."

"Tại sao..." Hải Đế nói ra theo bản năng, nhưng sau đó lập tức kịp phản ứng: "À!"

"Đúng vậy, khi đó bọn họ đều ở bên cạnh cậu, mà trong lúc hôn mê cậu đã nhìn thấy dáng dấp của mảnh vỡ mặt trời," Fanna nhìn chằm chằm vào mắt Hải Đế: "Nếu như đó thật sự là hài cốt của một vị cổ thần nào đó, nói không chừng sự ô nhiễm của nó đã lan tới người bọn họ dọc theo ý thức của cậu. Có lẽ quy mô ô nhiễm lan ra là rất nhỏ, nhưng đối với người bình thường mà nói, cũng có thể trí mạng."

Hải Đế trợn mắt há hốc mồm.

...

Trong cửa tiệm đồ cổ ở thành khu hạ, Duncan đã đóng cửa tiệm từ sớm và đang ngồi trên chiếc ghế sau quầy trong tư thế thoải mái, trong khi Nina và Shirley thì đang ngồi đối diện với anh, một bên trái và một bên phải.

Hai người đi tắm trong phòng tắm đơn giản trên lầu, Nina thay quần áo mới, nhưng Shirley vẫn mặc chiếc váy đen của mình — Ngược lại không phải Nina không muốn cho đối phương mượn quần áo của cô, mà do sự chênh lệch vóc dáng của hai người quả thực có hơi lớn, Shirley đã chủ động từ chối mấy bộ quần áo quá rộng so với mình.

Tất nhiên, cô nàng này từ chối có phải còn có lo âu khác hay không thì không biết được... Có lẽ cô ta cho rằng nhận lấy quần áo của Nina thì tương đương với việc nhận lấy một món quà từ họ hàng thân thuộc của Tà thần? Điều này chỉ có bản thân cô ta biết.

Còn ở phía bên kia quầy là con chim bồ câu Aye đang đi thong thả.

Trên bàn đằng sau gã này là một đống khoai tây chiên - Đó là lời hứa của Duncan với nó.

Aye có được món khoai tây chiên mà nó hằng mong ước, Nina bình an vô sự trở về nhà, Duncan cứu được cháu gái của mình trở về, còn tiến thêm một bước trong việc làm quen với lực lượng của ngọn lửa.

Mọi người đều rất vui mừng.

Ngoại trừ Shirley ra.

Cô ta đều sắp khóc — Hôm nay cô ta đã muốn khóc rất nhiều lần.

"Thế nên... Shirley, thật ra bạn hoàn toàn không phải là bạn cùng lớp của tôi... bạn chỉ sử dụng một loại... 'kỹ xảo trinh thám' nào đó để trà trộn vào trường để điều tra một số chuyện," Nina nhìn người bạn không dễ gì kết giao được với biểu cảm phức tạp: "Bạn cũng không thích hơi nước và máy móc..."

"Tôi thậm chí còn chẳng hề hiểu những thứ trong sách giáo khoa..." Shirley thận trọng nói, cô ta đáp lời Nina, nhưng ánh mắt thi thoảng lại nhìn Duncan: "Xin lỗi, tôi... xin lỗi."

Nina dường như không để ý đến lời xin lỗi của Shirley, cô chỉ cau mày vô cùng khó hiểu: "Nhưng rốt cuộc thì làm sao bạn làm được vậy? Tôi... bây giờ nhớ lại, bạn luôn đột nhiên xuất hiện ở lớp học của tôi, sau đó lại thường xuyên ẩn hiện bên cạnh tôi, nhưng bạn chưa bao giờ tham dự lớp học bình thường, thậm chí cả các giáo viên và bạn học bên cạnh dường như đều không chú ý đến bạn, bạn..."

Shirley lại nhanh chóng liếc nhìn Duncan, sau khi xác nhận biểu cảm trên mặt của đối phương vẫn bình tĩnh mới thấp giọng lẩm bẩm: "Thật ra là một chút kỹ xảo siêu phàm nho nhỏ..."

“Siêu phàm?” Nina kinh ngạc mở to hai mắt: “Lẽ nào bạn là điều tra viên của giáo hội?”

"Không phải không phải, tôi không phải người của giáo hội, tôi..." Shirley lại liếc nhìn Duncan, cô ta nhớ lại hạng mục chú ý trong lời căn dặn mà vị đại lão này dành riêng cho mình lúc Nina lên lầu đi tắm vừa rồi, mặc dù vẫn hoàn toàn không thể hiểu rốt cuộc tại sao vị đại lão này phải chơi trò “đóng vai nhân loại” trong cửa tiệm đồ cổ này, nhưng vẫn ngoan ngoãn tuân theo căn dặn của đại lão: “Tôi được coi là một… một người siêu phàm hoang dã…"

Trên mặt Nina đầy vẻ kinh ngạc: "... Người siêu phàm còn có hoang dã?!"

"Không ghi tên trong danh sách, đó không phải là hoang dã sao," Shirley dường như đã hoàn toàn từ bỏ điều gì đó, nói với khí thế tự bộc lộ một cách cam chịu: "Đám chó... đám người phiền phức của giáo hội không phải thường gọi những người như chúng tôi như vậy sao?"

Nina sững sờ lắng nghe lời giải thích của Shirley, sau đó lại nhìn quan sát cô ta từ trên xuống dưới vài lần. Ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới này khiến người sau cảm thấy cả người không được tự nhiên, Shirley theo né tránh bản năng: “Bạn nhìn tôi như vậy làm gì..."

“Vậy thì bạn thật lợi hại nhỉ!” Nina đột ngột nói ra một câu đặc biệt nghiêm túc.

Shirley lập tức bị choáng ngợp: "... Bạn chỉ xúc động điều này?"

"Đúng rồi!"

Bình Luận (0)
Comment