Mối quan tâm của Nina dường như đặt ở chỗ rất tinh tế, nhưng đối với Shirley mà nói, đây là chuyện tốt.
Từ tận đáy lòng, cô ta đã coi cô gái ngây thơ lại bình thường trước mặt này là họ hàng thân thuộc của bóng ma tâm lý trong không gian thứ, hơn nữa còn là loại họ hàng thân thuộc cấp bậc con gái ruột – ấn tượng mặt tiêu cực của bản thân trước mặt quyến thuộc này càng ít, xác suất sống sót trước mặt đại lão tất nhiên cũng sẽ cao hơn một chút.
Nina không biết nụ cười ngượng ngùng và cứng ngắc đó của Shirley ẩn chứa bao nhiêu tâm sự. Lúc này cô nương này vừa kinh ngạc lại có chút hưng phấn, bởi vì cô chưa bao giờ tiếp xúc với người siêu phàm thật sự ở khoảng cách gần như vậy (bình thường đến nhà thờ không tính), sự hiểu biết về mặt này chỉ giới hạn trong sách vở. Mà trong mắt cô, một người sử dụng một loại "ảo thuật siêu phàm" nào đó lẻn vào trường học để điều tra vụ việc như Shirley dường như đã bị bao phủ bởi một tầng hào quang thần bí lại ghê gớm.
Trong một thời gian ngắn cô thậm chí đã quên mất "sự lừa dối" nhỏ nhoi của đối phương đối với mình, thay vào đó cô tập trung toàn bộ sự chú ý vào cuộc sống và những cuộc mạo hiểm bất bình thường của những người siêu phàm - cho dù những cuộc phiêu lưu này về cơ bản đều do chính cô nghĩ ra: “Bạn thường sống ở nơi nào vậy? Trong căn cứ bí mật của riêng mình hay gì đó ư? Hay có một tổ chức rất bí ẩn?”
“Bạn thường ẩn núp trong hang động sao? Hay những nơi tương tự như cống thoát nước? Có phải có một nơi giống như kho hàng, cất giữ các vật phẩm nghi thức đa dạng chủng loại không?”
“Bạn sinh ra đã có nặng lực đặc biệt rồi sao? Hay có vật phẩm siêu phàm lợi hại? Bạn là loại 'Bí pháp sư' trong truyền thuyết kia? Tôi nghe nói có một nghề cổ xưa như vậy, các Bí pháp sư có thể phóng thích pháp thuật mà không cần dựa vào bất kỳ vị thần linh nào. Nghe nói sức mạnh của họ đến từ huyết mạch...”
"Ngày thường bạn ăn những gì? Có hay uống thảo dược hay máu động vật kỳ quái thường xuyên không? Hả? Bạn cũng ăn uống bình thường? Thật sao?"
Nina hỏi ra một loạt, câu hỏi này nối tiếp câu hỏi kia, oanh tạc quả thật không có hồi kết, Shirley ứng phó qua loa đến nỗi trán toát ra từng tầng mồ hôi lạnh — Ngược lại cũng không phải vì cô ta không trả lời được vấn đề của đối phương, mà bởi vì có Duncanở bên cạnh!
Duncan đã im lặng quan sát Shirley từ nãy đến giờ, với nụ cười dịu dàng và thân thiện — nhìn bề ngoài giống như một bậc phụ huynh lộ mặt tiếp đãi khi con cái mời bạn học đến nhà.
Chất phác, thân thiết, vô hại với con người và động vật.
Nhưng nếu anh vui vẻ, Shirley sẽ toát mồ hôi lạnh.
"Bạn dường như rất sợ chú của tôi," Dù cho phản ứng của Nina đối với phương diện này có chậm chạp thế nào đi nữa, cô vẫn có thể để ý thấy biểu hiện cổ quái của Shirley, thêm vào đó, nhớ lại phản ứng của đối phương khi ở viện bảo tàng trước đó, điều này khiến cô không nhịn được hỏi: "Giữa hai người… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Không... không có chuyện gì! Thật đó!" Shirley gần như giật mình ngồi thẳng dậy, ra sức lắc lắc hai tay: "Tôi... tôi thì có thể xảy ra chuyện gì với chú cậu được chứ, tôi vẫn còn là một đứa trẻ mà..."
Duncan vừa nghe câu này liền cảm thấy dường như có gì đó không đúng, anh biết không thể để hai cô nương này tiếp tục tự do phát huy, vội vàng ho nhẹ hai tiếng cắt ngang trước khi Shirley bô bô miệng như tàu lửa chạy: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là cô bé có lần trốn vé, tình cờ bị chú bắt gặp.”
“Chỉ vì chuyện này?” Nina kinh ngạc nhìn Shirley: “Vậy cũng không đến mức để lại bóng ma tâm lý lớn như vậy chứ… Có điều chú nói đúng, trốn vé là không tốt.”
Shirley sắp rơi nước mắt: "Sau này tôi thực sự không trốn vé nữa được chưa!"
Nina gật đầu, sau đó dường như nghĩ tới điều gì đó, không khỏi nghiêm túc nhìn Shirley: "Vậy... bạn có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc bạn đang điều tra gì không? Bạn làm bạn với tôi, cũng là vì chuyện 'điều tra' của bạn?"
Shirley căng thẳng cơ thể thẳng tắp, mắt bắt đầu đánh sang một bên, nhưng vừa được phân nửa đã bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Duncan.
"Tôi đang điều tra trận hỏa hoạn mười một năm trước," Shirley đột nhiên hơi cúi thấp đầu, dường như bỗng chốc nghĩ thông suốt điều gì đó hoặc dứt khoát từ bỏ điều gì đó, giọng nói trầm xuống: "Chính là sự kiện rò rỉ nhà máy ở Khu phố 6 trong ghi chép phía chính phủ có đề cập tới..."
“Trận hỏa hoạn mười một năm trước?” Nina nhất thời trợn to hai mắt, giọng điệu tràn đầy kinh ngạc: “Khoan đã… bạn cũng biết về trận hỏa hoạn mười một năm trước đó?!”
"... Bạn cũng biết?!" Shirley cũng rất kinh ngạc, cô ta đứng bật dậy khỏi ghế: "Bạn cũng từng trải qua trận hỏa hoạn đó?"
“Đương nhiên là tôi biết, cha mẹ tôi đã chết trong trận hỏa hoạn đó — Năm đó tôi mới sáu tuổi, là chú Duncan đã cứu tôi ra,” Nina gấp gáp nói, hai tay khoa tay múa chân theo bản năng: “Nhưng từ trước nay mọi người đều nói tôi đã bị khói độc trên đường phố xông làm hồ đồ, bọn họ đều nói hoàn toàn không có hỏa hoạn gì, ngay cả báo chí sau đó đều nói khi đó chỉ là nhà máy xảy ra sự cố..."
"Năm đó... tôi cũng sáu tuổi, cha mẹ tôi cũng chết trong hỏa hoạn, tôi nhớ rõ rành rành," Shirley nhìn thẳng vào mắt Nina: "Nhưng những người xung quanh cũng nói với tôi rằng, khi đó căn bản không có hỏa hoạn gì cả... Chẳng trách, chẳng trách A Cẩu nói ngửi thấy khí tức quen thuộc trên người bạn..."
Cô ta vừa dứt lời, giọng nói của Duncan đột nhiên từ bên cạnh truyền đến: “Vì vậy, là A Cẩu đã chỉ dẫn cô tiếp cận Nina nên cô mới trà trộn vào trường học — mà cô cũng không biết tại sao phải làm như vậy, thế nên sau khi nghe được những lời Nina vừa nói cô cũng mới tỏ ra kinh ngạc như vậy."
Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Duncan, Shirley vội vàng gật đầu, Nina thì lộ ra vẻ hơi nghi hoặc: "A Cẩu? A Cẩu là ai?"
"A Cẩu, nó..." Shirley nói, nhưng lại do dự một giây, cô ta liếc nhìn Duncan, rồi lại liếc nhìn Shirley: "A Cẩu là bạn của tôi, nó ở ngay bên cạnh tôi, nhưng vẻ ngoài của nó có thể hơi đáng sợ... "
Shirley miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng kỳ quái — bởi vì ở đây rõ ràng có một bóng ma tâm lý không gian thứ còn đáng sợ hơn A Cẩu vô số lần đang ngồi bên cạnh, hơn nữa bóng ma tâm lý của không gian thứ này còn sớm tối chung đụng với Nina, sau cùng cô ta còn phải hợp tác với "sở thích cá nhân" của đại lão, giả vờ rằng A Cẩu là sự tồn tại đáng sợ nhất ở đây, còn phải cư xử với đại lão như một con người bình thường...
Bình tâm mà suy xét, trong ngày thường cô ta nhờ vào năng lực ngụy trang của A Cẩu để hoạt động khắp nơi, qua lại với các tín đồ tà giáo, giao thiệp với quan trị an và thậm chí là đối phó với các mục sư của các giáo đường nhỏ trong khu vực, nhưng cộng hết thảy những điều này lại đều không hồi hộp căng thẳng bằng ngồi mười phút trong cửa tiệm đồ cổ này.
Cửa tiệm bình thường không có gì lạ này, trong mắt cô ta gần như cùng đẳng cấp với lối vào của không gian thứ.
Nina chỉ tò mò nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của "A Cẩu" bên cạnh Shirley, ngó dáo dác một lúc lâu mới mò hỏi hỏi: "Vậy bạn hãy để 'A Cẩu' ra gặp tôi một chút đi, nếu đã là bạn của bạn... tôi có gì phải sợ chứ?"
Shirley còn hơi do dự, Duncan đột nhiên gõ nhẹ bàn một cái, nói với Nina: "Vậy cháu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, chú gặp qua 'A Cẩu' rồi, thật sự rất xấu."
“...Vậy cháu càng tò mò hơn,” Nina ngược lại càng tò mò hơn khi nhìn thấy phản ứng của chú Duncan và Shirley: “Cháu thật muốn gặp vị A Cẩu tiên sinh đó, muốn biết tại sao bạn của Shirley lại phải gọi cái tên lạ lùng như vậy..."
"Được rồi, nếu cháu đã muốn xem," Duncan lắc đầu bất đắc dĩ nhìn Shirley: "Để A Cẩu ra ngoài chào hỏi đi, dù sao cũng là 'khách' của ngày hôm nay."
Trong những trường hợp bình thường, Shirley tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật của mình và A Cẩu ra ngoài, bởi vì trong một thành bang có trật tự, đồng hành cùng với ác ma biển sâu vốn chính là một chuyện cực kỳ cấm kỵ, cho dù các thần quan của Giáo hội Biển Sâu chỉ phát giác một chút khí tức của biển sâu, họ đều có thể trực tiếp nã súng tám pound và súng máy sáu nòng đến trước mặt cô ta.
Nhưng mà bây giờ, một sự tồn tại ở cấp bậc bóng ma tâm lý của không gian thứ yêu cầu cô ta phải triệu hồi A Cẩu ra.
"... Ò."
Cô ta gật đầu, sau đó từ từ giơ cánh tay của mình lên.
Giây tiếp theo, dưới ánh mắt kinh ngạc và hơi hồi hộp của Nina, ngọn lửa đen kịt và khói dày đặc bỗng nhiên bốc lên bên cạnh Shirley!
Xiềng xích kéo dài ra từ trong ngọn lửa, ở cuối làn khói dày đặc và ngọn lửa đen, bóng dáng của một con ác ma biên sâu được ngưng tụ ra.
Con chó săn biển sâu xuất hiện trong ngọn lửa, đồng thời trong giây lát nhanh chóng co lại thành một khối, dùng hai chân trước ôm lấy đầu, giấu đi hốc mắt đáng sợ nhất trên người, giọng nói buồn bực trong đám khói đen chào hỏi Nina: "Chào buổi tối, tiểu thư, tôi là A Cẩu, bạn của Shirley kiêm chó giám hộ. Ngoại hình của tôi không phù hợp với thẩm mỹ chủ đạo của nhân loại, nhưng cô có thể nhìn nó bằng con mắt trừu tượng và bao dung, tôi chỉ được mảnh xương và ngọn lửa có màu hơi lạ xếp chồng lên nhau một cách khéo léo…”
Duncan liếc nhẹ Shirley một cái: "Ngẫm nghĩ lại, trong đời này của tôi chưa từng thấy qua một con chó động lòng người như vậy... chỉ xét về tính cách mà nói, nó cũng khá là đáng yêu."
Nina ở bên kia thì gương mắt đờ đẫn, kinh ngạc nhìn A Cẩu hồi lâu, cuối cùng mới kêu lên: "A!"
Shirley vội vàng nói: “Tôi đã nói rồi, bạn có thể sẽ bị dọa sợ…”
Kết quả, cô ta còn chưa nói xong, liền nghe thấy nửa câu sau nối tiếp tiếng kinh hô của Nina: "Cái này cũng thật lợi hại à!"
Shirley: "...?"
"Xin... xin chào?" Lúc Shirley còn đang sửng sốt, Nina đã bắt đầu chào hỏi thử thăm dò A Cẩu: "A Cẩu tiên sinh? À, anh là một vị 'tiên sinh' ư?"
"Ác ma biển sâu không có giới tính, nhưng nếu muốn, cô có thể gọi tôi như vậy," A Cẩu ủ rũ trả lời, đồng thời có vẻ cũng hơi ngạc nhiên: "Cô... không sợ tôi sao?"
"Tạm ổn, mặc dù nhìn có chút đáng sợ," Nina suy nghĩ một chút, trên mặt nở nụ cười tươi tắn: "Nhưng lá gan của tôi cũng khá lớn đó~"