Thấy dáng vẻ Nina hưng phấn cùng tò mò sau một hồi kinh ngạc cùng căng thẳng, Shirley thật sự là không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cô như này đã không thể miêu tả là gan to..."
Nhưng Nina lại hoàn toàn không nghe thấy Shirley đang lẩm bẩm gì, sự chú ý của cô đã hoàn toàn bị con chó săn hài cốt đen kịt trước mặt thu hút, sau khi nhảy xuống ghế, cô lập tức đi vòng quanh A Cẩu hai lần, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới — Khi nhìn thấy hốc mắt trống rỗng và tràn đầy huyết quang của A Cẩu, cô cuối cùng mới bị dọa sợ một phen, nhưng cũng chỉ là giật mình thôi.
“Thật là lợi hại à…” Cô lại lặp lại lần nữa, thậm chí còn có vẻ muốn đưa tay chạm vào sọ đầu xương của A Cẩu, nhưng ở giây cuối cùng vẫn thu tay lại, quay lại ngẩng đầu nhìn về phía Shirley: “Đây là lần đầu tiên tôi chính mắt trông thấy một tồn tại siêu phàm như vậy... A Cẩu là gì? Là một sinh vật được triệu hồi bởi pháp thuật ư? Hay là..."
“Là ác ma,” Shirley trả lời thẳng thắn, dường như muốn dùng điều này để hù dọa Nina, khiến đối phương ý thức rõ hơn tính nguy hiểm của A Cẩu: “Loại ác ma nguy hiểm nhất nhất.”
Quả nhiên, Nina có chút khiếp sợ, cô có lẽ không ngờ A Cẩu ngoài vẻ ngoài xấu xí nhìn thế nào cũng rất nhã nhặn này lại có danh tiếng "ác ma", mặt tràn đầy vẻ khó tin: "Nó là... ác ma?"
"Nói đúng hơn, là ác ma biển sâu," A Cẩu hơi ngẩng đầu, hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Nina: "Tiểu thư, đây có lẽ là lần đầu tiên cô nhìn thấy ác ma biển sâu, đừng vì sự tồn tại của tôi mà sinh ra ấn tượng sai lầm đối với ác ma biển sâu, đồng bào của tôi đa chủng loại, nhưng có một điểm chung là tất cả đều cực kỳ hung tàn và vô tình..."
"Biển sâu..." Nina sửng sốt, cuối cùng cô cũng tỉnh hồn lại trong cảm giác mới lạ và căng thẳng khi lần đầu tiên nhìn thấy một tồn tại siêu phàm, đồng thời nhớ lại nội dung trong sách từng nói qua: "Shirley, bạn..."
"Như bạn thấy đấy, tôi bị trói buộc với ác ma biển sâu," Shirley giơ cánh tay lên, phơi ra cho Nina thấy sợi xích đã dung hợp làm một với cơ thể của cô ta: "Vì vậy tôi không muốn cho người ta biết bí mật của tôi, bạn có hiểu không? Nếu người của Giáo hội Biển Sâu biết được, bọn họ sẽ không chút do dự mà ném tôi vào trong đống lửa, hoặc ném vào trong biển vô ngần."
Vẻ mặt của Shirley nghiêm túc lạ thường, Nina nhận ra điều gì đó từ thái độ nghiêm túc của đối phương, cô liếc nhìn Shirley với vẻ mặt hơi phức tạp, sau đó lại nhìn về phía A Cẩu: "... Tôi đã thấy qua trong sách, trong biển sâu tĩnh mịch tràn đầy những tạo vật tà ác cuồng loạn, chúng là cặn bã thải ra từ trong cơ thể của Thánh chủ biển sâu, từ khi sinh ra cho đến khi chết đi đều bị chi phối bởi sự hỗn loạn và điên cuồng, nhưng A Cẩu tiên sinh có vẻ như..."
“A Cẩu là loại đặc biệt,” Shirley nhẹ nhàng nói: “Ác ma biển sâu bình thường không có trái tim, cũng không hiểu tình cảm của con người, nhưng A Cẩu lại có —Mặc dù cả bản thân nó đều không biết tại sao mình lại có sự thay đổi như vậy, nhưng sự thay đổi này khiến nó không thể sinh tồn trong biển sâu tĩnh mịch."
Nina giật mình, gật đầu nửa hiểu nửa không: "Ồ."
Đang nói, cô lâm vào trầm lặng ngắn ngủi, sau đó đột nhiên vò đầu bứt tóc, có chút khổ não nhìn về phía Duncan: “Chú, cháu cảm thấy đầu óc rối tung lên.”
Cô nhớ lại trải nghiệm hỗn loạn trong ngày nay, nhớ lại quá trình cùng Shirley nương tựa, nhìn A Cẩu trước mặt, một cảm giác phi lý thoát ly hiện thực cuối cùng lờ mờ hiện lên.
"Hôm nay cháu đã trải qua quá nhiều chuyện," Giọng nói ôn hòa và trầm tĩnh của Duncan truyền đến, giống như ngọn nến sáng lên trong bóng tối, làm Nina chẳng biết tại sao ý thức đột nhiên có chút hoảng hốt lại lập tức ổn định lại: "Có chút hỗn loạn là bình thường."
Nina chớp chớp mắt, cuối cùng ý thức được vừa rồi mình đã bỏ qua điều gì, cô nhìn Duncan chằm chằm: "Chú, nếu chú đã biết Shirley từ lâu... Có phải chú cũng biết bí mật của bạn ấy sao? Chú cũng biết A Cẩu?"
“Sớm hơn cháu,” Duncan mỉm cười: “Nhưng trước đây chú không hề biết cô ấy chính là 'người bạn' mà cháu đã nhắc tới."
"Vậy..." Nina do dự một chút: "Vậy có phải chú cũng đang điều tra chuyện xảy ra mười một năm trước? Hai người điều tra chung với nhau?"
“Coi là vậy đi, chúng ta tình cờ hợp tác qua một hai lần.” Duncan gật đầu nói.
"... Tại sao cháu cảm thấy hai người cũng chỉ giấu một mình cháu?" Nina làu bàu sau khi muộng màng hiểu ra: "Hơn nữa hai người điều tra chuyện mười một năm trước... Chuyện mười một năm trước đến tột cùng có bí mật gì sao?"
"Hiện giờ chúng ta còn chưa biết, nhưng chúng ta đều nhận định rằng, năm đó có một trận hỏa hoạn bị xóa sạch," Duncan trầm giọng nói, ánh mắt anh rơi vào trên người Nina: "Xin lỗi, chú đúng là đã giấu cháu, bởi vì chuyện này không phải là lĩnh vực mà cháu hiện giờ có thể chạm vào, nó quá nguy hiểm."
“Chú thì sao?” Nina đột nhiên có chút tức giận: “Chú không nguy hiểm sao?!”
Ngay khi lời này của cô vừa nói ra, Duncan còn chưa kịp nói gì, A Cẩu và Shirley bên cạnh đã đồng thời bụm mặt lại, Shirley còn nhỏ giọng thì thầm: "Dĩ nhiên chú của bạn nguy hiểm, chú của bạn là nguy hiểm nhất rồi..."
Duncan lặng lẽ liếc nhìn Shirley, lúc này mới khẽ lắc đầu với Nina: "Chú là người trưởng thành, hơn nữa chú ấy à, lợi hại hơn nhiều so với cháu tưởng tượng."
Ánh mắt của Nina không ngừng đảo qua đảo lại giữa Duncan và Shirley, sắc mặt cô thay đổi mấy lần, trong đầu cũng không biết đã quay cuồng bao nhiêu ý nghĩ ngổn ngang, nhưng ngay tại thời điểm Duncan cho rằng cô nương này có thể sẽ trở nên bướng bỉnh, hoặc làm ầm lên giống như bao cô gái trong thời kỳ trưởng thành bình thường, thì Nina lại đột nhiên thở dài.
“Trời sắp tối rồi,” Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa, giống như hết thảy mọi chủ đề vừa rồi đều chưa từng xảy ra: “Cháu đi nấu cơm đây — Shirley, bạn cũng ở lại đi, trời tối đi đường không an toàn."
"À... Hả?" Shirley ngẩn ra chốc lát không phản ứng kịp, có chút không theo kịp mạch suy nghĩ của Nina, ngay sau đó mới vội vàng xua tay: "À, không cần không cần! Tôi và A Cẩu trở về sớm một chút vẫn có thể kịp..."
Kết quả cô ta còn chưa nói xong, giọng nói của Duncan từ bên cạnh đã truyền đến: “Ở lại đi, còn mấy phút nữa mặt trời sẽ xuống núi — Đến lúc đó khắp nơi trên đường phố đều là thủ vệ, cô chắc chắn phải băng qua thành khu giới nghiêm dưới tình huống như vậy?"
Shirley lập tức cứng đờ cả người, cô ta quay đầu liếc nhìn sắc trời bên ngoài cửa tiệm, rồi lại liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Duncan, cuối cùng nhận ra rằng hôm nay mình không thể rời khỏi cửa tiệm đồ cổ rồi.
"Vậy... thôi được," Cô gái ủ rũ ngồi xuống, gượng cười nhìn Nina: "Tôi có thể giúp được gì không?"
"Không cần, trong nhà trước nay luôn do tôi nấu ăn," Nina cười lên, vừa đi về phía cầu thang dẫn lên tầng hai vừa nói, nhưng lúc sắp bước lên bậc thang cô lại đột nhiên dừng lại, cô đứng ở đó, nhìn Shirley một cách rất nghiêm túc, qua mấy giây sau mới mở miệng nói: "Shirley, chúng ta là bạn chứ?"
Shirley sửng sốt một lúc, phản ứng đầu tiên lại là liếc nhìn Duncan, người sau lại đưa mắt đi chỗ khác, cô ta chỉ đành quay đầu trở lại nhìn Nina, sau vài giây im lặng ngắn ngủi nhưng lại khó khăn, cô ta lắc đầu: "... Không phải."
Nhưng rồi, cô ta lại gật đầu: “Nhưng tôi có thể thử.”
Nina cười lên, mặc dù đối phương không đưa ra câu trả lời rất chắc chắn, nhưng dường như cô đã nhận được câu trả lời hoàn hảo nhất, cô chạy thật nhanh lên lầu, tiếng bước chân gấp gáp lại nhanh nhẹn.
Shirley hơi ngơ ngác nhìn đối phương chạy lên tầng hai, lúc này mới chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói bình tĩnh: “Cảm ơn.”
Đó là Duncan đang nói.
Shirley giật nảy mình, nhanh chóng ngồi ngay ngắn trở lại trên ghế và quay đầu nhìn về phía Duncan: "Ngài cảm ơn tôi điều gì?"
“Nina không có bạn ở trường,” Duncan đã quen với phản ứng quá mức căng thẳng của đối phương, anh nói với giọng điệu bình thản: “Vì vậy hai ngày trước khi con bé nhắc tới mình đã kết bạn mới ở trường, con bé đã tỏ ra vô cùng phấn khích."
Shirley bối rối chớp mắt, có chút không hiểu.
"Cho nên, trước hết cảm ơn cô đã không nói qua loa chiếu lệ với Nina rằng cô là bạn của con bé, thứ đến cảm ơn cô vì đã nói rằng cô có thể thử."
"Tôi... không hiểu lắm," Shirley vẫn còn bối rối, trên thực tế cô ta còn bối rối hơn trước: "Ngài ở đây... hoàn toàn chỉ là đóng vai một người bình thường thôi sao? Nina cô ấy... hình như không mảy may biết ngài đặc biệt như thế nào. Cô ấy ở trường cũng vậy, căn bản không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào, thậm chí nếu không có sự chỉ dẫn của A Cẩu, lần đầu tiên đến trường tìm tôi suýt thì không tìm được cô ấy. Nhưng phán đoán theo lẽ thường, "quyến thuộc" được ngài chiếu cố như cô ấy..."
“Không phải quyến thuộc, là cháu gái,” Duncan lại nhấn mạnh lần nữa, sau đó với nhìn đối phương với vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Hiện tại Nina đã rời đi, ta có một vấn đề muốn hỏi cô.”
"Ngài nói, ngài nói..."
"Là A Cẩu đã chỉ dẫn cô tiếp cận Nina, đúng chứ?"
"... Đúng."
"Bởi vì A Cẩu 'ngửi' thấy khí tức đặc biệt trên người Nina? Nó dựa vào điều này phán đoán rằng Nina có liên quan đến trận hỏa hoạn mười một năm trước?"
"Đúng."
"Cụ thể là khí tức thế nào? Là khí tức giống nhà máy đó? Hay là thứ gì khác?"
Lần này Shirley không trả lời, cô ta chuyển sự chú ý sang A Cẩu.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Duncan, A Cẩu lưỡng lự vài giây, cuối cùng mới rủ đầu xuống:
"Bên người cô ấy có tro tàn nổi lơ lửng, vô số tro tàn không kể xiết, ngài Duncan ạ."