Có một số lời, nhất định không thể thảo luận trước mặt Nina.
Nghe cảnh tượng A Cẩu miêu tả, Duncan nhất thời giật mình trong lòng.
Bên người có tro tàn nổi lơ lửng... rất nhiều tro tàn... Điều này có nghĩa là gì?
Trong nhà máy bị bao phủ bởi một tấm màn che, khắp nơi đều bị tro tàn ẩn giấu, tro tàn là dấu vết của ngọn lửa từng đốt cháy qua, là minh chứng cho sự tồn tại của hỏa hoạn, tượng trưng cho sự vật đã bị phá hủy, như vậy tro tàn bên người Nina...
Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng hai.
Nina đang bận rộn trong phòng bếp ở tầng hai, từ đây có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng cô nấu nướng, tiếng dụng cụ nhà bếp va chạm rất nhanh nhẹn, cô gái lạc quan đó hôm nay đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng giờ phút này vẫn giữ tâm trạng rất tốt.
Anh thu ánh mắt lại và nhìn Shirley đang ngồi phía đối diện mình.
"Vì vậy, sau khi A Cẩu nói với cô rằng nó đã tìm thấy một mục tiêu vô cùng đáng ngờ, cô liền nghĩ cách trà trộn vào trường học và thử tìm kiếm manh mối bên người Nina, mà đồng thời, cô cũng bắt đầu tiếp cận những giáo đồ mặt trời đang hoạt động trong thành, thử tìm kiếm manh mối trên người bọn họ, để làm sáng tỏ bí mật của trận hỏa hoạn mười một năm trước..."
Shirley khẽ gật đầu: "Phải."
"Ta đoán, những gì cô đang tìm kiếm cũng không phải là mảnh vỡ mặt trời, đúng chứ?"
"... Tìm mảnh vỡ mặt trời có ý nghĩa gì chứ?" Shirley hỏi ngược lại: "Đi tìm một ngọn lửa, sau đó chất vấn nó tại sao phải bốc cháy sao? Thứ tôi muốn tìm... là người đã phóng hỏa vào năm đó."
"Đây không phải là một ngọn lửa bình thường," Duncan lặng lẽ nhìn chăm chú vào đôi mắt của Shirley: "Nếu đó thực sự là mảnh vỡ của mặt trời... uy lực của nó không chỉ có thể thiêu rụi một nhà máy. Shirley, cô đang làm một chuyện vô cùng vô cùng nguy hiểm."
"Tôi nói lời thật lòng ngài đừng giận," Shirley suy nghĩ một chút, trung thực cúi đầu: "Tôi cho rằng ngồi ở trước mặt ngài đã đủ nguy hiểm rồi..."
"... Haha, có lẽ vậy," Duncan hơi ngẩn ra, không nhịn được bật cười, sau đó anh từ phía sau quầy hàng sau đứng dậy, chậm rãi đi về phía cầu thang dẫn lên tầng hai: "Ta chỉ có ý tốt nên thuận miệng nhắc nhở một chút thôi, đương nhiên đánh giá như thế nào là chuyện của cô."
"Chờ một chút," Shirley đột nhiên đứng lên, nhưng lại có chút do dự, chần chừ hai giây mới nói tiếp: "Nhìn thái độ của ngài... trước đây ngài cũng không biết đặc thù trên người Nina sao?"
Duncan dừng bước, trầm tư chốc lát, anh giơ ngón tay chỉ vào con mắt của mình: "Dường như 'con mắt' của thân thể ta sử dụng hiện giờ không được tốt lắm, có một số chuyện thật đúng là không có chú ý tới."
Thân thể này...
Shirley nhạy bén chú ý tới những từ này, nhưng cô ta không dám hỏi thêm gì, chỉ có chút hiếu kỳ khi nhìn đối phương tiếp tục đi lên lầu: “Bây giờ ngài phải đi làm gì?”
"Làm gì? Đương nhiên là lên lầu ăn cơm," Duncan liếc mắt nhìn xuống, nói như chuyện đương nhiên: "Hai ngươi cũng lên đi, giờ cơm tối đến rồi."
Giờ cơm tối đến rồi.
Ăn cơm ở nhà đại lão trong không gian thứ sẽ có cảm giác như thế nào?
Shirley không biết nên diễn tả cho người khác biết trong đầu mình đã lóe lên bao nhiêu ý nghĩ kỳ lạ trong quá trình theo đại lão lên lầu ra làm sao, cô ta vừa căng thẳng lại mong chờ, vừa tò mò lại sợ hãi, cho dù cô ta biết đây rất có thể chỉ là một bữa cơm bình thường hằng ngày, nhưng lại không kiềm được suy đoán những thứ khủng khiếp và kỳ quái nào sẽ xuất hiện trên bàn ăn.
Trong cửa tiệm đồ cổ có vẻ bình thường này, một bóng ma tâm lý đến từ không gian thứ đang ở, đây là hang ổ của bóng ma tâm lý của không gian thứ, khoảng cách giữa sự sụp đổ của thế giới hiện thực và thế giới tầng sâu. Mà trong một hang ổ như vậy... ngay cả khi có con cháu của Tà thần xuất hiện trên bàn ăn, đối với cô ta mà nói đều là tình huống tương đối bình thường.
Shirley mang theo suy đoán lung tung và tâm trạng lo lắng như vậy đi lên lầu, đi đến căn bếp hơi chật hẹp, sau đó nhìn thấy các thứ trên bàn ăn.
Đó cũng chỉ là một đĩa bánh mì cứng vừa được hâm nóng, một nồi canh rau thường thấy ở thành khu hạ, còn có một ít sốt cà chua và sốt nấm.
Thứ bắt mắt nhất trên cả bàn ăn cũng chỉ là một nồi canh cá – trong nồi nước canh trắng đục nổi lên vài miếng cá đã được cắt ra và xử lý qua, nhìn không ra hình dạng ban đầu, mùi thơi bay tới làm dạ dày Shirley nhộn nhạo.
“Cháu đã lấy nửa con cá muối còn lại trong bếp mang đi nấu canh,” Nina cười nói với Duncan, sau đó lại nhìn về phía Shirley: “Cá này là chú mình mua về, bạn nếm thử đi, mùi vị rất ngon đấy!”
Shirley sững sờ ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt đảo tới đảo lui giữa những món ăn bình thường đó, Duncan bên cạnh nhìn thấy vậy không khỏi cười lên: “Sao vậy, đồ ăn quá tầm thường, vượt ngoài dự đoán? Hay là không hợp khẩu vị?”
"À, không không... Đây đỡ hơn nhiều so với những gì tôi thường ăn..." Shirley trả lời theo bản năng, sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Có điều đúng là không ngờ, sẽ lại là những thứ bình thường như thế này."
"Cá này nhìn có chút kỳ quái," A Cẩu bên cạnh cũng thò đầu liếc nhìn thức ăn trên bàn, nhỏ giọng nói: "Luôn cảm thấy... có chút mùi quen thuộc?"
“Ngươi thì biết thức ăn ngon gì?” Shirley nghe vậy liếc nhìn nó: “Kẻ thường gặm đá như bánh quy như ngươi…”
“A Cẩu tiên sinh không ăn cơm sao?” Nina nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên.
"Ác ma biển sâu sẽ không ăn thức ăn của nhân loại — trên thực tế, nó căn bản không cần ăn," Shirley gật đầu: "Thỉnh thoảng lúc mài răng sẽ chỉ gặm đá và tấm thép các thứ."
A Cẩu nghe vậy ậm ừ lắc đầu: "Cô nói như vậy ta có chút buồn đó. Cô quên rằng lúc đầu ta làm sao trộm đồ ăn bên ngoài đút cho cô ăn nuôi cô lớn rồi sao? Thỉnh thoảng ta cũng ăn một ít..."
Nó vừa nói vừa nhoài người đến mép bàn ăn, tiến lại gần nồi canh cá, nhưng sau khi nhìn chằm chằm vào nồi canh cá được hai giây, nửa câu sau chưa nói hết nó lại đột ngột dừng lại.
Giây tiếp theo, con chó săn biển sâu này chợt thu hồi tầm mắt, chạy vụt về chỗ cũ, nằm bất động ở đó.
Shirley bị phản ứng của đối phương làm cho bối rối: “A cẩu, ngươi bị làm sao vậy?”
A Cẩu nhìn về phía Duncan trước tiên, nhưng những gì nhìn thấy lại là một nụ cười dịu dàng của đối phương.
"Sao hả? Không thích cá?" Vòng xoáy quang ảnh không thể diễn tả cười hỏi.
A Cẩu lắc đầu trái phải, bất giác, nó cảm thấy cái gọi là trò chuyện thân tình, nụ cười thân thiện, tình hữu nghị hợp tác điều tra gì đó, sau cùng đều chỉ là ảo giác. Sâu thẳm trong quang ảnh méo mó không thể diễn tả đó, quả nhiên chỉ tràn ngập sự kinh khủng!
Một vị "con cháu của biển sâu" có cấp bậc còn cao hơn nó bị chặt nhỏ và nấu thành canh, thậm chí cả bản chất đều thật sự biến thành "thức ăn"... Loại chuyện khủng khiếp này, đang diễn ra trên bàn ăn đó!
"Tôi... không thích ăn cá."
Con chó săn biển sâu nói với giọng nghèn nghẹn.
Trong dư quang nơi khóe mắt của nó, nồi canh cá vừa mới nấu xong còn đang tỏa ra hơi nóng đó, tỏa ra mùi thơm nức mũi người.
Nó biết, thứ trong cái nồi đó thực sự là “cá”, bất kể nó đã từng là gì, bây giờ nó cũng đã là cá.
Bản chất của con cháu từ lâu đã bị bóp méo và sửa đổi, nếu không phải do Thánh chủ biển sâu ban cho bản thân đôi mắt này, thì ngay cả nó cũng không thể nào nhận ra những miếng thịt chặt nhỏ đó ban đầu là thứ gì.
Hiện nay, đó thật sự là thực phẩm vô hại, dù là Shirley ăn vào cũng sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng bản thân A Cẩu cho dù hôm nay có đánh chết cũng sẽ không đến gần phạm vi bàn ăn đó!
Duncan không biết tại sao A Cẩu đột nhiên có phản ứng lớn như vậy với canh cá, nhưng thiết nghĩ điều này có lẽ có liên quan đến công thức nấu ăn đặc biệt của ác ma biển sâu, vì vậy anh cũng không để tâm đến.
Sự chú ý của anh đặt trên người Nina.
Nina trông không có gì khác so với ngày thường, mặc dù cô có thể sẽ có thêm một số nỗi băn khoăn, nhưng đứa trẻ hiểu chuyện này đã chọn cách xử lý cảm xúc của mình theo cách không làm mọi người khó xử.
Mà mặt khác, Duncan đã biết, bên cạnh Nina... “ẩn giấu” đồ.
Hay nói cách khác, “bức màn che” khổng lồ không thể nhìn thấy trong nhà máy đó cũng đã lan rộng ra trong vô hình và bao phủ lên người Nina.
Anh vẫn không dám phán xét trực tiếp, cũng không thể chắc chắn rằng tro tàn vờn quanh bên người Nina rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng không nghi ngờ gì, Nina nhất định từng ở một vị trí cực kỳ đặc biệt trong trận hỏa hoạn mười một năm trước.
Đặc biệt giống như nhà máy đó.
Nina lại không biết gì cả, cô đã sống trong sự thiếu hiểu biết như vậy suốt mười một năm.
“Chú?” Nina cuối cùng cũng chú ý tới ánh mắt của Duncan, cô có chút nghi hoặc: “Sao vậy?”
Duncan không trả lời, chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu Nina.
Nina ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu: "Cháu đã không còn là trẻ con nữa!"
“Chú biết, cháu đã không còn là trẻ con nữa,” Duncan cười lên, giữa những sợi tóc lay động của Nina có những đốm sáng nhỏ vụn màu u lục nhấp nháy rồi biến mất: “Nhưng cháu vẫn là một đứa trẻ.”
Nina hơi phồng má lên.
"Chú, sau này chú vẫn sẽ đi cùng với Shirley để... 'điều tra' sao?"
Sau cùng cô vẫn không nhịn được hỏi ra.
“Trong phạm vi an toàn.” Duncan rất nghiêm túc đáp.
"... Không thể không đi được sao?"
Duncan lắc đầu: "Không thể."
Nina im lặng một lúc, rồi lại hỏi: "Vậy cháu có thể làm gì?"
“Lo ăn cơm,” Duncan mỉm cười, chỉ vào bàn ăn: “Sau đó ngủ thật ngon, học hành cho giỏi, cuối cùng là bảo vệ tốt bản thân và tin tưởng chú Duncan của cháu.”
Nina nhét một miếng bánh mì vào miệng, căng phồng lên.
"Dạ, cháu biết rồi."