Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 134 - Chương: 134

Chương: 134

Phương thức chiến đấu của Shirley vẫn giống như trước đây.

Đơn giản, thô bạo và hiệu quả, mang theo cảm giác tiêu sái không bị gò bó — giữa tiếng rít của dây xích sắt, tất cả chúng sinh đều bình đẳng.

Bóng dáng quỷ dị thông qua bóng đen nhảy tới dường như cũng không nghĩ tới "Triệu hoán sư thiếu nữ" mang theo ác ma biển sâu trước mặt này trên bản chất lại là cận chiến — theo mạch suy nghĩ thông thường, mới đầu nhìn thấy chức nghiệp thi pháp kéo gần khoảng cách, triển khai sáp lá cà nhất định là lựa chọn đúng đắn nhất, nhưng sau khi kéo gần khoảng cách đột nhiên phát hiện kẻ thi pháp đối diện móc ra Lưu Tinh chùy, vậy thì không thể theo phương án ban đầu, thế là cảnh tượng Duncan từng thấy qua lại được tái diễn lần nữa:

Xích sắt kêu cót két vang dội, Shirley nện con chó xuống, bóng đen đó bị đập mạnh tại chỗ, phát ra một tiếng "bịch" thật lớn, gần như bay ngược ra ngoài kèm theo tiếng rít gào!

"Rầm" một tiếng, bóng dáng đó trực tiếp bị đập vào một tòa nhà với tàn lửa chưa tan ở gần đó, mang theo bụi mù và tia lửa bốc lên, sau đó không có động tĩnh gì.

“Thế này đã xử lý xong rồi?” Trận chiến diễn ra thuận lợi đến bất ngờ, khiến ngay cả bản thân Shirley đều không phản ứng kịp. Cô ta xách A Cẩu trong tay, một bên nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt đầy cảnh giác: “Tại sao ta cảm thấy xúc cảm…”

Cô ta bên này còn chưa nói xong, bên kia sợi xích sắt đột nhiên vang lên tiếng hét kinh hãi của A Cẩu: "Cẩn thận!"

Cơ bắp cả người Shirley lập tức kéo căng, giây tiếp theo, cô ta cuối cùng mới để ý thấy bóng ma bên chân mình đã trở nên đậm hơn ban nãy từ lúc nào không hay, ngay sau đó, một chiếc “roi” mơ hồ không rõ đường nét từ trong bóng tối phóng tới!

Chiếc roi dài màu đen ập thẳng đến cổ Shirley, phát ra âm thanh xé gió hung ác. Người sau vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc chợt nghiêng mình lùi về sau, nhưng vẫn bị nó quất vào cánh tay, máu tươi lập tức bắn ra tung tóe.

Shirley "chậc" một tiếng, không thèm để ý đến chỗ đau, cô ta vội vàng lui ra sau, lúc này mới nhìn thấy một phần trong cái bóng của mình lại bị giữ lại tại chỗ, mà người đàn ông cao gầy quái dị cầm ô kia thì nhanh chóng hiện ra trong cái bóng đó. Lúc này cô ta cũng nhìn thấy rõ “roi dài” đã đánh trúng mình rốt cuộc là thứ gì - hóa ra là một “chi” mọc ra từ bên dưới vạt áo của đối phương!

Bóng dáng đó dường như bị khói đặc bao phủ, bên trong có máu thịt ngọ nguậy biến hình đang không ngừng lăn lộn, dường như lúc nào cũng ở trạng thái không ngừng thối rữa và tái sinh, thoạt nhìn ghê tởm mà rợn người.

Shirley chỉ liếc nhìn cái chi giống như xúc tu đó, trong lòng dâng lên một cảm giác kinh tởm, trong khoảnh khắc kế tiếp, cô ta liền nghe thấy một loạt tiếng lẩm bẩm trầm thấp và mơ hồ phát ra từ người đàn ông quái dị cầm ô kia, cái "chi" quỷ dị bên dưới vạt áo của hắn kéo dài ra, lần nữa lại hóa thành một chiếc roi và lao thẳng đến chính mặt mình.

Cô ta vô thức nâng sợi xích trong tay lên, định vung A Cẩu lần nữa, nhưng ngay tại lúc này, một ngọn lửa màu u lục đột nhiên hiện lên ở rìa tầm nhìn của cô ta.

Khoảnh khắc ngọn lửa màu u lục này xuất hiện, cô ta chú ý tới bóng người cao gầy phía đối diện đột nhiên cứng đờ, dường như một nỗi sợ xuất phát từ bản năng đột nhiên ngăn chặn động tác của hắn lại, một khắc tiếp theo, bóng dáng đó nhanh chóng lui về phía sau; khói đen dày đặc cuồn cuộn bên dưới chiếc ô lớn màu đen, bên trong không ngừng vang lên những tiếng gào thét trầm thấp và mơ hồ; còn luồng lửa xanh khuếch tán ra gần như lướt qua mép của đám khói này; trong ánh sáng nhạt của ngọn lửa linh thể, làn khói đen dưới chiếc ô lớn đó đều bị phản chiếu hiện ra một gam màu ảm đạm.

Shirley bất giác liếc nhìn về phía Duncan, cô ta thấy rằng đối phương chỉ lặng lẽ đứng đó, nhưng ngọn lửa giống như ảo ảnh lại không ngừng lan ra xung quanh y, ngọn lửa đi đến đâu, bất kể các tòa nhà xung quanh hay những tia lửa lơ lửng trong không trung, thậm chí ngay cả đường viền của những tòa nhà phía xa cũng bắt đầu nhiễm dần lên một tầng u lục!

Thật giống như một loại bệnh dịch lây lan, ngọn lửa quái dị đó đi đến đâu, mọi sự vật đều bị xâm nhiễm dần dần!

Đây chính là lực lượng của vị đại nhân vật này? Hay đó chỉ là phần nổi của tảng băng lực lượng của y?!

Trong lòng Shirley nảy sinh nghi hoặc, nhưng cô ta không có thời gian suy ngẫm, kẻ tập kích đó cấp tốc rút lui hiển nhiên đã bị linh hỏa trong môi trường xung quanh áp chế và chấn nhiếp, dựa trên nguyên tắc đánh lộn không được nương tay, Shirley thừa lúc đối thủ yếu ớt vung xích sắt trong tay lên lần nữa, dốc toàn lực đập con chó vào người kẻ tấn công!

Cảm giác phản hồi từ xúc cảm truyền đến xuôi theo nhận thức của A Cẩu càng thêm quái dị hơn so với ban nãy. Shirley cảm thấy bản thân dường như đã đập trúng một vũng thịt thối rữa. Cô ta nhìn thấy bóng người cầm chiếc ô màu đen đó trực tiếp bị mình đập nát vỡ vụn, kèm theo tiếng xé rách khiến người ta cảm thấy buồn nôn; chiếc "áo khoác" màu đen của thứ đó bị xé toạc năm bảy mảnh; vài cục thịt không hình dạng được bọc trong làn khói dày đặc rơi ra khỏi quần áo, sau đó lại giống như có ý chí của riêng mình bắt đầu chạy tán loạn đầy đất, đồng thời vừa chạy vừa tiếp tục chia ra thành nhiều mảnh nhỏ hơn.

Vô số tiếng rít sắc bén chồng lên nhau truyền tới từ bên trong mỗi mảnh vụn!

Đây là một cảnh tượng vô cùng kinh khủng và quái dị — tay chân dị hình cháy sém và vặn vẹo chia năm xẻ bảy, quằn quại, tách ra và chạy trốn theo mọi hướng trên đường phố vẫn còn than hồng; tiếng thét gào bén nhọn đến mức tựa như có thể xuyên thủng lý trí của phàm nhân thay nhau vang lên vào giờ phút này; đồng thời theo những khối vụn đó không ngừng phân tách càng ngày càng nhiều, càng ngày càng quái dị, thậm chí gần như cả thế giới đều tràn ngập tiếng thét thê lương và chói tai của "chúng"!

Shirley lần đầu tiên cảm thấy rùng mình kể từ khi bắt đầu cuộc chiến. Cô ta nắm chặt sợi xích trong tay, nhưng lại không biết nên làm thế nào để sử dụng "chiến thuật" theo thói quen của mình để đối phó với những khối vụn kêu gào vẫn đang không ngừng tách ra và quằn quại này. Nhưng rất nhanh, cô ta nhận thấy rằng những mảnh vụn này hoàn toàn không có ý định tiếp tục chiến đấu — chúng thực sự đang chạy thục mạng cùng lúc.

Đang chạy trốn khỏi ngọn lửa màu xanh lá vẫn đang lan rộng không ngừng.

Bây giờ chúng đã chia thành trăm ngàn mảnh, giống như một bầy côn trùng đen loi nhoi chạy trốn trên đường phố, điên cuồng chạy trốn về hướng con đường giữa ngọn lửa màu xanh lá. Trong đó không ngừng có một số mảnh vụn bị ngọn lửa linh thể phụ cận "bắt được" - chỉ cần một lần không cẩn thận quẹt phải, hay chỉ một tia lửa nhỏ sượt qua, sẽ lập tức có ngọn lửa lan tràn lên, thiêu rụi nó ngay lập tức!

Nhưng sự thiêu đốt này không phải là kết thúc, mà chỉ là bắt đầu — những mảnh vụn bị ngọn lửa linh thể thiêu đốt không hề chết đi, mà đột nhiên quay lại, bắt đầu săn lùng, tấn công và nuốt chửng những khối vụn máu thịt chưa thoát khỏi đám lửa và chưa bị ngọn lửa màu xanh lá chạm tới.

Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, gần như chỉ trong nửa phút. Một nửa những mảnh máu thịt vương vãi chạy trốn trên đường phố đã bị ngọn lửa linh thể thiêu đốt và xâm nhiễm. Những mảnh máu thịt gặp phải sự ăn mòn của ngọn lửa màu xanh lá phân tách ra săn lùng "đồng bào" trong một giây trước khắp nơi. Một bức tường lửa màu xanh lá mờ nhạt đã được đóng lại ở cuối con phố, hoàn toàn phong tỏa mọi đường trốn chạy.

Đám lửa này dường như đã trở thành một bãi săn, hàng ngàn mảnh vụn cùng từ trên người một kẻ tấn công mặc đồ đen phân tách ra biến thành một bầy côn trùng tử đấu trong hỗn chiến, những tiếng la hét thay nhau vang lên liên miên không dứt kia cuối cùng cũng dần lắng xuống, thứ thế lại là âm thanh thậm chí càng khiến người ta rợn cả tóc gáy —

Đó là tiếng nhai trải rộng cả con phố.

Kẻ tấn công đã cố gắng tan rã và chạy trốn, giờ hắn lại biến thành một bữa thịnh yến của chính hắn.

Shirley cảm thấy toàn thân nổi da gà. Hơn nữa, cô ta có thể cảm giác được A Cẩu cũng đang run rẩy. Cô ta hơi run run trên con đường đầy tro nóng này. Nhưng giây tiếp theo, cô ta lại cảm nhận được một bàn tay ấm áp đặt lên vai mình.

“Đừng sợ,” Duncan nhẹ nhàng trấn an Shirley: “Côn trùng sợ lửa nhất.”

Bả vai Shirley run lên một cái, trong lòng nổi lên cảm giác cực kỳ quái dị. Cảm giác yên tâm khi được tồn tại cường đại quan tâm và trấn an, cùng cảm giác sởn gai óc khi bị một vật không thể diễn tả nhìn chằm chằm, đồng thời trộn lẫn vào nhau. Cô ta mạnh dạn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Duncan bên cạnh, lại thấy đối phương đang nhíu mày.

“Nói đến có chút ghê tởm,” Duncan nhìn “bầy côn trùng” đang vồ bắt lẫn nhau, từ đáy lòng cảm khái với Shirley: “Ta cũng không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy.”

Ai sẽ tin hả!

"Xác... xác thực..." Shirley rất kinh sợ bày tỏ mình tin điều đó, đại lão nói sao là vậy: "Có chút ghê tởm..."

“Cũng may sắp kết thúc rồi.” Duncan nói với giọng điệu hơi thoải mái.

Sắp kết thúc rồi.

Âm thanh của ngọn lửa lan rộng và âm thanh của sự săn mồi trên đường phố đang dần lắng xuống. Kẻ săn mồi và con mồi cuối cùng đã cạn kiệt sức sống và biến thành đống tro tàn trôi theo gió. Kẻ tấn công quái dị cứ thế hóa thành hư vô. Còn ngọn lửa linh thể lan tràn khắp nơi cũng bắt đầu dần dần thu lại, lui đi.

Cho đến lúc này, cuối cùng Shirley mới nuốt nước miếng, cô ta nhìn đống tro tàn nhỏ li ti phiêu tán, đánh bạo hỏi: "Tất cả... đã kết thúc rồi à?"

Duncan lắc đầu: "... Chưa hẳn."

Shirley vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn Duncan, nhưng lại thấy đối phương đang đi về phía trước. Mảnh vụn cuối cùng của kẻ tấn công từ đống tro tàn bên cạnh trồi lên, khối thịt gớm ghiếc không hình dạng đó lảo đảo vặn vẹo. Nó dường như vẫn muốn chạy trốn, nhưng vừa lúc nhúc mấy bước đã dừng lại.

Duncan dừng lại trước mảnh vụn đó, cúi xuống, giữa các ngón tay toát ra một ngọn lửa nhỏ màu xanh lá.

"Ta từng nghe qua rất nhiều câu chuyện ly kỳ đáng sợ, những câu chuyện này cho ta một kinh nghiệm," Duncan chậm rãi nói, anh giải thích với Shirley: "Nếu như cô đột nhiên phát hiện kẻ địch của cô có năng lực phân chia, vậy thì tốt nhất cô nên ngầm thừa nhận kẻ địch đầu tiên mà cô gặp phải chỉ là một thể phân chia — Hãy mãi giả thiết rằng có một bản thể ẩn núp đằng sau thể phân chia, dùng để làm phần tiếp theo cho các tác giả kém bản lĩnh."

Anh búng nhẹ đầu ngón tay, búng một ngọn lửa nhỏ màu xanh lá lên bề mặt của mảnh vụn cuối cùng.

"Ta không thích phần tiếp theo lắm, càng không thích bản thể quái lạ ẩn núp đằng sau bức màn, nhất định phải đợi nhân vật chính tê liệt, đao nhân mới xuất hiện."

Ngọn lửa màu xanh lá bùng cháy dữ dội, mảnh vụn bẩn thỉu kia đột nhiên run lên, ngay sau đó, từ dưới đáy nó mọc ra rất nhiều cấu trúc giống như chi côn trùng, chống đỡ nó loạng choạng đứng lên.

Duncan từ từ đứng dậy, lặng lẽ quan sát mảnh vụn cuối cùng còn sót lại của kẻ tấn công đó.

"Về nhà đi, mang theo lễ vật của ta."

Bình Luận (0)
Comment