Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 136 - Chương: 136

Chương: 136

Ánh nắng ban mai chiếu sáng thành bang Phổ Lan Đức ngủ say cả đêm, mặt trời bị song tầng phù văn quấn quanh khóa chặt tựa như một bánh xe khổng lồ đang chậm rãi mọc lên trên bầu trời. Dưới uy năng cường đại của Dị tượng 001, những sự vật trong màn đêm không thuộc về trần thế cuối cùng bắt đầu biến mất.

Bóng mờ trong phố, tiếng thì thầm chốn không người, tiếng sóng biển rì rào, tầm mắt hư vô trong ngõ sâu, cùng với giấc mộng vướng víu lòng người.

Shirley mở mắt ra.

Cô ta nhìn thấy trần nhà xa lạ, nhìn thấy ánh nắng xuyên qua cửa sổ ở một bên, chiếu lên chiếc tủ thấp ở đầu giường và chiếc bàn đọc sách bên cạnh. Căn phòng nhỏ sạch sẽ ngăn nắp này rất đơn sơ, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với nơi cô ta ở.

Cô ta ngửi thấy mùi thơm của thức ăn và nghe thấy một số tiếng động từ hướng nhà bếp. Cô ta thấy Nina đang nằm trong tư thế thoải mái chiếm hết cả chiếc giường. Hôm nay là ngày nghỉ, cô gái này có thể mặc sức ngủ nướng, vì cô có một người "chú" có thể dựa vào, sau khi thức dậy sẽ có một bữa sáng được làm sẵn.

Shirley bàng hoàng ngồi dậy, phải mất vài giây mới hoàn toàn nhớ lại tại sao mình lại ở đây và những gì đã trải qua trong giấc ngủ.

Sau đó cô ta lay lay Nina bên cạnh: "Nina, dậy thôi... dậy rửa mặt ăn sáng."

Nina mơ mơ màng màng đáp lại: "Mình buồn ngủ quá... mình ngủ thêm một lát..."

Shirley sững sờ trong giây lát, cô ta cũng không biết nên làm gì tiếp theo.

Bởi vì cô ta đã rời xa cuộc sống như vậy quá lâu, lâu đến suốt mười một năm dài đằng đẵng - Nhưng cô ta vẫn nhớ mang máng, mình cũng từng như vậy, cũng có thể như thế này.

Cô ta chậm rãi leo xuống giường, thay quần áo của mình, một bên lắng nghe các loại động tĩnh từ bên ngoài truyền đến. Cô ta nhắc nhở mình trong lòng, rằng đây không phải là một tổ ấm an vui hay yên bình gì — thực chất nó chỉ là một hang ổ, hang ổ mà bóng ma không gian thứ và quyến thuộc của hắn đã trang hoàng theo sở thích thành ra thế này...

Nhưng hang ổ này ấy lại có cảm giác "nhà" hơn nơi cô ta và A Cẩu sống.

Shirley có chút thất thần, nhưng ngay tại lúc này, giọng nói của Nina đột nhiên cắt đứt suy nghĩ vẩn vơ của cô ta: "Ôi! Đã đến lúc này rồi?!"

Shirley quay đầu lại, nhìn thấy Nina với mái tóc rối bù đang ngồi trên giường mở to hai mắt, người sau ngẩng đầu liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, sau đó chú ý đến Shirley đứng ở bên cạnh, lắc lắc đầu: "Shirley? Sao bạn lại... À đúng rồi, hôm qua bạn ngủ lại nhà mình…”

Sau đó cô nhảy khỏi giường, nói gấp gáp: “A không nói nữa không nói nữa, mình phải đi làm bữa sáng…”

Đang nói dở, cô nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, sau một lúc sững sờ mới dường như tỉnh ra: “Ồ, hôm nay chú làm bữa sáng… Đúng rồi, gần đây sức khỏe của chú đã ổn rồi... A, không đúng! Đi học! Đi học không thì trễ mất!"

Lời còn chưa dứt, Nina đã vội vàng chạy tới bàn học định thu dọn sách vở, nhưng mới đi được hai bước, cô đột nhiên phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn tờ lịch trên tủ đầu giường: "Ơ không đúng, hôm nay hình như là ngày nghỉ..."

Sau đó cô xoay người một vòng, lại vùi đầu vào gối: “Vậy mình ngủ thêm hai phút nữa…”

Shirley đứng ở một bên nhìn toàn bộ quá trình mà mặt đơ ra, nhìn Nina từ trên giường nhảy cỡn lên rồi một loạt động tác khiến người ta hoa mắt sau đó, cuối cùng lại trở lại điểm ban đầu như không có chuyện gì, giữa quá trình không tìm được chỗ chen vào nói, cho đến khi Nina nhào lên giường lần nữa, cô ta mới do dự tiến lại gần, nhưng còn chưa kịp mở lời, đã thấy Nina lập tức "teng" lại bật dậy, sau đó dùng sức vươn vai: "À, mình tỉnh rồi."

Shirley: "...?"

“Shirley, bạn làm sao vậy?” Nina quay đầu, tràn đầy sức sống nhìn Shirley: “Sao lại có biểu cảm như vậy?”

Shirley: "Bạn... mỗi sáng thức dậy đều thế này sao?"

Nina mù mịt: "Hả? Thế nào?"

"Thì là..." Shirley khoa tay múa chân, dường như không biết nên giải thích thế nào với đối phương: "Trước tiên bạn nhảy cỡn lên, sau đó thế này, rồi lại thế này, sau đó lại thế này thế này..."

"Ồ, buổi sáng thức dậy mình thường hay bị lẫn lộn," Nina vậy mà lại nhìn ra thông tin chính xác từ ngôn ngữ cơ thể kỳ lạ và trừu tượng của Shirley, vừa gật đầu nói vừa đi thay quần áo: "Nhưng giờ mình đã hoàn toàn tỉnh táo rồi! À mà, Shirley, tối qua bạn ngủ có ngon không? Mình ngủ không có nề nếp lắm, không ảnh hưởng đến bạn chứ?"

“Mình…” Shirley đang định nói thì một loạt ký ức chợt ùa về. Cô ta nhớ lại căn nhà gỗ đóng kín đó, buổi sáng hôm đó, nhớ lại tiếng bước chân rời đi, cùng cánh cửa bị khóa, còn có con chó săn biển sâu phá cửa mà vào... Nhưng sau những điều đó, lại là một cuộc phiêu lưu lạ thường, một cuộc khám phá táo bạo.

Hơi quỷ dị, hơi đáng sợ, nhưng... khá gay gắt.

"Mình ngủ rất ngon," Cô ta cười: "Thật ra lúc ngủ mình cũng không nghiêm chỉnh, A Cẩu luôn nói rằng sớm muộn cũng có ngày mình sẽ ngủ quên và phá tung giường của mình."

“Lúc trước chú cũng nói như vậy với mình,” Nina thay xong quần áo, cuối đầu ngáp một cái, bước tới kéo tay Shirley đi về phía cửa: “Đi thôi, đi ăn sáng trước, mình có hơi đói.”

Shirley ngơ ngác bị kéo ra khỏi cửa, sau đó nhìn thấy Duncan từ trong phòng bếp đi ra, người sau đang lau tay trên tạp dề, hình như vừa nấu xong.

"Duncan tiên sinh..." Shirley lại theo bản năng có chút căng thẳng, tuy rằng chính mắt nhìn thấy, nhưng nghĩ đến một tồn tại như vậy mới vừa rồi lại nấu ăn trong phòng bếp, cô ta luôn cảm thấy chuyện này cách biệt lạ thường. Nhưng rất nhanh, cô ta lập tức gắng gượng áp chế cảm xúc cách biệt này xuống, cúi đầu chào hỏi đàng hoàng: "Chào buổi sáng."

Theo như đại lão căn dặn, coi nơi này như một nơi bình thường, rồi làm khách ở đây như một người bình thường.

Mặc dù bản thân cô ta không hề biết lúc bình thường đến nhà người khác làm khách nên như thế nào, nhưng chào hỏi vào buổi sáng luôn là điều nên làm.

“Bữa sáng ăn gì vậy?” Nina thì đã đi về hướng phòng bếp, vừa đi vừa thò đầu nhìn về phía sau Duncan: “Mùi thơm quá à!”

“Chú đã chiên một ít xúc xích, mua hôm qua lúc trở về,” Duncan thản nhiên nói, sau đó ấn đầu Nina, cưỡng ép xoay cô về phía phòng rửa mặt: “Rửa tay trước đã!

Ngay sau đó, anh lại liếc mắt nhìn Shirley, chống nạnh: "Cô cũng thế, đừng đứng ngây ra đó, cùng đi rửa tay đi, tiện thể rửa mặt!"

Shirley sửng sốt, vội vàng đi theo Nina rửa tay rửa mặt, sau đó cô ta là người đầu tiên rửa xong, trở lại trước mặt Duncan và xòe hai tay ra: "... Đã rửa sạch sẽ."

Nói xong cô ta chợt lúng túng, đột nhiên cảm thấy mình có chút ngớ ngẩn: Là một người đã sắp trưởng thành, buổi sáng rửa tay xong lại phơi ra cho người lớn xem như vậy, nói một đứa mười bảy tuổi ngược lại càng giống đứa trẻ bảy tuổi — Cô ta thậm chí còn không biết tại sao mình lại đột nhiên bị teo não.

Nhưng Duncan lại không để ý đến điều này, anh chỉ gật đầu, vừa quay người đi về phía nhà bếp vừa thản nhiên hỏi: “Ngủ thế nào?”

Shirley cúi đầu: "Ừm, cũng được... ngon hơn trước."

“Vết thương trong giấc mơ, có ảnh hưởng đến hiện thực không?” Duncan lại hỏi.

Shirley ngẩn ra, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, hình như trong giấc mơ mình thực sự đã bị kẻ tấn công kích quỷ dị đó quất một "roi". Cô ta vội vàng giơ cánh tay trái lên, kết quả chỉ thấy một vết sẹo mờ nhạt!

Bởi vì khả năng tự chữa lành mạnh mẽ, vết sẹo đó lúc này đã gần như đã khép lại, thậm chí cũng không có cảm giác gì. Nhưng không nghi ngờ chút nào, khi bị thương trong giấc mơ đêm qua, cơ thể trong hiện thực này của bản thân nhất định cũng đã phải chịu cùng một vết thương!

Mà khi đó cô ta tương đương với bị mắc kẹt trong giấc mơ, vì vậy ngay cả khi cơ thể trong thế giới hiện thực bị thương, cô ta cũng không thể tỉnh dậy.

Duncan nhìn thấy dấu vết trên cánh tay của Shirley, ánh mắt anh đờ ra một lúc, sau đó khẽ gật đầu.

Hiện tượng trái với lẽ thường, nhưng lại không ngoài dự liệu.

Giấc mơ quỷ dị đó... vốn không thể nào chỉ là một giấc mơ đơn thuần.

“Xem ra bị thương trong giấc mơ đó cũng sẽ đồng thời ảnh hưởng đến hiện thực,” Anh nghiêm túc nói với Shirley: “Sau này nếu không có ta đi cùng, đừng tự mình khám phá giấc mơ đó. Sức chiến của cô rất mạnh, nhưng đối với con quái vật biết phân tách đó, hiệu quả không tốt."

Shirley vội vàng gật đầu: "Ừm, tôi biết."

Duncan suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm: "Ngoài ra, nếu như cô lại bị kẹt trong cơn ác mộng đó, thì có thể trực tiếp gọi cho ta."

Shirley ngây người, dường như có chút không phản ứng kịp: "Gọi cho ngài?"

“Hãy gọi tên ta, tên đầy đủ mà ta đã nói với cô trong giấc mơ,” Duncan thản nhiên nói: “Hoặc, gọi Thất Hương Hào — Tốt nhất là gọi bên cạnh vật trung gian có thuộc tính mặt kính như thủy tinh hoặc gương, như vậy ta có thể nghe rõ hơn."

Shirley lắng nghe, đột nhiên kịp phản ứng điều gì đó, đồng thời, thông qua mối liên hệ tinh thần với A Cẩu, cô ta cũng nghe thấy cảm xúc lo lắng truyền tới từ A Cẩu bên đó.

“Ngài… muốn tôi làm quyến thuộc của ngài ư?” Cô ta nhướng mày, vừa lo lắng lại rối rắm hỏi.

"Ta không biết quyến thuộc rốt cuộc là gì, ta cũng không yêu cầu cô dâng lên bất cứ thứ gì, chẳng qua cô là bạn của Nina, bây giờ lại đang hành động cùng với ta — nên ta hơi quan tâm một chút thôi."

Shirley hít sâu một hơi, nhưng lại không dám tùy tiện đáp lại. Mà đúng lúc này, giọng nói vui vẻ của Nina đột nhiên từ cửa phòng bếp vang lên: "Hai người đang nói gì vậy?"

“Không cần trả lời ta ngay bây giờ,” Duncan nhỏ giọng nói với Shirley, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn Nina: “Tại sao rửa tay lại lâu như vậy?

“Ghỉ mắt ở khóe mắt rửa không sạch,” Nina dụi mắt: “Xoa vào cũng có chút đau…”

“Hai ngày này uống nhiều nước một chút,” Duncan bất đắc dĩ liếc nhìn cô nương này, sau đó như vô tình hỏi ra một câu: “Đúng rồi, tối qua cháu có lại mơ thấy giấc mơ đó không? Chính là giấc mơ đứng trên cao nhìn xuống hiện trường trận hỏa hoạn."

"Không ạ," Nina suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Tối qua cháu mơ thấy một con ngựa đè lên bụng mình, sau đó lại có một con bò, nhưng chìm rồi... Chú, sao đột nhiên chú lại hỏi chuyện này?"

“Không có gì, chỉ là nhớ tới hôm nay vị bác sĩ tâm thần đó sẽ tới nhà,” Duncan lắc đầu, thu hồi vẻ suy tư lúc nhất thời: “Ăn sáng thôi.”

Bình Luận (0)
Comment