Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 137 - Chương: 137

Chương: 137

Từ thành bang Phổ Lan Đức và Lensa đi về phía bắc, băng qua "con đường giao nhau vĩ đại" tấp nập thương nhân, hơi thở lạnh giá vĩnh viễn cố thủ phía trên vùng hải vực được gọi là "biển Lạnh" này. Mà dưới tác động của luồng không khí lạnh bí ẩn dường như không bao giờ tan biến này, toàn bộ biển Lạnh đều phơi ra một diện mạo khác với những nơi khác.

Ở đây, nước biển phơi bày ra cảm nhận thâm trầm phân biệt rõ ràng với vùng hải vực ấm áp, các tảng băng nhỏ vụn thường xuất hiện ở nơi giao nhau giữa các dòng hải lưu và các hải đảo, lại có các tảng băng lớn như núi bí ẩn nhô lên mặt biển theo định kỳ, hóa thành bức bình phong che chắn tạm thời hoặc xê dịch lục địa, trở thành một đánh dấu hoặc điểm tránh gió khẩn cấp trên đường vận hành cho các thủy thủ sinh sống ở vùng biển lạnh. Mà nhiều loại sương lạnh, băng phong và huyễn quang bí ẩn lại là cảnh quan độc đáo của vùng biển Lạnh này, mang tới vô số truyền thuyết ly kỳ quỷ dị, đến nỗi khiến hai thành bang chính là Hàn Sương và Cold Harbor trên vùng hải vực này đều bị nhuộm lên một sắc thái bí ẩn.

Nhưng so với tảng băng khổng lồ có thể kiểm soát dựa theo quy luật cùng với dị tượng siêu phàm đa số chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thứ mà các thuyền trưởng sinh sống ở vùng biển Lạnh thường nhắc đến nhất vẫn là hạm đội đáng sợ đã hoạt động từ nửa thế kỷ trước đến nay, thực sự tồn tại nhưng lại quấn quanh vô số sắc thái mê huyễn — Hạm đội Sea Mist do Tirian, con trai của Duncan Abnomar chỉ huy, thế lực phóng phóng ra tới 1/3 hải trình của biển Lạnh.

Ở rìa của một hòn đảo bị dòng hải lưu đặc biệt và bức bình phong sương mù phong tỏa và che khuất, một chiếc chiến hạm sắt thép sơn màu xám đậm, đường nét cứng cáp, đầu hạm cao ngất đang lặng lẽ thả neo cập bến, nhân viên công vụ và các thủy thủ đang bận rộn, thêm nhiên liệu, bổ sung nước ngọt và đạn dược.

Nếu có người hiểu sơ về lịch sử của thành bang Hàn Sương đứng ở đây, trước tiên có lẽ sẽ chú ý tới trên người các thủy thủ đó vẫn đang mặc đồng phục hải quân Hàn Sương từ nửa thế kỷ trước, chú ý đến huy hiệu màu trắng được đeo trên bả vai hoặc trước ngực họ — Theo truyền thống của Hàn Sương, đây là dấu hiệu của thời kỳ để tang.

Trong phòng thuyền trưởng ở boong trên của chiến hạm, một người đàn ông mặc áo khoác dài hải quân màu đen đang lật xem một phần tài liệu.

Người đàn ông này dáng người gầy gò, sống mũi cao vút, hốc mắt lõm sâu, tóc đen cắt ngắn gọn gàng, bên mắt trái đeo một miếng che mắt màu đen làm bằng da không rõ lai lịch, gần như là miếng che mắt đặc trưng của hải tặc, khiến cho khuôn mặt vốn đã u ám của hắn càng lộ vẻ hung ác, đường ranh giữa hai chân mày của hắn mơ hồ giống với "thuyền trưởng u linh" khiến thế gian chỉ nghe tiếng đã khiếp đảm kia.

Đậu trên một giá đỡ bằng gỗ gần đó, một con cỡ vẹt lớn với chiếc đuôi sặc sỡ đang tập trung tinh thần chăm chú nhìn vào một thiết bị bằng đồng thau bên cạnh người đàn ông gầy gò — Thiết bị đó là một bộ thấu kính tinh vi và phức tạp, bao quanh bởi một cần trục và một thấu kính nhỏ, ở trung tâm là một quả cầu pha lê cỡ lớn, trông cực kỳ đẹp đẽ quý giá, lại đầy không khí thần bí.

Người đàn ông gầy gò cũng không ngẩng đầu lên: "Poli, nếu ngươi đụng vào nó một cái, tháng sau ta sẽ đưa ngươi đến Bright Star để đồng hành cùng những con rối và bóng ma kia."

"A, tàn nhẫn!" Con vẹt cỡ lớn lập tức hét ầm lên, lay động giá gỗ: "A, tàn nhẫn! Tirian đúng là một thuyền trưởng tàn nhẫn!"

"... Ta thật sự nên hỏi xem rốt cuộc là tên khốn nào đã dạy ngươi câu này," Tirian Abnomar cau mày: "Ngươi có thể nói thứ gì khác không?"

Con vẹt cỡ lớn dương dương tự đắc vỗ cánh: "Poli tự học! Poli tự học!"

Tirian xoa xoa trán: "Chết tiệt, còn có câu này..."

Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, gián đoạn cuộc trò chuyện giữa Tirian và con vẹt.

“Vào đi.” Tirian nghiêng đầu nói.

Cánh cửa phòng thuyền trưởng mở ra, một người đàn ông cao lớn, đầu hói bước vào.

Da y nhợt nhạt, giống như một thi thể đã chết từ lâu, trong đôi mắt là khói mù đục ngầu chiếm cứ vĩnh hằng. Mùi tanh của biển thoang thoảng tràn ngập xung quanh y, trộn lẫn với một loại... âm u lạnh lẽo tựa như đến từ mộ phần.

Một xác sống, một bộ xương người chết nán lại nhân gian.

Tirian nhìn về phía "xác sống" bước vào phòng: "Aiden, nhiên liệu rót thêm bao nhiêu rồi?"

“Sắp kết thúc rồi, Thuyền trưởng,” Người đàn ông cao lớn hói đầu được gọi là Aiden hơi cúi đầu, giọng nói của y khàn khàn, lúc nói có sương trắng giá rét nhàn nhạt từ trong miệng và mũi y tản mát ra: “Nồi hơi đã được làm nóng."

“Tốt lắm,” Tirian khẽ gật đầu: “Cold Harbor bên đó có động tĩnh gì không?”

“Yên lặng như đá,” Aiden nói, giọng điệu mang vẻ khinh miệt: “Bọn họ không dám mạo phạm địa bàn của chúng ta — cho dù chỉ có một nửa Hạm đội Sea Mist lưu lại trên biển Lạnh, những kẻ hèn nhát đó cũng sẽ không có dũng khí vượt tuyến."

"Bọn họ rất thông minh, rất biết cách tính toán chính xác được mất giữa các lợi ích, nửa thế kỷ trước cũng vậy," Tirian cười lên: "Vậy thì đi chuẩn bị đi, đúng giờ chúng ta sẽ rời cảng."

"Rõ, Thuyền trưởng."

Đại phó toát ra hơi thở lạnh lẽo của tử thần mở cửa bước ra khỏi phòng, ánh mắt Tirian cũng dần thu lại.

Đại phó của hắn là một "xác sống", nhưng trên thực tế, cả Hạm đội Sea Mist ngoại trừ y là "người bất tử" ra, tất cả các thành viên đều là "xác sống", loại xen giữa người sống và người chết.

Các bộ hạ trung thành của hắn đã tận tụy phục vụ trong hạm đội này trong nửa thế kỷ.

Theo một nghĩa nào đó, bản thân hắn, kẻ không thể chết đi bởi vì lời nguyền của không gian thứ, thực ra cũng không khác gì thủy thủ đoàn của mình.

Tirian lắc đầu, mà tại lúc này, thiết bị bằng đồng thau đặt trong tầm tay hắn đột nhiên phát ra một loạt âm thanh vận hành máy móc – Hắn theo âm thanh nhìn lại, liền nhìn thấy những cần trục và thấu kính phức tạp đó đang nhanh chóng di động tổ hợp, đồng thời tập trung vào quả cầu pha lê ở trung tâm thiết bị theo một quy luật đặc định nào đó, giây tiếp theo, quả cầu pha lê phát ra ánh sáng yếu ớt và một hình ảnh mờ ảo hiện lên từ đó.

Một nữ sĩ trẻ tuổi với mái tóc đen dài thẳng tắp, mặc một chiếc váy lụa màu đen, khuôn mặt thanh tú mang theo một chút sắc thái thần và bí lạnh lùng từ trong quả cầu pha lê hiện lên — Mà sau lưng vị nữ sĩ này, thì có thể mơ hồ nhìn thấy rất nhiều cơ quan ma lực đang tự động vận hành, cùng với quang huy lân hỏa lốm đốm trôi lơ lửng giữa không trung.

“Lucrecia,” Tirian liếc nhìn nữ sĩ trong quả cầu pha lê và khẽ gật đầu: “Thật không ngờ muội còn có thể nhớ gửi lời chào đến huynh trưởng mình trước khi ta xuất chinh.”

Nữ sĩ trẻ tuổi trong quả cầu pha lê đang định nói, nhưng nghe Tirian nói liền sửng sốt: “Hôm nay huynh xuất phát?”

Tirian cau mày: "... Muội không phải vì hôm nay ta phải lên đường nên mới gửi lời hỏi thăm tới sao?!"

"Không," Nữ sĩ trong quả cầu pha lê với ánh mắt thần bí như pháp sư thản nhiên lắc đầu: "Thiết bị dò xét biển sâu của muội bị nổ rồi."

Khóe miệng Tirian run lên, sau đó thì nghe thấy muội muội mình tiếp tục nói: “Những thứ khác đều dễ sửa chữa, còn thấu kính tinh thể lõi thì không thể thay thế.”

Tirian vẫn vô cảm.

"Bên phía huynh có cái nào mới không? Ta dùng khoáng vật và hàng mẫu Biên giới trao đổi với huynh."

"... Thấu kính Linh giới phù hợp với yêu cầu chính xác của muội chỉ có hai thành bang có thể sản xuất ra được, đường dây giao dịch chính bị Học viện Chân Lý kiểm soát, số lượng có thể lưu thông ra bên ngoài rất, rất, rất... hạn chế," Tirian cuối cùng không nhịn được thở dài: "Lần trước muội làm hỏng thiết bị dò xét của mình cách nay mới chỉ có hai tháng..."

“Ta tìm thấy một hàng mẫu rất thú vị, có thể đã trôi lên từ biển sâu tĩnh mịch.” Lucrecia nói.

"... Hàng mẫu từ biển sâu tĩnh mịch cũng không được, mặc dù những thứ đó thực sự có thể bán cho Học viện Chân Lý..."

"Ta còn thu thập được ảo ảnh còn sót lại sau khi Biên giới sụp đổ."

“Đây không phải là…” Tirian đau đầu che trán: “Nguyên nhân chủ yếu là ta thật không biết tìm cho muội một bộ thấu kính mới ở đâu...”

Lucrecia suy nghĩ một lúc: "Cướp?"

"Ta cũng không thể luôn dựa vào cướp được," Tirian thở dài: "Hạm đội Sea Mist đang chuẩn bị kinh doanh chính quy hóa, hiện tại chúng ta chủ yếu dựa vào thu phí bảo vệ..."

"Ồ, vậy thì thôi," Lucrecia cuối cùng nhún vai, nửa câu đầu của nàng ta khiến Tirian thở phào nhẹ nhõm, nhưng nửa sau lại khiến trái tim của vị thủ lĩnh hải tặc thanh danh hiển hách này dâng lên: "Vậy ngày mai ta sẽ hỏi lại lần nữa."

“Muội… bỏ đi, ta không thể ngăn cản kế hoạch thăm dò của muội,” Tirian cuối cùng bất đắc dĩ thở dài (chỉ trong mấy phút ngắn ngủi này thật sự không biết hắn đã thở dài bao nhiêu lần): “Nói một chút về tình hình của muội đi, nhà thám hiểm muội muội ‘đáng kính’ của ta... cả ngày muội lang thang quanh Biên giới của thế giới văn minh, có từng thực sự phát hiện những dấu hiệu cho thấy thế giới của chúng ta đang đi đến ngày diệt vong không?"

“Ta có thể nghe ra vẻ chế nhạo của huynh, anh trai,” Lucrecia nói với vẻ mặt dửng dưng: “Huynh luôn coi nhẹ cảm giác cấp bách của ta, thậm chí trước giờ chưa từng thực sự quan tâm đến ta ở Biên giới đã phát hiện thấy những gì, ta có thể hiểu được, huynh đang tập trung vào những chuyện thiết thực hơn, vì vậy ta mới càng biết ơn huynh dưới tình huống không hiểu vẫn cung cấp cho ta sự giúp đỡ trong khả năng cho phép mình. Nhưng huynh cũng đừng quên rằng, phụ thân của chúng ta... cảnh báo mà ông từng đưa ra."

“… Thế giới của chúng ta chỉ là một đống than hồng đang dần lụi tàn sao…” Tirian dựa vào ghế và nói khẽ như thể đang than thở: “Đến giờ ta còn chưa biết ông rốt cuộc đã nhìn thấy gì vào ngày hôm đó, nhưng có một sự thật hiển nhiên là ông đã đã điên khi đưa ra cảnh báo này – Mà muội thì đang lặp lại chuyện ông đã làm năm đó, thậm chí còn cố gắng vạch trần chân tướng khiến ông phát điên trong quá trình này."

Tirian lắc đầu, nghiêm nghị nhìn về phía bóng người trong quả cầu pha lê: "Lucrecia, thế giới này có một Thất Hương Hào đã đủ tệ hại rồi."

Bình Luận (0)
Comment