Duncan cúi người xuống kiểm tra.
Quả thật là nữ tu đó - nữ tu đã nói chuyện với Duncan và Shirley trước đó không lâu, trên lý thuyết hiện đang cầu nguyện trong sảnh chính.
Nhưng bây giờ bà ta ngã xuống ở đây, chết gần lối vào của Thánh đường dưới lòng đất, hơn nữa cho đến lúc Duncan đẩy cửa vào, bà ta vẫn đang áp sát cơ thể vào cửa.
Dường như đang ngăn thứ gì đó xâm nhập vào Thánh đường dưới lòng đất, nhưng nhìn vào trạng thái của bà ta trước khi ngã xuống, hình như đang liều mình chống lại thứ gì đó trong Thánh đường dưới lòng đất, đồng thời đóng cửa trước khi chết để ngăn thứ đó từ trong Thánh đường dưới lòng đất chạy ra ngoài.
"Nhìn qua... thật giống vừa mới chết..."
Lúc này Shirley cũng mạnh dạn tiến tới, cô ta ở sau lưng Duncan thò đầu ra nhìn, hai ba giây sau mới thận trọng mở miệng.
“Đúng vậy, nhìn như mới chết không lâu, thậm chí…” Duncan vừa nói, vừa duỗi tay đặt tay lên cánh tay của nữ tu: “Thậm chí vẫn còn nhiệt độ.”
Thi thể ở lối vào Thánh đường dưới lòng đất vẫn còn hơi ấm, vết máu trên thân thể đầy vết thương cũng chưa khô, điều này thậm chí khiến Duncan có cảm giác như trận chiến ở tầng hầm vẫn còn đang tiếp tục khi anh và Shirley vừa mới bước vào giáo đường, lúc đó nữ tu vẫn còn sống, thậm chí... cho đến khi anh và Shirley bắt đầu dò xét giáo đường, vị nữ tu này vẫn còn thở.
Nhưng điều này không thể nào.
Giáo đường này đã bị bỏ hoang mười một năm, chuyện một dị tượng siêu phàm nào đó xảy ra ở thành bang Phổ Lan Đức cũng là mười một năm trước, nếu giáo đường này thực sự là một "điểm nút" trên bức màn che, vậy thì mọi thứ nơi này hẳn đã xảy ra và đã kết thúc từ lâu vào mười một năm trước, nữ tu này đã chiến đấu đến giây phút cuối cùng trong Thánh đường dưới lòng đất... không thể nào bây giờ mới tắt thở.
Duncan từ từ đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía cửa đối diện.
Thánh đường dưới lòng đất của giáo đường xã khu này chỉ là một tầng hầm rộng rãi như anh nghĩ. Trong Thánh đường không có lấy một ánh đèn, ngay cả những ngọn đèn dầu và đèn khí vốn được cho là dùng để trừ tà cũng đều tắt ngúm, lúc này chỉ có một chút ánh sáng len lỏi qua cửa chiếu vào tình hình bên trong. Trong một vùng mờ tối, mơ hồ có thể nhìn thấy một Thánh tượng nữ thần lặng lẽ đứng ở trung tâm tầng hầm, hai bên Thánh đường là những cột chống treo rèm kinh văn và ô trong hốc tường cất giữ Thánh khí.
Duncan bước qua thi thể của nữ tu, tìm kiếm dấu vết của trận chiến trong tầng hầm. Anh nhìn thấy những vết lõm bị chém qua trên tường và cột, còn có hố đạn do đạn tạo ra và dấu vết bị lửa thiêu đốt. Những điều này hẳn đều do trận chiến để lại.
Nhưng duy một điều anh không tìm thấy là “kẻ địch”, “kẻ xâm nhập” mà nữ tu đã liều mạng đối kháng trước khi chết trong trận chiến.
Anh quay đầu lại và nhìn về phía con chó săn biển sâu đang đi theo sau Shirley, dọc đường cúi đầu cảnh giác quan sát xung quanh: "A Cẩu, ngươi có thể nhìn ra mánh mối gì không?"
"Dấu vết của thời gian và không gian bị bóp méo nghiêm trọng... ở đây dường như không có loại dị tượng 'thực tế trùng lặp' như trong giáo đường trên mặt đất, nhưng trên thực tế, thời gian và không gian đều bị bóp méo nghiêm trọng hơn bất cứ nơi nào," A Cẩu nói với giọng điệu hết sức nghiêm túc, với tư cách là chuyên gia siêu phàm duy nhất trong tiểu đội ba "người", phân tích của nó hiển nhiên mạch lạc hơn nhiều so với suy đoán không có căn cứ của Duncan: "Trong mắt tôi, toàn bộ Thánh đường dưới lòng đất đều bị một tầng sương mù bao phủ, sai thời gian và không gian đã thay thế hoàn toàn thực tế. Nhưng mà... tôi không tìm thấy gì khác ngoài hiện tượng biến dạng thời gian và không gian."
“‘Kẻ xâm nhập’ tấn công nơi này đâu?” Duncan cau mày: “Dù sao nữ tu đó cũng không thể đấu trí đọ dũng khí với không khí ở đây chứ?”
"... Không có kẻ xâm nhập," A Cẩu hít mũi một cái — mặc dù nó không có hệ thống hô hấp: "Không có hơi thở của sinh vật sống, cũng không có hơi thở của ác ma biển sâu hay sinh vật Linh giới."
Nói tới đây nó dừng một chút, lại bổ sung: "Xin hãy tin tưởng phán đoán của tôi ở phương diện này, chó săn biển sâu giỏi nhất là săn mồi, phân biệt ra hơi thở của con mồi trong môi trường là năng lực cơ bản của động vật ăn thịt, trừ phi..."
Duncan nhướng mày: "Trừ phi?"
A Cẩu nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, dường như đột nhiên trở nên hết sức thận trọng, nó hạ giọng và đi đến chỗ Duncan: “Trừ phi có thứ gì đó trong không gian thứ trốn thoát ra ngoài… thứ đó tôi không thể truy lùng được, nhưng nếu thực sự là thứ của không gian thứ, ngài hẳn là quen thuộc hơn tôi..."
Duncan nghe xong, mặt không chút thay đổi: “Xin lỗi, thật sự không quen.”
A Cẩu vội vàng cúi đầu: "Ngài... ngài nói không quen vậy chính là không quen..."
Duncan suy nghĩ một chút, anh biết A Cẩu nhất định không tin lời mình nói, nhưng anh thực sự không quen thuộc với không gian thứ, nhưng mặt khác, những lời của A Cẩu quả thật đã nhắc nhở anh —
Anh nhớ lại vết nứt mà mình thoáng thấy khi quan sát Thánh tượng nữ thần trong sảnh chính của giáo đường, nhớ lại quang ảnh hỗn loạn lộ ra ngoài từ vết nứt đó, nhớ lại những dị tượng quỷ dị nhìn thấy ở đáy của Thất Hương Hào.
Không gian thứ... thực sự có thứ gì đó từ không gian thứ chạy ra ngoài sao?
"Nếu thật sự là thứ gì đó từ không gian thứ chạy ra ngoài..." Duncan cau mày, như đang nói với chính mình: "Tại sao lại xông thẳng đến Thánh đường của Nữ thần Bão Tố? Đây không phải là nơi có lực phòng ngự mạnh nhất sao? Hơn nữa đánh giá từ hiện trường dấu vết, kẻ xâm nhập không giống như từ bên ngoài tấn công vào, ngược lại càng giống trực tiếp xuất hiện ở bên trong Thánh đường và công kích ra bên ngoài hơn..."
“Chuyện đó thì tôi không biết,” A Cẩu lắc đầu: “Bí mật của bốn đại giáo hội là điểm mù tri thức của ác ma biển sâu, không gian thứ là cấm kỵ được thế nhân công nhận, thậm chí các ác ma khủng bố cũng sẽ không rình mò bí mật ở phương diện này — Trên thực tế trong mắt tôi, nhân loại là một chủng tộc còn điên cuồng hơn cả ác ma trong lĩnh vực này, họ ấy vậy lại dám nghiên cứu không gian thứ, hơn nữa trong nhiều năm như vậy đều không có chuyện gì xảy ra..."
“Nhân loại luôn là một chủng tộc rất gan dạ,” Duncan thản nhiên nói, sau đó nhìn A Cẩu: “Nhưng ta ngược lại có chút bất ngờ, biển sâu tĩnh mịch cách không gian thứ gần gũi và lân cận, những ác ma biển sâu các ngươi ngược lại còn sợ nơi đó hơn nhân loại? Không gian thứ đối với các ngươi chẳng phải tương đương với cửa vào nhà sao?
“Những người sống cạnh núi lửa cũng không phải vì họ thích uống nham thạch mà,” A Cẩu rũ đầu giải thích với đại lão: “Chúng tôi sống bên cạnh không gian thứ, mới biết rõ chuyện rơi vào đó đáng sợ thế nào hơn nhân loại."
Duncan trầm tư suy nghĩ, hỏi ra câu hỏi mà lần trước chưa thể hỏi: "... Cho nên các ngươi mới sợ Thất Hương Hào trở về từ không gian thứ giống như nhân loại?"
A Cẩu rụt cổ lại, đặc biệt cẩn thận liếc nhìn Duncan, dường như sợ nói tới chủ đề này sẽ vô tình chọc giận chủ nhân của Thất Hương Hào trước mặt. Nhưng chủ đề đại lão mở ra nó cũng không dám không tiếp tục, không thể làm gì khác hơn đành phải thành thật nói: "Kỳ thật... nếu như Thất Hương Hào chỉ trở về từ không gian thứ thì vẫn chưa đáng sợ như vậy, mấu chốt là trong khoảng thời gian lúc ban đầu, con tàu đó thỉnh thoảng còn 'rơi' trở về từ thế giới hiện thực, giống như dao động giữa không gian hai chiều, không ngừng qua lại giữa không gian thứ và thế giới hiện thực..."
Duncan chỉ tùy ý hỏi, không nghĩ tới sẽ nghe được loại tin tức này, trong lòng đột nhiên khẽ giật: “Dao động giữa thế giới hiện thực và không gian thứ?”
"Đúng vậy, mỗi lần như vậy đều trực tiếp xuyên qua Linh giới và biển sâu, cuốn theo tất cả những thứ gặp phải trên đường đi, giống như một viên đạn đại bác hung hãn," A Cẩu rõ ràng đã vô cùng sợ hãi khi nói điều này: “Tôi thậm chí đến bây giờ vẫn còn nhớ một cảnh tượng kinh hoàng, con tàu đó rơi xuống từ tầng trên giống như một quả cầu lửa* bùng cháy vĩnh cửu, trong ngọn lửa kèm theo tiếng nhân loại thét chói tai và thân tàu uốn éo, những ác ma biển sâu đang chiến đấu mù quáng hoảng sợ bỏ chạy tứ tán, nhưng trong chớp mắt đã bị lực lượng khổng lồ cuốn vào trong ngọn lửa đó, tức khắc hợp thành một khối vặn vẹo quái dị với những nhân loại kia, sau khi bị xé toạc thì bị rắc xuống đáy biển sâu...”
*Quả cầu lửa là một loại sao băng rất sáng, một trong những ngôi sao băng phát nổ trong khí quyển.
"Thất Hương Hào cứ thế phá vỡ xuyên thẳng qua các chiều không gian, rơi vào chỗ sâu của không gian thứ, sau đó lại chui ra khỏi đó hai ngày sau đó, tiếp đó... thêm một lần nữa."
A Cẩu nói rồi, nuốt nước miếng một cách khó khăn, trong cổ họng phát ra những âm thanh ma sát thô bạo và âm thanh của chất ăn mòn.
"Thời điểm đó, thậm chí ngay cả một số ác ma biển sâu mù quáng và ngu đần đều ngừng chiến đấu trong một thời gian ngắn, mỗi ngày cứ ngây ngẩn nhìn về hướng Linh giới như vậy, sợ hãi thậm chí còn vượt trên chém giết, trở thành bản năng mới của chúng... còn tôi, chính là nhóm có dấu ấn sợ hãi sâu sắc nhất khi đó."
Duncan ngơ ngác lắng nghe, sau một lúc lâu mới nói: "Vậy... Ta đã hiểu tại sao ngươi lại có bóng ma tâm lý lớn như vậy rồi."
A Cẩu mạnh dạn ngẩng đầu nhìn Duncan: "Bản thân ngài... chẳng lẽ không biết những chuyện này sao?"
Duncan thiếu chút nữa không kiềm nổi biểu cảm — Anh thì biết đếch gì! Đây cũng đâu phải chuyện anh làm! Mối họa nào năm xưa đều phải do mình gánh?!
Nhưng dù oán trách có lớn đến đâu anh cũng chỉ có thể lầm bầm vài câu trong lòng, trước mặt A Cẩu, anh chỉ có thể tiếp tục giữ vẻ mặt nghiêm túc: "... Có thể là không để ý đến."
A Cẩu: "..."
Nhìn thấy dáng vẻ bị đả kích lớn của con chó săn biển sâu, Duncan thở dài, chỉ đành bổ sung thêm một câu: “Sau này sẽ chú ý đến.”
Giọng anh vô cùng chân thành.
A Cẩu cảm động đến mức không dám cử động.
Bản thân Duncan cũng rơi vào những suy nghĩ ngắn ngủi sau đó.
Nếu những gì A Cẩu nói đều là thật, tức là Thất Hương Hào... từng có một khoảng thời gian hoàn toàn rơi vào trạng thái mất kiểm soát? Nó không đơn thuần trở về từ không gian thứ, mà đã luôn “dao động” giữa thế giới hiện thực và không gian thứ trong một thời gian khá lâu rồi?!