Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 152 - Chương: 152

Chương: 152

Duncan không ngờ một câu thuận miệng nói ra của mình lại nghe được những thông tin quan trọng như vậy về Thất Hương Hào từ miệng A Cẩu – Mặc dù trước đây anh đã nghe con chó săn biển sâu này miêu tả qua uy doanh hiển hách của Thất Hương Hào trong biển sâu tĩnh mịch, nhưng ai có thể nghĩ tới uy doanh hiển hách này lại dùng cách "đập" đơn giản và thô bạo như vậy tạo ra?!

Một con tàu ma không ngừng dao động giữa không gian thứ và chiều không gian hiện thực, giống như một viên đạn đại bác xuyên tới xuyên lui giữa mái nhà và nền móng, mỗi lần dao động đều sẽ đập xuyên qua "tầng gác" của Linh giới và biển sâu tĩnh mịch, tất cả những chỗ đi qua không một ngọn cỏ, mọi thực thể tiếp xúc với nó đều bị cuốn vào không gian thứ... hơn nữa nghe có vẻ như, tình trạng này đã kéo dài rất lâu rồi!

Điều này thật khó trách một con ác ma biển sâu như A Cẩu lại khắc cốt ghi tâm nỗi sợ hãi đối với Thất Hương Hào - Một thiên tai cứ thỉnh thoảng lại chạy đến trước mặt bạn giết lung tung một phen đột nhiên dừng lại, phía trên bước xuống một thuyền trưởng cười haha chào bạn, điều này đổi lại là ai khác bắp chân sẽ không bị chuột rút? Ngay cả khi bắp chân của A Cẩu không có gân, nó không bị chuột rút vẫn sẽ bị chuột rút!

Dẫu sao, đừng thấy con tàu hiện đang dừng lại ở chiều không gian hiện thực, vậy lỡ như... một thuyền trưởng u linh nào đó muốn quay lại không gian thứ để thăm người thân thì sao?

Tuy nhiên, Duncan quan tâm nhiều hơn đến trạng thái cuối cùng của chính con tàu và Thuyền trưởng Duncan thật hơn là mối họa kinh thiên do Thất Hương Hào làm ra.

Kiểu "dao động" lúc ban đầu có phải do Thuyền trưởng Duncan thật cố ý làm ra không? Hay một loại lạc hướng không kiểm soát? Đầu Sơn Dương có biết tình huống lúc đó không? Nếu tất cả những điều này đều là cố ý tạo nên, vậy thì mục đích của "Thuyền trưởng Duncan" và Đầu Sơn Dương làm như vậy là gì? Nếu tất cả bắt nguồn từ sự mất kiểm soát...

Vậy thì chuyện vui sẽ càng lớn hơn rồi.

Thất Hương Hào... liệu có mất kiểm soát một lần nữa?!

Trước giờ cho tới nay, Thất Hương Hào đều là hậu thuẫn lớn nhất của Duncan, đó cũng là nơi bản thể của anh ở đó, sự an toàn của con tàu đó giống như sự an toàn của chính anh. Anh khám phá con tàu đó và nắm quyền điều khiển con tàu đó đều để tiếp tục đảm bảo sự an toàn này, nhưng nếu như toàn bộ con tàu đều tồn tại nguy cơ mất kiểm soát tiềm tàng, thậm chí sẽ đột ngột "đập" vào không gian thứ một lần nữa từ chiều không gian hiện thực... vậy thì quyền kiểm soát ở giai đoạn hiện tại của anh đối với Thất Hương Hào có còn hữu ích không?

Anh có thể kéo lùi một con tàu ma đang điên cuồng lao về phía không gian thứ không?

Hành trình ổn định hiện tại của Thất Hương Hào trên biển vô biên có thể chỉ là trạng thái cân bằng tạm thời, trạng thái bình thường thực sự của nó thực sự là "mất kiểm soát" – Tính khả năng này lan tràn không kiểm soát trong đáy lòng, khiến Duncan không khỏi phiền não.

Mà điều khiến anh khó chịu hơn cả là cánh cửa dẫn đến không gian thứ dưới đáy khoang của Thất Hương Hào, cùng với phản ứng căng thẳng của Đầu Sơn Dương sau khi biết rằng cánh cửa đó đã mở ra một khe hở, điều này dường như xác nhận ngầm những lo lắng của anh —

Thất Hương Hào không ổn định, tiếng gọi của không gian thứ đối với con tàu đó chưa bao giờ dừng lại trong một khoảnh khắc nào.

Duncan bình tĩnh hít một hơi, ép tâm trí mình bình tĩnh lại.

Bất kể nghĩ nhiều như thế nào, bây giờ anh cũng không có đủ năng lực để can thiệp vào những chuyện liên quan đến không gian thứ - hiểu biết của anh về lĩnh vực thần bí vẫn còn quá ít.

Nếu muốn tích lũy kiến thức liên quan đến không gian thứ, giao thiệp nhiều với các sự kiện siêu phàm là một cách, đặc biệt là giáo đường trước mặt... giáo đường có thể từng bị không gian thứ xâm phạm này.

“Chúng ta hãy chú ý nhiều hơn đến nơi này đi,” Duncan lắc đầu: “Nếu thực sự là thứ gì đó từ không gian thứ xâm phạm Thánh đường dưới lòng đất, vậy thì chuyện xảy ra mười một năm trước phức tạp hơn mọi người tưởng tượng nhiều…”

Anh ngẩng đầu lên và nhìn vào cánh cửa vừa đóng lại.

"Nữ tu ở đây đang ngăn chặn cánh cửa trước khi tử trận, có thể là để ngăn cản thứ trong Thánh đường chạy ra bên ngoài, nhưng một cánh cửa thực sự có thể cản được kẻ xâm nhập từ không gian thứ sao?"

“Sự xâm phảm của không gian thứ cũng phụ thuộc vào tình hình,” A Cẩu trầm ngâm nói: “Trong hầu hết các trường hợp, thế giới hiện thực được chúng thần… được rồi, mặc dù tôi không thích bọn họ lắm, nhưng thế giới hiện thực quả thực được chúng thần bảo hộ hữu hiệu, không gian thứ rất khó trực tiếp phát huy ảnh hưởng đối với thế giới hiện thực, thứ có thể chạy tới bên này, thông thường đều không phải là bản thể, mà nhiều nhất là một số hình chiếu, ô nhiễm, thậm chí chỉ là ảo ảnh mượn lòng người phóng chiếu ra..."

A Cẩu đột ngột dừng lại khi đang nói, lo lắng nhìn Duncan.

Trong mắt nó, vòng xoáy quang ảnh trong thân thể nhân loại này đang vận hành hỗn loạn, thứ quang ảnh điên cuồng đủ để khiến thần trí của ác ma mất kiểm soát không ngừng hiện lên từ đó.

Tên thuyền trưởng u linh trở về từ không gian thứ này... Chết tiệt, chính hắn là kẻ xâm phạm không gian thứ lớn nhất ở nơi này!

"Nói tiếp đi, sau đó thì sao? Không gian thứ xâm phạm thế nào?"

"Kẻ vốn xâm phạm của không gian thứ" trong mắt A Cẩu cúi đầu xuống và tò mò hỏi về chuyện xâm phạm của không gian thứ.

"Ý tôi... ý tôi là, trong những trường hợp bình thường, sự xâm phạm của không gian thứ có thể bị chặn bởi các cơ sở linh thiêng trong giáo đường... Hơn nữa vì sự xâm phạm đều không phải là bản thể, cho nên chỉ cần cắt đứt thông đạo xâm phạm, phần lưu lại trong thế giới hiện thực của nó sẽ nhanh chóng tiêu tán…” A Cẩu nuốt nước bọt, khó khăn giải thích chuyện không gian thứ xâm phạm với sự xâm phạm từ không gian thứ: “Tất nhiên, cái giá phải trả nặng nề như thế nào trong quá trình này là một chuyện khác..."

“Thì ra là như vậy,” Duncan gật đầu ra vẻ hiểu, khi nhìn về phía nữ tu sĩ ngã trên mặt đất lần nữa, ánh mắt càng thêm kính phục hơn so với trước đó: “Năm đó bà ta nhất định đã dốc toàn lực muốn ngăn chặn tai họa đó.”

"Nhưng chắc có lẽ bà ta đã không thành công?" Giọng nói của Shirley đột nhiên vang lên từ bên cạnh, do chuyện mà Duncan thảo luận với A Cẩu hoặc là quá cao siêu hoặc là quá đáng sợ, nên từ nãy tới giờ cô ta vẫn luôn không tìm được cơ hội nói chen vào: "Trận hỏa hoạn mười một năm trước vẫn xảy ra..."

"Hỏa hoạn mười một năm trước do mảnh vỡ mặt trời dẫn đến, nhưng chúng ta lại phát hiện dấu vết không gian thứ hư hư thực thực trong giáo đường này, giữa hai chuyện này có quan hệ như thế nào còn chưa nói rõ," Duncan lắc đầu, sau đó anh dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, mang theo biểu cảm suy tư, chậm rãi đi tới phía trước Thánh tượng nữ thần ở trung tâm Thánh đường dưới lòng đất: "Có điều... ta ngược lại đột nhiên tò mò một chuyện."

Anh ngẩng đầu lên, nhìn Thánh tượng nữ thần có vẻ không giống lắm với pho tượng Gormona trong giáo đường trên mặt đất — Thánh tượng này đứng nghiêm trong bóng tối, bề ngoài không hề có dấu vết từng bị hư hại.

“Ngài tò mò điều gì?” Shirley đi theo tới, thận trọng liếc nhìn Thánh tượng, nhỏ giọng hỏi.

“Vị Nữ thần Bão Tố này, ngài đang làm gì?” Duncan giơ ngón tay chỉ vào Thánh tượng: “Giáo đường bị xâm phạm, thần quan tử trận, bên ngoài chỉ còn lại một ảo ảnh giống như tàn hồn không ngừng cầu nguyện, tại sao thần ở đây không có chút phản ứng? Ít nhất... cũng nên báo hiệu cho tín đồ của giáo đường khác, để họ tới chi viện chứ?"

"Tôi cũng không biết nhiều chuyện về chúng thần, nhưng vấn đề này thực sự có chút đáng ngờ," A Cẩu nghe vậy, lầm bầm: "Mặc dù chúng thần không có mối liên hệ chặt chẽ với trần thế, nhưng họ đích thực rất quan tâm đối với ‘Thánh sở’ của riêng mình. Những tòa nhà tập hợp các tín đồ này giống như 'mỏ neo' của chúng thần ở trần thế, giờ đây một trong những chiếc neo đã được nhổ một cách lặng lẽ, mười một năm đã trôi qua... không có động tĩnh nào được truyền ra ngoài, có gì đó không ổn."

Duncan suy nghĩ một chút, đột nhiên giơ tay phải lên, tại đầu ngón tay của anh, một chùm ngọn lửa nhỏ từ trong hư không nổi lên, ánh sáng nhạt màu u lục chiếu rọi chung quanh Thánh tượng.

Xích sắt vang lên tiếng lạch cạch, A Cẩu nhất thời lùi lại hai bước: "Ngài... ngài muốn làm gì?"

“Gặp chuyện không chắc đốt chút lửa nhỏ,” Duncan mỉm cười: “Nói không chừng sẽ đốt thứ gì đó ẩn núp 'hiện ra nguyên hình' thì sao."

A Cẩu nhất thời kinh ngạc, muốn nhắc nhở đối phương đây là Thánh đường dưới lòng đất, không may sẽ trực tiếp dẫn dắt ánh mắt của Gormona, nhưng lời còn chưa nói ra đã nín trở lại — Nơi này cũng đã bị giày xéo thành ra như vậy, còn có mấy phần Thánh tính tạm thời không bàn đến, đại lão trước mặt hiện đang muốn làm chút công việc "xâm phạm của không gian thứ", bản thân ở bên cạnh phí lời chi chứ!

Tuy nhiên, nó vẫn bình tĩnh lùi lại vài bước sang một bên, đồng thời kéo Shirley cách ra xa một chút.

Nếu lát nữa thực sự có thứ như thần phạt giáng xuống, đại lão có thể không sợ, nhưng nó và Shirley thì không gánh nổi.

Duncan nhận thấy hành động của A Cẩu, nhưng anh cũng không quan tâm.

Tất nhiên anh không muốn thu hút ánh nhìn của Nữ thần Bão Tố vào mình, nhưng trong sảnh chính của giáo đường vừa rồi, anh đã xác nhận rằng "Thánh sở" này đã sớm bị xói mòn hoàn toàn, ngay cả phía trên Thánh tượng cũng có lực lượng của không gian thứ chiếm ngự, lại liên tưởng đến dị trạng ở đây đã bị che giấu trong mười một năm mà không bị phát hiện, mối liên hệ giữa vị thần chích đó và nơi này rõ ràng đã bị cắt đứt từ lâu.

Hiện nay, nơi từng là linh thiêng này đã mất đi sự linh thiêng từ lâu, chỉ còn lại những bóng mờ.

Ngọn lửa linh thể lặng lẽ bùng cháy, rơi xuống đất như những giọt nước, ngọn lửa mơ hồ và hư ảo nhanh chóng gợn sóng trong Thánh đường dưới lòng đất, trong nháy mắt tràn ngập cả căn phòng.

Sau đó, ngọn lửa lan đến cuối cùng dần dập tắt không một tiếng động.

Shirley và A Cẩu trố mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau, Shirley mới thận trọng nói: "Ngài... đã phát hiện gì rồi?"

Duncan có chút ngạc nhiên nhìn ngọn lửa nhỏ vẫn đang nhảy nhót trên ngón tay mình, rồi lại nhìn vào Thánh đường dưới lòng đất trống rỗng không xảy ra bất cứ điều gì.

Nơi này vậy mà lại thật sự không có gì cả? Hay là nói... lực lượng của ngọn lửa không đủ để vén "bức màn che" bao phủ nơi đây?

Anh cau mày, mà vào lúc này, một loạt tiếng tỉ tê vô cùng khẽ, gần như ảo giác đột nhiên truyền vào tai anh —

"Ai đang ở đó?"

Duncan giật mình, chợt ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Thánh tượng Gormona đứng lặng yên trong bóng tối.

Bình Luận (0)
Comment