Trong bóng tối, Thánh tượng Nữ thần Bão tố Gormona vẫn lặng lẽ đứng giữa trung tâm Thánh đường dưới lòng đất, lụa mỏng che mặt, nhìn xuống trần thế.
Đương nhiên, nếu phân biệt theo giáo lý chặt chẽ, "nữ thần" trong Thánh đường dưới lòng đất chính là mặt khác của Gormona, nên được gọi là "Thiếu nữ Tịnh Hải" mới đúng.
Duncan nhìn chằm chằm vào tượng đá lạnh lẽo, anh có thể khẳng định rằng vừa rồi mình nhất định đã nghe thấy một âm thanh, một âm thanh thì thầm như thủ thỉ trong giấc mơ, phát ra từ tượng đá đó.
Tuy nhiên, Shirley và A Cẩu gần trong gang tấc đến giờ này vẫn không chút phản ứng - có vẻ như chỉ có bản thân anh nghe thấy âm thanh này.
“Duncan tiên sinh?” Shirley lúc này cũng chú ý tới hành động kỳ quái của Duncan, cô ta có chút căng thẳng mở to hai mắt, không khỏi áp sát A Cẩu: “Ngài phát hiện gì rồi sao?”
“Mới rồi các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?” Duncan tiện tay dập tắt ngọn lửa trên đầu ngón tay, vừa thận trọng đến gần quan sát Thánh tượng thiếu nữ Tịnh Hải vừa thấp giọng hỏi.
“Âm thanh?” Shirley và A Cẩu ngơ ngác nhìn nhau, lắc đầu: “Không có.”
Nữ thần dường như không tiếp tục đáp lại sự tiếp cận của Duncan, cũng không có bất kỳ âm thanh nào phát ra nữa.
Duncan cảm thấy lần này mình có thể hơi lỗ mãng.
Anh chỉ cho rằng mối liên hệ giữa Nữ thần Bão Tố và giáo đường này đã bị cắt đứt, khi triệu hồi A Cẩu và thiêu hủy cánh cửa của giáo đường trước đó cũng không có dẫn tới dị tượng gì, vì vậy đã thả lỏng tay chân hơn một chút trong lúc thăm dò, nhưng lại không ngờ rằng sau khi ngọn lửa của bản thân đốt xuống đã thực sự thu hút ánh nhìn của vị "thần linh" đó — nếu như âm thanh nghi vấn vừa rồi thực sự đến từ Gormona.
Do vậy anh hơi cảnh tỉnh trong lòng, quyết định lần sau liều lĩnh sẽ cẩn thận hơn một chút.
Mà đang lúc suy xét một chút trong lòng, anh cũng đột nhiên có một nghi vấn:
Nhìn vào tình hình của giáo đường này, trước khi bản thân và Shirley bước vào, nơi này rõ ràng đã bị bỏ hoang và lãng quên hoàn toàn, mối liên hệ giữa Nữ thần Bão tố Gormona và nơi này rõ ràng cũng đã bị ngăn trở, theo lý mà nói ngọn lửa của bản thân cũng là "lực lượng xâm phạm" trong giáo đường này, sau khi ngọn lửa thiếu đốt khiến sự xói mòn và che chắn của giáo đường này chỉ có thể nghiêm trọng hơn trước, giống như đốt thêm một ngọn lửa vào đống đổ nát vốn đã bị thiêu rụi nghiêm trọng mới phải, nhưng làm sao...
Sau khi ngọn lửa của bản thân đốt qua, mối liên hệ giữa Nữ thần Bão Tố và nơi này trái lại nhất thời được củng cố!?
Bản thân không phải là kẻ xâm nhập sao? Chẳng phải ngọn lửa của bản thân có tính hủy diệt rất lớn đối với sức mạnh của thần linh có thuộc tính trật tự sao? Tại sao còn đốt lên tinh thần của nữ thần chứ?
Duncan càng nghĩ càng cảm thấy mơ hồ, nhưng anh không suy nghĩ vẩn vơ quá lâu.
Dù sao, anh vẫn không chắc tiếng thì thầm mơ hồ vừa rồi có phải là giọng nói của Gormona hay không, anh chỉ ngẫu nhiên suy đoán dựa trên phỏng đoán này, mà nhiệm vụ cấp bách nhất lúc này... là nghĩ cách đối phó với giáo đường bất thường này ở bước kế tiếp.
Sau khi tiếng thầm thì vừa rồi biến mất thì không còn sau đó nữa, Duncan không biết bình thường nữ thần bận bịu những gì, nhưng hiện tại đối phương dường như cũng không có ý định tiếp tục trông nom chỗ này, mà những nơi khác của Thánh đường dưới lòng đất thì vẫn duy trì bộ dạng ban đầu, ngọn lửa mà bản thân thả ra ngoài không hề vén được "bức màn che" gì đó như trong nhà máy bỏ hoang.
Anh cũng không nhận thức được tình hình bên kia "bức màn che" nữa, ngọn lửa mà bản thân để lại trong cơ thể phân tách từ quái nhân cầm ô vẫn vô ảnh vô tung, anh chỉ có thể xác định ngọn lửa đó vẫn đang cháy, thậm chí đã bắt đầu lan rộng, nhưng lại không chạm vào được "duy độ" mà ngọn lửa đó đang ở.
Giáo đường này đúng là một nút quan trọng trên bức màn che, nhưng với sức mạnh của anh và Shirley, xem ra không dễ cạy được nơi này.
Mà với trạng thái của thân thể hiện tại của anh, cộng thêm ảnh hưởng do khoảng cách trước mắt giữa Thất Hương Hào và thành bang Phổ Lan Đức, anh cũng rất khó điều động được ngọn lửa có quy mô lớn, càng khó có thể tạo ra động tĩnh lớn hơn ở đây.
Sau khi cân nhắc thật nhanh trong đầu, Duncan nảy ra một ý tưởng trong lòng.
Đã đến lúc làm lại "thị dân nhiệt tình Duncan tiên sinh".
Giáo đường này đã bị che giấu cho đến tận nay, một lực lượng nào đó vẫn luôn ngăn trở người ngoài rình mò nơi này, vậy nếu... anh kiên quyết vén mở nắp đậy ra thì sao?
Anh rất tò mò về việc Giáo hội Biển Sâu ở thành bang Phổ Lan Đức sẽ phản ứng như thế nào với điều này, thậm chí còn tò mò hơn rằng Nữ thần Bão Tố sẽ có hành động gì — Nếu bản thân anh đã không thể mở bức màn che ở đây, vậy thì làm cho nơi này trở thành một tin tức lớn vậy.
Đương nhiên, lần này lại tìm một vài người gác đêm tuần tra báo cáo nữa chỉ e không đủ, điều nó ngược lại có thể sẽ hại chết nhóm nhân viên đầu tiên tiến vào điều tra, phải làm sao có thể dùng cách đáng tin cậy và hữu hiệu bóc trần nơi này thành một tin tức lớn... còn phải nghiêm túc suy nghĩ thêm.
Trong khi nghĩ về điều đó, trên mặt Duncan bất giác lộ ra nụ cười mỉm, đây là nụ cười của một người hạnh phúc khi đang lên kế hoạch cho một cuộc vui lớn, nhưng nụ cười này lại khiến Shirley và A Cẩu bên cạnh sợ hãi một phen. Đặc biệt là người sau, kẹp đuôi lại ngay tại chỗ: "Dun... Dun... Duncan tiên sinh, ngài đã có kế hoạch gì rồi sao?"
Duncan vừa nghe liền xua tay: "Không có gì, định ra một phần sức duy trì trật tự thành bang thôi."
A Cẩu ực một tiếng trong cổ họng, thầm nghĩ cho dù có nói lời này cho những kẻ điên và ác ma dưới biển sâu tĩnh mịch kia nghe e rằng cũng sẽ không ai tin, biểu cảm vừa rồi trên mặt lão đại rõ ràng là nụ cười của kẻ xâm phạm từ không gian thứ cuối cùng cũng ngẫm ra sự xâm phạm của không gian thứ là gì, hơn nữa còn chuẩn bị tiến hành một sự xâm phạm đến từ không gian thứ...
"Được rồi, ở đây đã không có gì để xem nữa," Duncan thì không quan tâm đến phản ứng của Shirley và A Cẩu, anh chỉ quay đầu liếc nhìn Thánh tượng của Gormona, để lại một cái nhìn chằm chằm đầy ẩn ý, rồi quay người đi ra ngoài: "Nơi này không thích hợp ở lại lâu."
Một nhóm người nhanh chóng đi về phía lối ra, nhưng trước khi rời đi, Shirley bất giác dừng lại: "Duncan tiên sinh, nữ tu... nữ tu đã chết này thì làm sao hả?"
Duncan cũng dừng lại, lặng lẽ nhìn chăm chú nữ sĩ từng dốc sức chiến đấu đến chết này.
Nàng ta còn rất trẻ, trẻ đến mức khiến người ta tiếc thương, nàng ta cũng không phải là thủ vệ chuyên chiến đấu của giáo hội, nhưng lại chết trong bóng tối của Thánh đường dưới lòng đất này với một thanh kiếm sắc bén trong tay.
Duncan chợt nhận ra một vấn đề.
Nữ tu... Tại sao người canh giữ Thánh đường lại là một nữ tu? Trong tình huống bình thường, không phải nên có một đội thủ vệ được huấn luyện đặc biệt đóng quân ở đây sao?
Anh nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong sảnh chính trước đó.
Đội thủ vệ đó dường như đã chết trong sảnh chính của giáo đường... mà theo cảnh tượng bản thân nhìn thấy trong cảnh "hiện thực chồng chất" đó, những người thủ vệ đó cũng không phải chết trận, mà giống như đang ngồi trên băng ghế dài cầu nguyện thì đột nhiên toàn bộ chết một cách bất đắc kỳ tử.
Người thủ vệ được cho là trú đóng trong Thánh đường dưới lòng đất đột ngột chết đi trong sảnh chính của giáo đường, không có bất kỳ dấu vết chiến đấu nào lúc còn sống, nữ tu được cho là ở trong sảnh chính lại chết trận một mình trong Thánh đường, kẻ xâm phạm bị nghi ngờ là không gian thứ, nhưng không lưu lại bất kỳ khí tức nào sau đó, giáo đường bị phong tỏa và lãng quên sau lần đó, một loại "âm vang" nào đó của các nữ tu thì trở lại sảnh chính, tiếp tục duy trì sự cầu nguyện ngày này qua ngày khác...
Sự chú ý Duncan quay trở lại hiện thực, anh yên lặng nhìn nữ tu vài giây, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, ta không thể chôn cất bà, bà ở lại chỗ này trước, có lẽ sẽ có người tới tra ra chân tướng năm đó.”
Đối với vấn đề này, thực sự cần nhờ đến bàn tay của những “nhân sĩ chuyên nghiệp”.
Duncan đứng dậy, đi về phía lối ra dẫn đến sảnh chính. Shirley ở phía sau không kiềm được hỏi: “Hả, chúng ta cứ để bà ta ở lại đây sao?”
“Đó gọi là giữ nguyên hiện trường,” Duncan nói mà không quay đầu lại: “Đi thôi, việc điều tra nơi này còn chưa kết thúc, nhưng tiếp theo đó chúng ta không cần tự mình ra tay nữa.”
Shirley ò một tiếng nửa hiểu nửa không, dẫn theo A Cẩu đi theo bước chân của Duncan. Họ rời khỏi Thánh đường dưới lòng đất và đi về phía cầu thang dẫn đến sảnh chính.
Một loạt tiếng va chạm nhỏ nhẹ từ phía sau họ truyền tới.
Duncan đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Một cánh cửa gỗ sẫm màu đứng lặng im ở lối vào sảnh chính, cửa gỗ hơi khép hờ, phía trên được gia cố bằng sắt thép và đinh tán, trên cánh cửa có thể mơ hồ nhìn thấy đường vân phù văn thần thánh.
Shirley quay đầu lại liếc nhìn, đôi mắt từ từ mở to trong kinh hãi.
Sau đó cô ta quay đầu lại thì thấy Duncan với vẻ mặt nghiêm túc, mặt trầm như nước.
“Cửa… cửa…” Shirley giơ ngón tay chỉ hướng cửa, há miệng mấy lần cũng không biết nên nói gì.
“Ta nhìn thấy rồi.” Duncan ngắt lời Shirley, sau đó cất bước đi trở lại đến cửa giáo đường, anh nhìn thoáng qua cánh cửa đen sịt đó, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy ra.
Cửa không khóa, nhưng nếu tiếp tục đẩy sẽ cảm giác được lực cản.
Mặt sau của cánh cửa đã bị người ta chặn lại.
Anh rút tay về, yên lặng suy nghĩ vài giây, kìm lại ý muốn đốt thêm một ngọn lửa để đốt cháy cánh cửa.
Anh đã biết bên trong sẽ có tình huống gì sau khi mở cửa ra và hiện tượng quá mức quỷ dị ở đây khiến anh từ bỏ ý định sử dụng các phương pháp thô bạo để thử đi thử lại.
"Thời gian và không gian bị bóp méo... thật đúng là méo mó đến một mức độ nhất định."
Đồng thời cũng trong lúc đó, trong Đại giáo đường Biển Sâu ở thành khu thượng, Fanna với vẻ mặt điềm tĩnh đã kết thúc bài cầu nguyện theo thông lệ hàng ngày, sau khi sắp xếp xong công việc trong ngày cho các bộ hạ, nàng ta cho lui tùy tùng, một thân một mình đến chỗ sâu của tòa nhà nguy nga và linh thiêng.
Đây là kho lưu trữ hồ sơ của giáo đường, dưới sự giám sát của nữ thần, kho lưu trữ hồ sơ ghi lại tất cả những ghi chép liên quan đến siêu phàm và không thích hợp công khai.
Theo một nghĩa nào đó, nơi này cất giữ lịch sử của thành bang Phổ Lan Đức, cất giữ "ký ức" của giáo đường về mảnh đất này.