Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 157 - Chương: 157

Chương: 157

Duncan đã nói lời thật — Sau khi tạm biệt Shirley, anh đã thực sự chạy đến cửa tiệm gần Khu phố Thập Tự để mua xe đạp cho Nina.

Nhân tiện làm một việc đã được lên kế hoạch từ sớm, nhưng lại bị trì hoãn cho đến hôm nay do nhiều sự chậm trễ khác nhau: mở cho mình một tài khoản ngân hàng.

Trong ngân hàng ở thành bang Phổ Lan Đức, Duncan đang đợi nhân viên lễ tân chuẩn bị mẫu đơn cuối cùng cho mình, quá trình chờ đợi nhàm chán, nên anh tập trung quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Có lẽ bởi vì không phải ngày nghỉ, thêm vào đó thị dân cần giải quyết thủ tục ngân hàng vốn không nhiều, trong sảnh trước chiếm diện tích không lớn của ngân hàng nhìn khá vắng vẻ, cả thảy năm ô cửa phục vụ đã có ba ô nhàn rỗi, nhân viên mặc đồng phục màu đen đang trò chuyện sau những ô cửa trống đó, ánh đèn điện sáng trưng chiếu vào mặt kính của quầy, tạo ra một vầng hào quang uể oải.

Duncan dời tầm mắt lên trên, nhìn thấy những ống gang dài trải dài gần quầy, những ống này thẳng lên trần nhà như những cây cột nhỏ, đồng thời sắp xếp ngay ngắn trên bầu trời, kéo dài đến một nơi nào đó phía sau sảnh phòng khách, tiếng ken két trầm thấp và nhịp nhàng thì từ sàn nhà dưới chân truyền đến, tựa như một loại thiết bị máy móc nào đó đang vận hành bên dưới lòng đất.

Cô nhân viên chuẩn bị mẫu đơn cuối cùng cũng xác nhận xong hạng mục ở nội dung cuối cùng, cô ta đem mẫu đơn đưa cho Duncan, nói theo lệ thường: "Ký tên bên dưới sau khi xác nhận không có sai lầm, bên trên có tài khoản của ông và con dấu chống giả mạo. Tài khoản ẩn danh phí thủ tục cần thiết là 6 sola và 5 peso."

Duncan nhận lấy tờ đơn, tò mò nhìn nội dung bên trên, đồng thời tự nhiên nảy sinh rất nhiều phỏng đoán về nền văn minh và hệ thống kinh tế của các thành bang ở thế giới này, nhưng anh cũng không phải là chuyên gia ở phương diện này, vì vậy sau khi suy nghĩ vẩn vơ chốc lát thì tập trung vào phần cuối của tờ đơn — Sau khi ghi nhớ những con số ngắn bên trên, anh ký tên của mình và đưa tờ đơn cùng phí thủ tục cho phía đối diện.

Cô nhân viên cầm lấy mẫu đơn, thản nhiên liếc nhìn rồi đặt nó lên dụng cụ bấm lỗ, theo tiếng rắc rắc nhanh nhẹn, dụng cụ bấm lỗ đã đục một mảng lỗ lớn chói mắt trên khung trống bên mép của mẫu đơn, sau đó tờ giấy được nhân viên cuộn lại, nhét vào trong ống kim loại và thả vào một cái ống cạnh quầy.

Tiếng kim loại va chạm truyền đến, theo sau là tiếng khép lại của đường ống, tiếng rít của áp suất hơi nước và âm thanh của vật thể trượt nhanh trong đường ống truyền đến tai Duncan. Ánh mắt anh dời lên theo âm thanh, nhìn thấy trong những đường ống cong cong nối liền trần nhà có một ống khẽ rung động một chút – phần văn kiện này được đưa đến một nơi xa xôi nào đó.

“Đợi thêm lát nữa nhé,” Nhân viên phía sau quầy thuận miệng nói: “Nếu hôm nay đường ống không gặp trở ngại, máy móc ở phía đối diện vừa may cũng ở trạng thái tốt lành, trong vòng nửa giờ ông sẽ lấy được biên nhận bưu kiện — Nhưng nếu đèn báo sự cố bên cạnh sáng lên, thì ông phải quay lại vào ngày mai.”

Quy trình kỳ diệu.

Đối với Duncan, tất cả những điều này không hiệu quả lắm, nhưng đối với thế giới này mà nói, đây đã là thành tựu tiên tiến gắng sức phát triển đến nay của nền văn minh thành bang sau Thời đại Biển Sâu đến gần.

Anh nhìn tất cả những thứ này với sự tò mò và vẻ xúc động, đồng thời nghe thấy cuộc trò chuyện giữa các nhân viên xử lý giấy tờ — người thanh niên ngồi sau quầy bên cạnh đang cảm thán: "Tôi nghe nói bên phía Học viện Chân Lý đang liên hệ với trụ sở chính, nói muốn lắp đặt một máy mới gì đó, có thể tăng hiệu suất xử lý của trụ sở chính lên không chỉ gấp mấy lần..."

"Đó được gọi là máy sai phân* cỡ lớn - ngân hàng thành bang Moco đã sử dụng tới từ sớm, thực ra bên trong thành bang Phổ Lan Đức cũng có, bên phía cục thuế và sở nghiên cứu toán học thì có mấy chiếc nhỏ hơn, trong đại giáo đường cũng có, nghe nói dùng để quản lý hồ sơ,” Nhân viên xử lý giấy tờ ngồi đối diện Duncan thuận miệng tiếp nối chủ đề: “Phải nói rằng, phía trụ sở chính bên đó hiện giờ mới nhớ tới chuyện này, điều này đã đủ chậm lụt rồi.”

*Máy sai phân là máy tính cơ học tự động được thiết kế để lập bảng các hàm đa thức, có thể tăng tốc độ của phép nhân và cải thiện độ chính xác của các bảng kỹ thuật số như bảng logarit.

“Thế thì cũng không liên quan gì đến chúng ta,” Một nhân viên khác không có chuyện gì làm cũng tham gia vào cuộc tán dóc: “Thứ đó vừa đắt lại cồng kềnh, tính cả lõi hơi làm nguồn động lực cùng máy đục lỗ và máy phân tích đồng bộ, một bộ máy sai phân có thể lấp đầy toàn bộ khu vực sảnh này..."

"Nghe nói Học viện Chân Lý cũng đang tổ chức nhân lực nghiên cứu máy sai phân đời kế tiếp? Hình như kích thước có thể giảm đi một nửa, tính năng gần như tương đương với máy cỡ lớn hiện tại, hơn nữa còn khởi chạy bằng điện lực..."

"Điện? Không dùng đến lõi hơi nước? Lỡ máy móc bị trúng tà khi đang vận hành thì sao? Thứ đó phải liên tục tính toán một lượng lớn dữ liệu, không có hơi nước thần thánh bảo vệ, ổ trục và bộ bánh răng sẽ rất dễ thu hút tà linh, đúng không?"

"Tôi làm sao biết được... Có lẽ còn phải có mục sư đứng cạnh bên, trong khi máy tính toán, mục sư sẽ thắp hương dâng thánh lễ cho máy..."

"... Vậy thì có vẻ như việc thu nhỏ cũng không đỡ được bao nhiêu rắc rối, ngược lại còn chiếm dụng thêm một nhân viên thần chức..."

"Èi, mục sư chiếm dụng bao nhiêu không gian, nửa máy sai phân chiếm dụng bao nhiêu không gian, giá phòng ở trung tâm thành phố đắt cỡ nào hả... "

Hình như bất kể ở thế giới nào, những câu chuyện phiếm của mọi người lúc lười biếng trong công việc đều giống như ngựa thần lướt gió tung mây bất phân nam bắc, đề tài của mấy nhân viên ngân hàng nhanh chóng từ máy sai phân dời đến giá phòng ở thành bang, nhưng ở một mặt khác, nội dung họ tám chuyện đối với Duncan mà nói lại hiếm lạ và thú vị đến vậy – anh nghe vào rất nhập tâm, thậm chí quên mất cảm giác buồn chán của sự chờ đợi.

Nhưng thời gian nói chuyện phiếm cũng không kéo dài quá lâu, theo tiếng loảng xoảng truyền tới từ một đường ống dẫn truyền gần đó, chủ đề về “giá phòng và mục sư rốt cuộc cái nào đắt hơn” của mọi người cuối cùng cũng bị cắt ngang.

Cô nhân viên ở phía đối diện Duncan mở ống đồng bên cạnh quầy ra, lấy ra một ống kim loại nhỏ bên trong — ống kim loại nhỏ này hiển nhiên không giống kích cỡ được gửi đi trước đó, trông nó có vẻ dày hơn, hơn nữa chỗ niêm phong có kết cấu khóa phức tạp, nhân viên loay hoay với một công cụ đặc biệt cả buổi mới mở được nắp của nó ra và lấy thứ bên trong ra.

Đó là một tấm kim loại hình chữ nhật có kích thước bằng nửa lòng bàn tay, trên đó có in nổi chữ và ký hiệu, trên mép của nó còn có các lỗ lơn nhỏ kích thước khác nhau được sắp xếp ngẫu nhiên, một đầu của tấm kim loại có in dãy số mà Duncan đã ghi nhớ khi nãy.

"Đây là thẻ chữ ký của ông," Cô nhân viên đưa tấm kim loại cho Duncan: “Thông dụng tại bất kỳ ngân hàng nào ở thành bang Phổ Lan Đức, hoặc tại các ngân hàng của Thương hội biển Vô Ngần ở các thành bang khác - nhưng tác vụ gửi và rút tiền ở các thành bang khác sẽ có độ trễ từ ba đến bảy ngày, đó là thời gian dành cho điện báo vượt biển hoặc truyền tin Linh giới.”

"Cảm ơn." Duncan tiếp nhận tấm kim loại, tràn đầy tò mò nhìn tạo vật dường như có thể đại biểu cho trình độ kỹ thuật của nền văn minh thành bang, ánh mắt anh nhìn kỹ lỗ nhỏ tinh xảo, mà trên quầy ngân hàng, anh phát hiện thấy một chiếc máy dùng cho việc đọc lấy thông tin trên tấm kim loại này.

Những sáng tạo công nghệ này hoàn toàn khác với trên Trái đất, nhưng đồng thời cũng đại biểu cho trí tuệ của thế nhân. Chúng là "dấu chân" của nền văn minh thành bang ở Thời đại biển sâu cho đến tận nay.

“Ông còn chuyện gì nữa không?” Phía sau quầy truyền tới tiếng hỏi thăm.

"À... không, cảm ơn," Duncan tỉnh hồn lại, anh lộ ra nụ cười, đứng dậy khỏi ghế, nhưng trước khi rời đi, anh dường như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, bất giác dừng lại thuận miệng hỏi: "Mà này... Máy móc thật sự sẽ bị trúng tà sao?"

"Tất nhiên rồi, điều này có gì lạ đâu?" Nhân viên phía sau quầy lập tức đáp lời, tựa nhưa đây là một vấn đề mà cô ta căn bản không cần phải cân nhắc: "Trên thế giới này ngoại trừ không gian thứ, thứ gì cũng có thể bị ô nhiễm. Đây không phải là thường thức sao?"

Duncan sửng sốt, anh vốn chỉ thuận miệng hỏi, nhưng câu trả lời của đối phương không biết vì sao lại chạm đến tâm tư của anh, khiến anh cảm thấy đâu đó nơi đáy lòng lóe lên ánh sáng sạng.

Một lúc sau, anh nhẹ nhàng gật đầu: "... Quả thật, trên thế giới này ngoại trừ không gian thứ, thứ gì cũng có thể bị ô nhiễm."

Sau đó anh rời khỏi ngân hàng.

Theo kế hoạch, hôm nay anh vẫn còn một khoản mua sắm lớn cần thực hiện - ngoài việc mua xe đạp cho Nina ra, trong danh sách mua hàng của anh còn một đống thứ được liệt kê ra có thể khiến Nina sợ hết hồn.

Thu nhập từ việc bán con dao găm cho lão tiên sinh Morris lần trước, cộng với tiền thưởng cho việc báo cáo những tín đồ tà giáo, tổng cộng đủ để nuôi một gia đình ba người sống thoải mái ở thành khu hạ trong một hai năm, mà phần lớn số tiền này hiện giờ vẫn còn nguyên vẹn, Duncan nghĩ rằng đã đến lúc đưa chúng vào sử dụng.

Vì vậy trong nửa ngày tiếp theo, Duncan đã lướt qua các khu chợ và cửa tiệm gần Khu phố Thập Tự gần như càn quét...

Vào khoảng 4 giờ chiều, trong bóng tối của một con phố gần Khu phố Thập Tự, Duncan đặt gói đồ cuối cùng xuống đất kêu lên “loảng xoảng” và thở ra một hơi dài thườn thượt.

Anh hài lòng nhìn đống đồ chất như núi trước mặt.

Bột mì, rau, hạt giống, gia vị, thịt tươi, nguyên liệu tẩm ướp, các loại trái cây khô và nấm khô, rượu vang — cùng với pho mát.

Phô mát ăn được, bình thường, tuổi nhỏ hơn anh.

Ngoài ra thậm chí còn có cả đống xoong nồi chén bát gáo chậu và rất nhiều thứ mà "Duncan nghĩ có thể hữu ích".

Vận chuyển những thứ này lên tàu, môi trường sống của Thất Hương Hào chắc chắn sẽ trải qua những thay đổi kinh thiên động địa.

Ít nhất, nhà bếp có thể sản xuất thức ăn cho mọi người một cách ổn định.

Duncan hài lòng gật đầu, thuận miệng gọi một tiếng: "Aye!"

Âm thanh xào xào sà xuống từ bầu trời phía trên các tòa nhà gần đó, Aye đáp xuống vững chắn trên vai anh.

Giây tiếp theo, con chim bồ câu liếc nhìn đồ vật trên mặt đất, nhất thời kêu lên: "Chẳng lẽ ngài đang tiêu khiển tiêu sái sao!"

Lời còn chưa dứt, con chim nghiêng người, trực tiếp rớt xuống đất — mặc dù Duncan chưa nói bảo nó làm gì, nhưng gã này hiển nhiên đã khôn khéo ý thức được tình cảnh của mình.

Duncan chỉ cười hì hì, bắt lấy con chim bồ câu đang rơi tự do giữa không trung: “Không sao, một lần vận chuyển không hết, ngươi có thể vận chuyển thêm mấy chuyến mà…”

Bình Luận (0)
Comment