Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 158 - Chương: 158

Chương: 158

Thành thật mà nói, đồ đạc chất đống trong hẻm nhỏ kỳ thật cũng không nhiều, Duncan dù sao cũng chỉ có một mình, cho dù mua xe đạp trước để chở đồ, nhưng tính năng chở một lần cũng có giới hạn cho phép, phản ứng này của Aye thực sự rất dễ hiểu —

Gã này đang mặc cả, nó muốn làm thêm khoai tây chiên.

Từ một góc độ nào đó, con chim này thực sự quá dễ hiểu.

“Ngươi có biết đây là gì không?” Duncan tóm lấy con chim bồ câu và chuyển đối phương đến trước một giỏ khoai tây: “Thứ này được gọi là khoai tây (土豆), nó cũng được gọi là khoai tây (马铃薯).”

Aye chớp chớp đôi mắt đậu xanh, nhìn chằm chằm vào thứ trong giỏ hồi lâu, sau đó mới thực sự phản ứng lại, lập tức dùng sức vươn cổ: "Thơm quá! Thơm quá!"

"Biết là được, nghiêm túc làm việc, cả giỏ này đều chuẩn bị cho ngươi — lúc trở lại chiên lên thành khoai tây chiên đủ đè chết ngươi mấy chục lần," Duncan cười khà khà, tiện tay ném con chim bồ câu ra ngoài: "Vận chuyển những thứ này về Thất Hương Hào — đặt trực tiếp trên boong tàu là được, 'ta' ở bên đó sẽ tiếp ứng."

Aye đập cánh phành phạch giữa không trung, trước khi rơi xuống đất đã được một luồng ngọn lửa màu u lục bao bọc, sau khi hóa thành một con chim vong linh thì bay vòng quanh đống đồ hai lần, "hàng hóa" giữa ngọn lửa nhanh chóng hóa thành hư ảo, nhưng nó đột nhiên lại dừng lại, sau khi rơi xuống đống hàng hóa thì nghiêng đầu nhìn Duncan: “Cần chỉ định địa chỉ bên trong một chút không?”

Duncan sững sờ một lúc lâu, mới ý thức được con chim này đang hỏi mình muốn làm gì tiếp theo...

Sau đó anh không khỏi lẩm bẩm trong lòng - kho từ vựng của con chim này không khỏi có phần quá rối ren và quỷ dị, e rằng tất cả những thứ do con người trên Trái đất tạo ra trên Internet đều được lưu trữ trong não của nó, mặc dù sau một thời gian chung sống như vậy bản thân ít nhiều cũng có thể đoán được đại khái ý của gã này từ trong câu từ của nó, nhưng phần lớn thời gian giao tiếp với Aye anh đều dẹp kho tàng kiến thức của mình qua một bên... Nó cũng không thể thử học một vài câu của người bình thường được sao?

Nhưng trong lòng lẩm bẩm vẫn là lẩm bẩm, Duncan vẫn gật đầu đáp lời Aye: “Ngươi vận chuyển những thứ này đi, ta còn phải đi mua thêm một ít nữa…”

Lần này Aye thực sự sợ hãi, nó bay thẳng lên không trung, một đoàn ngọn lửa lớn trong nháy mắt cuốn sạch những thứ chất đống trên mặt đất, sau đó vừa cấp tốc biến mất ở trước mặt Duncan vừa lớn tiếng kên lên: “kinh khủng như vậy! Kinh khủng như vậy!"

Duncan thấy vậy chỉ nhún vai, sau đó quay người đi về phía chiếc xe đạp vừa mua.

Đó là một chiếc xe rất bình thường, sườn đen, trục bánh xe và ghi đông màu bạc sáng bóng, chuông mới tinh, còn có giỏ và yên sau chắc chắn và hữu dụng - không có điểm gì đặc biệt, không gọi là đẹp, nhưng cũng không xấu, ưu điểm lớn nhất có lẽ chính là chất lượng không tệ.

Duncan vốn muốn chú tâm chọn một chiếc xe đạp nữ xinh đẹp cho Nina, nhưng sau khi tìm kiếm một vòng trong các cửa tiệm ở thành khu hạ, anh đã từ bỏ ý nghĩ này – bởi vì hoàn toàn không có.

Ở thành khu hạ, xe đạp chỉ là xe đạp, công cụ sinh hoạt nhưng cũng là công cụ sản xuất, tất cả các chiếc xe về cơ bản đều giống nhau, không hề có thiết kế riêng cho nam, nữ, xe đạp leo núi, đường xá, v.v. Người có vóc dáng khác nhau có thể tự điều chỉnh ghi đông và yên xe để thuận tiện cho việc cưỡi, ngoài điều này ra xe đạp cũng không có chức năng và định vị nào khác.

Hầu hết những người bình thường trên thế giới này dường như cũng không có quá nhiều thời gian dư thừa để theo đuổi hoặc tùy chỉnh một "cuộc sống tinh tế hơn".

Trong thành bang "Thời đại biển sâu" này, có rất nhiều thứ chung quy vẫn khác biệt với "thế giới khác" mà Duncan quen thuộc — Ngay cả khi chúng có vẻ giống nhau, nhưng nhiều chi tiết của chúng luôn chứa đầy những nét "đặc sắc" có một không hai của thế giới này, mà chính những chỗ đặc biệt này... luôn nhắc nhở Duncan một sự thật rằng anh "đang ở đất khách".

Anh quay người lên xe, phương tiện di chuyển mới tinh thay cho việc đi bộ này nhẹ nhàng mà dễ sử dụng, nhanh chóng đưa anh ra khỏi con hẻm và đến một khu thương mại phồn hoa hơn cách đó không xa.

Nina sẽ thích chiếc xe này.

Rời khỏi Khu phố Thập Tự, đi về hướng tây bắc, cưỡi trên những đường phố cao hơn, sẽ thực sự đến phạm vi thành khu thượng - Nói chung, các thị dân của Phổ Lan Đức sẽ gọi đây là "phân giới của cuộc sống thể diện thực sự", mà không giống như Khu phố Thập Tự, nơi chỉ có thể được coi là “chốn của những thị dân trung lưu tô điểm cho vẻ ngoài”.

Trái ngược với những gì Duncan tưởng tượng lúc ban đầu, mặc dù Phổ Lan Đức có phân giới hành chính rõ ràng giữa "thành khu thượng" và "thành khu hạ", nhưng giữa hai thành khu này lại không hề có bất kỳ rào cản vật lý nào, từ thành khu hạ đến thành khu thượng chỉ cần băng qua một số giao lộ hoàn toàn mở là được – mặc dù ở những giao lộ này có bố trí quan trị an, nhưng rõ ràng không cấm đoán thị dân thông hành qua lại.

Đương nhiên, đây là tình huống ban ngày, căn cứ theo tình hình Duncan hỏi thăm được, thành khu thượng và hạ sau khi màn đêm buông xuống sẽ thi hành cấm vận nghiêm ngặt — cho dù có giấy phép thông hành ban đêm, muốn vượt qua trạm gác giữa hai thành khu cũng cần phải làm thủ tục bổ sung mới được.

Bây giờ là ban ngày, giao lộ thông thoáng không trở ngại.

Duncan trực tiếp tiến vào thành khu thượng - kể từ khi bước chân vào thành bang này, đây vẫn là lần đầu tiên anh viếng thăm nơi này.

Phải công nhận rằng, thành khu thượng quả thực là một nơi khác xa thành khu hạ.

Điều này được phản ánh ở hầu hết mọi khía cạnh - đường phố sạch hơn và rộng hơn, các tòa nhà cao hơn và tráng lệ hơn, cơ sở vật chất đô thị mới hơn và tiên tiến hơn, đồng thời có nhiều đèn đường và "nơi trú ẩn qua đêm" hơn đáng kể so với thành khu hạ.

Duncan từ từ dừng xe trước một ki ốt gần giao lộ.

Đây là một nơi trú ẩn ban đêm, dùng để giúp đỡ các thị dân không thể trở về nhà kịp lúc vì nhiều lý do sau khi màn đêm buông xuống. Trên tấm biển ở của ki ốt viết lời giải thích đơn giản:

"Cung cấp chỗ trú ẩn ban đêm. Bên trong có đèn khí, dầu thánh an thần cùng《Nguyên Điển Bão Tố》. Sau khi vào, vui lòng khóa trái cửa, chờ cứu viện. Thủ vệ tuần tra đêm có giữ chìa khóa an ninh."

Ở thành khu hạ, Duncan cũng đã thấy những cơ sở tương tự, nhưng cả khu phố hầu như cũng chỉ có một hai cái như vậy, hơn nữa trông loang lổ và cũ rích, nên cũng không biết liệu còn có thể sử dụng được không.

Duncan thu hồi tầm mắt, lên xe đạp và tiếp tục cưỡi chậm rãi dọc theo con phố về phía trước.

Ánh mắt anh thỉnh thoảng quét qua những cửa tiệm mặt phố hai bên đường.

Những chiếc tủ kính sáng sủa cùng bày biện sang trọng và trang nhã bên trong không thể so sánh với các cửa tiệm ở thành khu hạ, nhưng thứ Duncan quan tâm không phải là những chi tiết nhỏ nhặt này.

Anh còn rất nhiều thứ phải mua, chọn mua vật tư cho Thất Hương Hào là một chuyện đã trì hoãn quá lâu, hơn nữa...

Duncan dừng xe lại, ngẩng đầu trước một cửa tiệm trên đường, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm.

Có một số thứ không thể mua được ở thành khu hạ - chỉ có "những người thể diện" ở thành khu thượng mới bỏ ra số lượng lớn tiền bạc và tinh lực cho một số ít chuyện không liên quan gì đến sự sinh tồn, chẳng hạn như thứ này.

Anh khóa kỹ xe đạp, bước tới đẩy cửa tiệm ra. Theo tiếng chuông vui tai, một người đàn bà mập mạp đang ngồi đọc báo sau quầy ngẩng đầu lên, mặt nở nụ cười hiền hòa, đứng dậy nói: "Chào mừng đến với Quán rối Tường Vi... Ồ, một quý ông, anh đến đây để chọn bạn đồng hành cho người yêu hay hậu bối của mình sao?"

“Tùy ý xem qua một chút trước.” Duncan đáp lại một câu đơn giản, sau đó ngẩng đầu tò mò nhìn về phía cửa tiệm có tên là “Quán rối Tường Vi”.

Đập vào mắt là một chỗ có đủ kiểu đủ loại con rối — tinh xảo, thanh lịch, bí ẩn, dễ thương, tinh nghịch...

Khi ở trên đường bên ngoài, anh đã nhìn thấy tình hình trong cửa tiệm qua cửa sổ, nhưng mãi đến khi bước vào cửa tiệm, anh mới nhận thấy rằng không gian bên trong lớn hơn so với bên ngoài nhìn vào, hơn nữa hầu như tất cả các vị trí có thể nhìn thấy bằng mắt thường đều chất đầy những thứ liên quan đến con rối, thậm chí ngay cả dưới chân cầu thang đều chất đầy các rương đựng đồ và khung đỡ, có cả các phụ kiện lớn nhỏ và "cơ thể" đang chờ lắp ráp.

Đây là một cửa tiệm chuyên bán con rối và các vật phẩm liên quan đến con rối, mang phong cách cổ điển và bầu không khí trầm lắng và huyền bí.

Mà trong cửa tiệm con rối rộng lớn này, chỉ có một người đàn bà trông rất hiền hòa và dễ gần trông coi cửa tiệm, khách hàng lúc này chỉ có một mình Duncan.

Một cửa tiệm cổ điển chất đầy con rối, một người đàn bà tươi cười, một khách hàng duy nhất.

Duncan bị thu hút bởi sự đa dạng của các loại con rối, trong khi người chủ cửa tiệm thì tò mò nhìn vị khách hàng xa lạ này.

Đàn ông đến dạo cửa tiệm con rối cũng không phải là hiếm, những người đàn ông thể diện ở thành khu thượng sẽ thường tặng những con rối tinh xảo làm quà cho đối tác hoặc hậu bối của mình, cũng có một số đàn ông vốn có sở thích sưu tầm con rối - điều thực sự khiến người đàn bà tò mò là vị khách này ăn mặc rất giản dị.

Duncan mặc chiếc áo khoác cũ kỹ vẫn thường mặc trong ngày thường, điều này chẳng hề giống người giàu có sinh sống ở thành khu thượng – mà loại vật phẩm sưu tầm như “con rối” cũng không phải khoản tiêu phí rẻ mạt gì.

Nhưng người đàn bà cũng chỉ tò mò liếc nhìn thế thôi, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt về.

Quan sát quần áo của khách hàng là cử chỉ chẳng hề lịch sự, một người làm ăn quen nghề càng không nên đánh giá khách hàng qua vẻ bề ngoài – huống chi, tất cả mọi người đều có tư cách thưởng thức hàng hóa.

Duncan cuối cùng cũng thu ánh mắt lại sau một phen quan sát, đồng thời khẽ thở ra một hơi.

Anh thừa nhận rằng, mình có hơi kén chọn.

Nghề chế tạo rối ở thế giới này phát triển hơn anh tưởng tượng rất nhiều, có rất nhiều "phụ kiện" đa dạng mẫu mã đến mực thậm chí không thể gọi tên, vượt quá sự hiểu biết của anh về con rối.

— Sự hiểu biết của anh về con rối chỉ là một thuyền viên vô dụng, nhát gan, cột sống cổ yếu và đầu óc có vấn đề.

Duncan nhìn về phía người đàn bà mập mạp và cảm thấy vẫn nên khiêm tốn hỏi thăm người trong nghề một chút về con rối — đặc biệt là chuyện về phương diện bảo dưỡng khớp nối và cấy tóc.

Nhưng chưa kịp mở miệng, anh lại chợt sững người.

Anh có chút sững sờ nhìn người đàn bà trước mặt, người đàn bà nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười chỉ vào tai mình: “Tinh linh ở thành bang Phổ Lan Đức quả thật rất hiếm thấy.”

Duncan : "..."

Anh thừa nhận rằng tinh linh ở thành bang Phổ Lan Đức quả thật rất hiếm thấy, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy tinh linh.

Nhưng lý do lớn hơn khiến anh sững sờ là không ngờ rằng ở thế giới này sẽ có một người đàn bà tinh linh phát tướng...

Bình Luận (0)
Comment