Sau khi Thời đại biển sâu xuất hiện, con người không phải là chủng tộc thông minh duy nhất may mắn sống sót từ thế giới cũ và thành lập các nền văn minh thành bang — ngoài con người ra, còn có ba chủng tộc Cát Phổ lạc nhân, Sâm Kim nhân và tinh linh sinh sống trên thế giới này và phát triển các nền văn minh của riêng mình.
Đây là kiến thức được viết trong sách giáo khoa của Nina, Duncan đã sớm biết, hơn nữa từ lâu về trước anh đã nảy sinh sự hứng thú đặc biệt đối với những "dị chủng tộc" được đề cập tới trong sách này, đặc biệt là tinh linh — chủng tộc luôn xuất hiện trong các loại câu chuyện kỳ huyễn, bao quanh bởi hào quang bí ẩn này lại thực sự tồn tại ở thế giới này, điều này từng có độ khiến anh bùng nổ sự tò mò.
Hình minh họa trong sách giáo khoa của Nina đã từng miêu tả cho Duncan dáng vẻ đặc thù của tinh linh, hình vẽ đó giống với tinh linh trong ấn tượng của anh, tai dài thòng, dáng người mảnh khảnh, dung mạo mỹ miều, xinh đẹp đến khó phân biệt.
Điều này trực tiếp khiến anh tạo dựng nên ấn tượng ban đầu về “tinh linh” trong thế giới này: một chủng tộc sống lâu, tuổi thọ lên tới ngàn năm, nhan sắc cao phổ biến, trang nhã mà lại thần bí.
Mà trong ấn tượng ban đầu hời hợt của anh, dường như chưa từng phác họa ra vẻ ngoài già nua có tuổi thọ hàng nghìn năm của tinh linh… Anh thậm chí chưa từng nghĩ rằng chủng tộc này sẽ có những thay đổi về ngoại hình sau khi già đi giống như con người.
Nhưng bây giờ anh mới biết rằng, kiến thức của mình về “tinh linh” ở thế giới này còn quá nông cạn.
Chủ nhân của "Quán rối Tường Vi" này là một tinh linh, một người đàn bà tinh linh mập mạp với nụ cười thân thiện — ngoại trừ đôi tai nhọn mang tính biểu tượng, con ngươi xanh biếc và dung mạo có thể phân biệt mơ hồ, cùng vẻ đẹp của tuổi trẻ, nhìn bà ta chẳng khác nào bà lão hàng xóm bình thường bên cạnh.
Nhìn chằm chằm vào người khác là bất lịch sự.
Duncan nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng thu hồi ánh mắt dò xét quá mức tò mò, có hơi ngượng ngùng sờ sờ cằm: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tinh linh."
Anh không hề lo lắng “hiểu biết nông cạn và thô thiển” của mình sẽ để lộ điều gì, bởi vì trong thành bang phổ lan đức quả thật rất ít khi gặp được tinh linh.
Tất cả các chủng tộc lớn đều có thành bang của mình, hơn nữa do giao thông ở Thời đại biển sâu không thuận tiện, nên cả đời của đại đa số dân thường rất ít khi rời quê hương. Chỉ có những nhà thám hiểm viễn dương gan dạ và đội thương mại sẽ tới lui qua lại giữa các thành bang, mà họ cũng chỉ là khách qua đường, hầu như sẽ không định cư lại các thành bang của các dị chủng tộc — Các thành bang lớn đều như vậy, hơn 99% cư dân đều là "dân tộc chủ thể".
Một người sống trong thành bang của mình và không đi ra ngoài nhiều, rất có thể cả đời cũng không gặp được một “người dị tộc” sống ở phía bên kia thành phố.
“Điều này cũng rất bình thường,” Người đàn bà tinh linh cười lên: “Tinh linh trong thành phố này cộng lại e rằng cũng chưa quá 100 người, trong đó còn phải tính mười mấy nhà chui trong Sở nghiên cứu Toán học cả 200 năm cũng không ló mặt ra ngoài — Tôi có thể giúp được gì không?"
Nghe người đàn bà nhắc nhở, lúc này Duncan mới sực nhớ mục đích ban đầu của mình, anh quay đầu liếc nhìn những con rối chất đầy ắp trong tủ kính, quầy hàng và không gian cầu thang, vừa suy nghĩ vừa nói: “Tôi muốn mua một vài thứ con rối dùng đến, ngoài ra nếu có thể, tôi còn muốn hỏi thêm một số vấn đề liên quan đến con rối... nhưng vừa vào đã thấy quá nhiều thứ hay ho."
"Ồ, xem ra anh là 'người mới'," Người đàn bà gật đầu: "Là con rối nữ sao? Là sưu tập của chính anh, hay là..."
“Nữ, tôi tự mình 'sưu tầm'," Duncan thuận miệng đáp lại, nhưng vừa nói xong đã cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, khóe miệng vô thức run lên: "Sở thích này không kỳ lạ chứ?"
Kết quả, anh không hỏi cũng không sao, hỏi ra lại càng thấy lạ hơn...
"Đương nhiên không kỳ lạ, sưu tầm và chăm sóc con rối là một thú vui tao nhã," Người đàn bà ngược lại không có phản ứng gì, có lẽ do vốn kiến thức dư dả tích lũy được từ việc điều hành một cửa tiệm lâu đời hàng trăm năm: "Anh muốn sắm thêm cho con rối của mình một ít quần áo hay là phụ kiện?"
Duncan suy nghĩ một chút: "Lấy tóc giả trước đi..."
"Ở bên này," Người đàn bà dẫn Duncan đến một góc của cửa tiệm, đồng thời lại hỏi: "Con rối cỡ nào? Bốn phân? Hay ba phân?"
*1 phân = 1cm
Duncan: "... Kích thước cỡ người thật."
Bước chân của người đàn bà bất giác khựng lại, bà ta quay đầu lại: "Cái này... coi như không thấy nhiều. Một con rối lớn cỡ người thật? Vậy ắt hẳn giá không rẻ nhỉ?"
"... Thực ra tôi không chắc 'giá' của cô ấy bao nhiêu," Duncan cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc trong khi cố gắng chịu đựng cảm giác không được tự nhiên trong lòng: "Được người khác tặng..."
“Vậy xem ra anh có một người bạn ra tay rất hào phóng,” Người đàn bà mỉm cười, vừa nói vừa mở chiếc hộp gỗ hình tròn gần quầy ra, đặt đồ bên trong lên trên quầy bên cạnh: “Con rối cỡ lớn rất hiếm thấy, phụ kiện phối hợp càng hiếm hơn, tất cả đều ở đây — tóc giả, phụ kiện tóc.”
Duncan ho khan hai tiếng, vừa cúi người tới vừa lẩm bẩm: "Tôi cũng không biết hắn có hào phóng hay không, dù sao cũng là một thuyền trưởng... chuyện này khá phức tạp."
Ánh mắt anh rơi vào những thứ mà người đàn bà mang ra.
Tay nghề tinh xảo, gia công thích đáng, rõ ràng là người chế tạo đã dành rất nhiều công sức.
Anh cẩn thận lựa chọn, đồng thời tưởng tượng Alice sẽ như thế nào khi đội những thứ này lên trong đầu, nghĩ phân nửa sau đó không thể nghĩ ngợi tiếp.
... Con rối bị nguyền rủa thanh lịch, xinh đẹp và bí ẩn một ngày nào đó sẽ bị hói và phải sống trên bộ tóc giả, chuyện này mang tới cảm giác cách biệt quả thật quá mức nghiêm trọng, thậm chí ngay cả bản thân anh đều có chút không chịu nổi.
May mà điều này do anh tự mình nghĩ ra.
Nhưng chẳng mấy chốc Duncan đã lắng lại suy nghĩ trong lòng, chọn một bộ thuận mắt dựa trên ý nghĩ nếu bắt đầu đã bức hại thì bức hại đến cùng...
Một bộ tóc giả màu vàng kim tuyệt đẹp, cùng với các phụ kiện tóc bằng bạc phối kèm.
Đúng vậy, phụ kiện tóc bằng bạc - một thứ xa xỉ mà chỉ giới thượng lưu mới có tư cách chạm vào. Những thứ đi cùng con rối thực sự không hề rẻ chút nào!
Nhìn bộ tóc giả trước mặt, Duncan không khỏi tưởng tượng Alice sẽ phản ứng như thế nào sau khi nhận được những thứ này... Cô nàng ngốc nghếch đó có thể sẽ ôm đầu khóc lóc, hoặc có thể rớt đầu chạy loạn, giống như mỗi một người đối mặt trực diện với số phận trên vấn đề lượng tóc, điều này cần một chút quá trình thích ứng tâm lý, nhưng bất kể lúc đó Alice phản ứng như thế nào, dù sao hiện tại bản thân anh cũng đã bắt đầu cảm thấy vui vẻ.
Mà trong quá trình chọn đồ, anh lại thản nhiên nói: “Nhân tiện, tôi có thể hỏi thăm một chút về việc bảo dưỡng con rối được không?”
"Đương nhiên có thể," Người đàn bà mỉm cười hiền lành: "Con rối vốn cần được chăm sóc cẩn thận."
“Đó là… tôi nên làm gì nếu các khớp nối của con rối thường xuyên lỏng lẻo?” Duncan vừa sắp xếp ngôn từ vừa khoa tay ra hiệu: “Chủ yếu là chỗ khớp nối giữa cổ và đầu, khớp hình cầu, không biết tại sao lỏng ra, đầu luôn rơi xuống."
“Đầu bi và bát bị mài mòn và biến dạng sẽ dẫn đến lỏng khớp - nếu không phải do sơ suất hoặc bạo lực ở giai đoạn sau thì thiết kế ban đầu hoặc chất liệu không đạt tiêu chuẩn,” Người đàn bà nói ngay: "Nếu đã đến mức thường xuyên rơi xuống, thì sửa chữa thông thường sẽ không có tác dụng gì, anh có thể cân nhắc đến trực tiếp thay thế khớp nối."
Nói đến đây, bà ta suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Tuy nhiên, việc thay thế các khớp nối của một con rối cỡ lớn không hề dễ dàng, anh có thể không tự làm được. Anh có thể mang con rối đến đây, tôi cũng có thể thay giúp ở đây - chỉ thu phí phụ tùng."
Duncan nghe xong ngẫm nghĩ, cảm thấy chuyện này không đáng tin cho lắm.
Năng lực "máy chém" của Alice ngược lại chỉ là thứ yếu, nguyên nhân chính là Dị thường 099 cũng không phải là con rối bình thường! Các khớp của nàng ta có thể thay thế được sao?
Đến lúc đó nói với nàng ta phải đến thành bang phẫu thuật, tháo cả cổ xuống để thay mới, nàng ta có thể sẽ quay đầu bỏ chạy…
Vì vậy Duncan gạt chủ đề này sang chủ đề khác, sau đó hỏi về kỹ thuật cấy tóc cho con rối...
Bà chủ tiệm kiên nhẫn giải thích rất nhiều thứ cho anh nghe, giải thích xong còn nói thêm: “... Nghe ý của anh, con rối của anh tự có tóc riêng, nếu sau này loại con rối này được cấy tóc, trừ phi người chế tạo tự mình làm, bằng không rất khó đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất, hơn nữa anh vừa nói khớp nối đầu của cô ấy cũng đã có vấn đề, tôi đề nghị anh nên trực tiếp làm lại một cái đầu điêu khắc mới..."
Duncan: "..."
Bà chủ tiệm còn khá nhiệt tình: "Xem phản ứng của anh, có phải không bằng lòng? Xin yên tâm, tay nghề của cửa tiệm chúng tôi trước giờ vẫn luôn rất tốt, mấy trăm năm nay chưa bao giờ khiến khách hàng thất vọng và chưa từng có vị khách hàng cũ nào phàn nàn cả..."
Duncan thầm nghĩ trong lòng "khách hàng cũ" của người đàn bà này bây giờ sợ e ngay cả xương cốt cũng không tìm được, làm sao có thể tới phàn nàn, nhưng lời này chắc chắn không thể nói ra, chỉ có thể cười cười gượng gạo, tùy ý tìm một lý do qua loa lấy lệ: "Đó ngược lại không phải, chủ yếu là... đầu cũng đổi, vậy thì cô ấy không còn là cô ấy nữa đúng không?"
Anh cũng chỉ thuận miệng nói, nhưng không ngờ ánh mắt của người đàn bà lại lập tức sáng lên, thậm chí cả nụ cười cũng trở nên chân thành hơn trước: “A, ý nghĩ này của anh đúng là không đơn giản, rất nhiều người đều chỉ coi con rối là vật phẩm, cho dù yêu thích, cũng ít có người lo nghĩ như anh đây."
Duncan lập tức có chút xấu hổ: "Khụ khụ, nói như vậy tôi trái lại có chút lấy làm ngại..."
"Những gì tôi nói đều là thật," Người đàn bà lại thở dài: "Con rối cần được chăm sóc tỉ mỉ, thời khắc chúng mang hình hài con người thì không nên bị coi như vật chết nữa. Trong giới nghệ nhân rối có một câu nói như thế này — những con rối được đối xử cẩn thận đều có linh hồn của riêng chúng, bạn thậm chí nên cho rằng chúng cũng có cảm xúc vui giận buồn yêu của riêng mình…”
Trong đầu Duncan đột nhiên hiện lên Alice vô hại, liên tục gật đầu: "Bà nói đúng, bà nói đúng."