Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 161 - Chương: 161

Chương: 161

Trong mắt của chủ "Quán rối Tường Vi", nghệ nhân rối kiệt xuất nhất thế giới là một người tên Lucrecia Abnomar, con gái của "Thuyền trưởng Duncan" danh tiếng lẫy lừng.

Người đàn bà vừa thốt ra những lời này, toàn bộ cửa tiệm đều im lặng vài giây, sau đó cuối cùng là tiếng ho kinh thiên động địa của Duncan truyền đến: "Khụ khụ, khụ khụ khụ..."

“Quý khách, anh không sao chứ?” Chủ tiệm nhất thời bị phản ứng Duncan làm sợ hết hồn, giống như mỗi một tinh linh giao thiệp lâu với chủng tộc có tủi thọ ngắn ngủi, trên mặt bà ta lập tức lộ ra vẻ lo lắng cho biểu hiện đột nhiên qua đời của nhân loại trước mặt: "Có cần tìm thầy thuốc giúp không?"

"Khụ khụ... tôi... khụ, tôi không sao," Duncan không dễ lắm cuối cùng cũng ngừng ho, nhưng phải mất một lúc lâu sau mới vẫy tay với người đàn bà trước mặt — bởi vì cùng lúc đó, anh còn phải trấn an con rối bị nguyền rủa đột nhiên bị mình dọa sợ trên Thất Hương Hào: "Chỉ là đột nhiên bị sặc nước bọt. Bà vừa nói gì? Lucrecia..."

"Lucrecia Abnomar, nữ chủ nhân của Bright Star, một trong hai người con của Thuyền trưởng Duncan," Chủ tiệm nói mang theo vẻ "đây đã là chuyện của những năm gần đây tại sao nhân loại các người lại dễ dàng ngạc nhiên đến vậy": "Nghệ nhân rối kiệt xuất nhất trên thế giới..."

Duncan bên này vốn khó khăn lắm mới lấy lại được hơi thở, lúc này nghe thấy người đàn bà nói lại sặc thêm một ngụm nước bọt vào phổi: "Phù —"

Đồng thời cũng trong lúc đó, trên boong tàu của Thất Hương Hào, Alice vừa bị cơn ho dữ dội của Duncan làm cho giật mình lại bị giật mình bởi tiếng "Mẹ kiếp!" của đối phương. Tiểu thư con rối đang ôm một giỏ lớn rau và trái cây trợn mắt há mồm nhìn thuyền trưởng hôm nay không biết vì sao lại cư xử kỳ lạ: "Ngài không sao chứ?"

"Ta không sao," Duncan thở hổn hển, cố gắng để tâm tình của bản thân bình tĩnh lại một chút, vốn dĩ trải qua luyện tập trong khoảng thời gian này cuối cùng anh cũng có thể thành thạo điều khiển hai cơ thể, kết quả lúc này suýt thì lại luống cuống tay chân, để phòng ngừa biểu hiện ở phía thành bang quá mức quái dị, anh đành phải phẩy tay với con rối trước mặt: "Cô tự mình đến khoang tàu trước đi, ta có chút chuyện phải xử lý một lát."

“Ngài thật sự không sao chứ?” Alice vẫn còn nghi hoặc nhìn bên này, trong đôi mắt màu tím nhạt phản chiếu khuôn mặt của Duncan: “Có muốn tôi kiểm tra sức khỏe cho ngài một chút không, vỗ lưng cho hơi thở thông suốt hay gì đó…”

"Cô biết sao?"

"Không."

"Đi đi đi!"

"Ò."

Cuối cùng sau khi đuổi con rối đi, Duncan cũng nhanh chóng tập trung sự chú ý về phía thành bang Phổ Lan Đức. Anh ngước mắt lên và nghiêm túc nhìn người đàn bà tinh linh hơi phát tướng trước mặt: “Vị thuyền trưởng Duncan danh tiếng lẫy lừng đó là… Thất Hương Hào trong truyền thuyết..."

"Suỵt, đừng tùy tiện nói ra cái tên này!" Chủ cửa tiệm vội vàng ngắt lời Duncan: "Người bình thường như anh không biết, tùy tiện nói ra cái tên đáng sợ đáng nguyền rủa đó sẽ bị vận rủi quấn lấy! Cẩn thận sau này con tàu đó sẽ đi vào giấc mơ của anh!"

"... Bà nói phải," Duncan nghẹn ngào, cố gắng kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng và gật đầu: "Thuyền trưởng đó... không chỉ có một cô con gái tên Lucrecia, mà còn có cả hai người con?"

"Đúng vậy, 100 năm trước, tôi còn từng thấy qua cả hai; người con trai tên là Tirian Abnomar, sau này trở thành tướng quân gì đó của Nữ vương Hàn Sương, nhưng làm việc cho Hàn Sương không được bao lâu hình như đã gặp phản loạn, đứa trẻ đó đã kéo một nhóm người đi làm hải tặc; người con gái thì là Lucrecia Abnomar, nghệ nhân rối kiệt xuất nhất…”

Người đàn bà nói lảm nhảm, cuối cùng dừng lại một chút, rồi lại thở dài nói: "Nhưng đây cũng đã là chuyện khá nhiều năm về trước, ít nhất đối với loài người là rất nhiều năm rồi... Rất ít người ở Phổ Lan Đức còn nhắc đến chuyện của họ nữa, ngay cả trong thành bang của tinh linh, mọi người cũng không dám tùy tiện thảo luận chuyện liên quan đến con tàu đó. Nhưng thực ra có sao đâu, hai anh em đó cũng không phát điên như cha của mình, người ta bây giờ còn làm thuyền trưởng đàng hoàng nữa…”

“Đợi đã!” Duncan lập tức trừng lớn mắt: “Bà nói hai người họ vẫn còn sống?!”

"Còn sống, nghe nói là bị lời nguyền rủa của không gian thứ, trường sinh bất tử," Người đàn bà cảm thán: "Đoán chừng còn có thể sống lâu hơn tôi..."

Duncan: "..."

“Quý khách, anh thật sự không sao chứ?” Bà chủ tiệm cuối cùng vẫn không hỏi lại lần nữa: “Tôi thấy sắc mặt của anh từ nãy tới giờ không tốt lắm, không thích chủ đề này à? Cũng thường thôi, hầu hết nhân loại dường như đều không thích nghe tôi nói những chuyện này, ban ngày cũng không dám nghe …”

"Tôi dám nghe tôi dám nghe," Duncan nghe vậy lập tức phản ứng lại, vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm cùng tư thế ngồi, nhìn chằm chằm chủ tiệm trước mặt ánh mắt gần như sáng quắc lên: "Bà nói thêm chuyện về hai anh em đó cho tôi nghe đi? Hơn nữa bà vừa nói... bà từng gặp qua hai người họ rồi?"

“Một thế kỷ trước,” Người đàn bà chậm rãi nhớ lại và nói: “Lúc đó tôi mở cửa tiệm trên con phố này, hai anh em đến chỗ tôi mua đồ, Lucrecia mua một con rối ba phân, Tirian trả tiền, khi đó họ còn nhỏ, cha của họ... vẫn là một người bình thường, à, đừng nhắc đến ông ấy, không được nhắc đến ông ấy.”

"Sau đó nữa lại hơn mười năm trôi qua, tôi gặp lại Lucrecia trên đường một mình đến Lensa để giao lưu với những người cùng nghề, lúc đó nàng ta đã trở thành một nghệ nhân rối và thợ máy xuất sắc... Con rối dây cót được vận hành bằng dây cót của nàng ta ngay cả tôi đều không làm ra được..."

Bà chủ tiệm lại bắt đầu nói lan man, kể về những câu chuyện được coi là lịch sử đối với hầu hết nhân loại, nhưng đối với bà ta lại chỉ là một kỷ niệm trong đời.

Dường như bất kể là chủng tộc nào, người lớn tuổi đều thích vừa nhớ lại vừa kể lể dông dài như vậy, chỉ cần có người khơi lên, đề tài như vậy sẽ mãi không thể nói hết.

Duncan tâm trạng hỗn loạn vẫn chưa bình tĩnh lại, nhưng biểu cảm đã bình tĩnh trở lại, dỏng tai lên nghe từng lời người đàn bà nói, ghi nhớ những thông tin gây chấn động này vào đầu từng chữ một.

Đối với những người bình thường ở thành bang mà nói, vị thuyền trưởng bị nguyền rủa và những người con bị nguyền rủa của ông ta một thế kỷ trước chỉ có thể là một câu chuyện xa vời, nhưng đối với một tinh linh đã sống ở đây hàng thế kỷ, nhiều thứ được gọi là "bí mật" cũng chỉ là những điều mắt thấy tai nghe của bà ta thời niên thiếu – bà ta nói rất nhiều chuyện về Lucrecia, nói vài lời về Tirian và "Sea Mist" của hắn.

Nhưng rõ ràng là bà ta không biết nhiều về Tirian và "Sea Mist" như về Lucrecia.

"Lòng trung thành của Tirian Abnomar với Nữ vương Hàn Sương đã là chuyện từ nửa thế kỷ trước, cách đây ngược lại cũng không tính là xa lắm, một số người lớn tuổi trong nhân loại cũng từng nghe qua chuyện này," Chủ tiệm thản nhiên nói: "Nhưng cũng chỉ là nghe nói qua thôi, mấy thập niên trước các thành bang ở biển Lạnh bên đó tương đối khép kín, giao dịch với Phổ Lan Đức rất hạn chế..."

Duncan cảm thấy tim mình đập thình thịch, anh đương nhiên biết Nữ vương Hàn Sương là ai, trong nhà anh hiện tại thậm chí còn có một con rối giống hệt Nữ vương Hàn Sương suốt ngày nhảy cẫng lên nữa, nhưng anh chưa từng nghĩ tới nữ vương bị phản quân xử quyết nửa thế kỷ trước lại thực sự thiết lập một mối liên hệ khác với mình theo cách này - thông qua "con trai trưởng" mà ngay cả bản thân anh cũng chỉ vừa mới biết đến sự tồn tại của hắn.

“Phản loạn ở Hàn Sương nửa thế kỷ trước …” Anh cân nhắc lời nói, cố gắng làm ra vẻ như một vị khách buôn chuyện bình thường: “Tôi đọc qua trong sách lịch sử, nhưng viết không rõ ràng lắm…”

"Chuyện đó vốn đã không rõ ràng," Chủ tiệm xua tay: "Nghe nói mắc nối liên hệ với 'con tàu đó', ai dám ghi chép rõ ràng?"

“Tirian Abnomar đã dẫn đội ngũ đi làm cướp biển sau cuộc phản loạn ở Hàn Sương?” Duncan lại hỏi: “Hắn hiện giờ vẫn đang hoạt động ở biển Lạnh?”

“Hình như là thế,” Chủ tiệm nhớ lại một chút: “Dù sao 20 năm trước tôi nghe một người đồng bào làm nghề đi biển nói như vậy.”

"Vậy... giờ hai anh em Tirian và Lucrecia vẫn còn liên lạc chứ?"

“Làm sao tôi biết được?” Chủ tiệm xua tay: “Tôi chỉ là một người đàn bà bình thường mở cửa tiệm trên đường phố Phổ Lan Đức, nhiều lắm cũng chỉ gặp họ một lần vào những năm đầu đời, sau đó lại vừa may nhớ dai hơn nhân loại các người một chút thế thôi. Làm sao có thể biết hết mọi thứ được?"

"Chuyện này... quả thật cũng phải."

Duncan mím môi, nhận ra rằng mình quan tâm đến chuyện này có vẻ hơi quá nên đã khôn ngoan không truy hỏi thêm nữa.

Mà người đàn bà đối diện anh lúc này dường như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, từ phía sau quầy đứng lên: "À, phải rồi, nói tới Lucrecia, tôi đột nhiên nhớ tới một thứ, để ở chỗ tôi nhiều năm rồi. Không biết quý khách đây, anh có hứng thú không?"

Vừa nói, chủ tiệm vừa đi tới chỗ cánh cửa thấp ở góc cầu thang, mở cửa ra rồi lục lọi kho chứa đồ bên trong, loay hoay không biết bao lâu mới tìm ra được một chiếc hộp dài hơn nửa mét từ chỗ sâu nhất của phòng chứa đồ, đặt nó trên quầy.

“Đây là…” Duncan nghi ngờ nhìn thứ đối phương lấy ra.

"Một con rối," Người đàn bà mỉm cười hòa ái, cẩn thận mở nắp hộp: "Tên cô ấy là Nilu — Còn nhớ những gì tôi vừa nói không? Nhiều năm trước, Lucrecia và anh trai nàng ta đã mua một con rối từ cửa tiệm của tôi, nhưng con rối đó thực ra là một trong hai chị em, người mà nàng ta mang đi là người chị tên là 'Luni', đây là người còn lại tên là 'Nilu'."

Bình Luận (0)
Comment