Duncan lặng lẽ nhìn chăm chú vào “Nilu” được đặt trong hộp.
Đó chỉ là một con rối có khớp rất bình thường, hình tượng rất ăn khớp với phong cách "thiếu nữ cung đình" thịnh hành ở thành bang một thế kỷ trước. Nó có mái tóc xoăn vàng óng tuyệt đẹp và một chiếc váy liền áo may đầy đăng ten*. Khớp nối ở cánh tay của nó cấu trúc hình cầu kiểu cũ nổi bật hơn của Alice. Khuôn mặt được làm bằng gốm sứ, có thể thấy miệng và mắt đều có cấu trúc đường may mang tính biểu tượng của con rối kiểu cũ.
*Đăng ten (từ tiếng Pháp: dentelle) hay ren là một loại vải đan thủng thuộc hàng thủ công nhưng nay cũng làm bằng máy.
Bình tĩnh mà xem xét, con rối này được làm thủ công một cách rất tinh xảo, hơn nữa còn được bảo quản ở tình trạng vô cùng tốt, thậm chí khiến người ta rất khó có thể tin rằng nó đã nằm trong hộp suốt một thế kỷ; mặc dù còn lâu mới so bì với “con rối” gần giống với người thật như Alice, nhưng cô nàng tên "Nilu" này cũng có thể được mô tả là xinh đẹp.
Một trăm năm trước, Lucrecia đã mua con rối "Luni" một cặp với cô nàng nhỏ bé này từ cửa tiệm này, và giờ đây, "Nilu" bị bỏ lại hồi đó đang lặng lẽ nằm yên lặng trong hộp, đặt trước mặt Duncan.
Mà bản thân Duncan hôm nay vốn chỉ tình cờ bước vào cửa tiệm này, mục đích ban đầu của anh chỉ là muốn bức... muốn mua một bộ tóc giả cho Alice, nhân tiện hỏi thăm một chút về việc bảo dưỡng con rối.
Số phận thực sự là một điều rất kỳ diệu.
“Trông không giống như được bảo tồn cả thế kỷ cả,” Duncan trầm ngâm nói: “Cô ấy chỉ cũ đi một chút thôi.”
"Thứ mà tinh linh tạo ra trước nay luôn nổi tiếng về độ bền thời gian — dù sao chúng tôi thường phải sử dụng chúng trong một thời gian cực kỳ lâu; tôi không dám tự hào mình là bậc thầy trong việc chế tạo con rối hay có tay nghề vượt qua nhiều đồng nghiệp, nhưng tôi không muốn những đứa trẻ mình chú tâm chế tạo ra không thể bầu bạn cùng mình nổi trong một hai thế kỷ.
"... Tôi hiểu, nhưng đây có thể nói là một món đồ cổ đối với nhân loại," Duncan nhướng mày, anh nhanh chóng tỉnh hồn khỏi cảm xúc và nhận ra rằng con rối được bảo quản tốt trước mặt này không phải là một món hàng hóa đơn giản: "Tôi không nghĩ rằng mình có đủ khả năng mua nổi thứ này."
Anh cũng không quên rằng mình đã kiếm được một khoản hơn một năm chi phí sinh hoạt của những người bình thường từ lão tiên sinh Morris bằng một con dao găm từ một trăm năm trước, nhưng con rối được chế tạo tinh mỹ và bảo quản hoàn hảo trước mắt… không thể nào rẻ được.
"Đồ cổ? Tôi thực sự không nghĩ tới như vậy," Chủ tiệm cười cười, trên khuôn mặt mũm mĩm lộ ra vẻ vui mừng: "Không đắt đâu, thật ra nếu anh mua cả bộ tóc giả kia cùng phụ kiện tóc màu bạc, tôi có thể bán con rối này với giá gốc - giá gốc của năm đó, 142 sola."
Lần này đến lượt Duncan ngạc nhiên: "Tại sao?"
“Có thể là do đúng lúc có duyên,” Chủ tiệm chậm rãi nói: “Nilu đã nằm lặng yên ở chỗ này của tôi nhiều năm, từ đầu đến cuối không có lấy một người chủ có duyên nào có thể mang cô ấy đi, cô “em” bị bỏ lại một mình này kỳ thực rất cô đơn, mà hôm nay ở đây cả ngày không có khách gì, lại chỉ có mình quý ông yêu thích con rối anh đây trò chuyện với tôi nhiều điều như vậy, vừa hay còn nói đến tiểu thư Lucrecia đã mang 'Luni' đi trăm năm trước đó, tôi nghĩ điều này có lẽ được dẫn dắt bởi số phận..."
"Duyên số..." Khóe miệng Duncan run rẩy, thường ngày anh thích dùng từ này để lừa gạt người khác nhất, lại không nghĩ tới mình cũng có lúc bị người khác lừa, nhưng ngay sau đó anh hiểu ra, nhìn về phía người đàn bà tinh linh trước mặt, ánh mắt trở nên cổ quái: "Cho nên tình huống thật sự là bán không được đúng chứ?"
Chủ tiệm: "... Là duyên số."
"Bởi vì ít nhiều có liên hệ với gia tộc 'Abnomar' bị nguyền rủa đó, cho nên căn bản không bán được đúng không?"
"... Thật sự là duyên số."
"Con rối này sẽ còn có những đặc tính khác tương tự như lời nguyền chứ? Ví dụ như sẽ tự tìm về sau khi vứt bỏ? Hoặc nhân lúc người khác đang ngủ sẽ vào bếp để tìm một con dao làm bếp..."
Người đàn bà cuối cùng mở to hai mắt, thanh âm cao hơn quãng tám: "Tôi đặc biệt thỉnh mục sư trừ tà qua! Chứng thư trừ tà tôi còn giữ đây này..."
Duncan cười haha vui vẻ: "Nhìn xem, quả nhiên bởi vì có người hoài nghi con rối này bị nguyền rủa, cho nên không thể bán đi được chứ gì?"
Người đàn bà: "..."
“Tôi có mở một cửa tiệm đồ cổ ở thành khu hạ,” Duncan thở ra một hơi: “Tiệm đồ cổ ở thành khu hạ, bà biết mà.”
“… Tôi không thích qua lại với những người làm ăn, đặc biệt là người như anh,” Người đàn bà lắc đầu, thở dài nói: “Thôi được rồi, đúng là vì nguyên nhân này mà Nilu đã lâu không thể bán ra, sau đó càng ngày càng cũ và rồi được cất thẳng vào kho hàng — nếu như anh thực sự muốn mua có thể mang đi với giá giảm 75 sola, ít nhất hãy để tôi lấy lại chi phí tìm mục sư trừ tà năm đó..."
“Thỏa thuận.” Duncan đồng ý mà không đợi đối phương nói xong.
Dù thế nào đi nữa, anh quả thực rất có hứng thú với con rối này, ngay cả khi không có bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh rằng giữa cô nàng này và Lucrecia tồn tại bất kỳ mối liên hệ nào, chỉ dựa vào nhân tố "số phận", anh vẫn quyết định mua con rối này.
Đây là phản ứng trong tiềm thức của anh sau khi đột nhiên biết được "mình" lại lòi ra một cặp "con": không chắc khi nào hai anh em đó xuất hiện, đến chừng đó có trời mới biết sẽ xảy ra phiền phức gì, mà bây giờ anh lại nhìn thấy sự vật liên quan đến Lucrecia — dù nó có hữu ích hay không, mang về bên mình trước rồi từ từ nghiên cứu.
Trong thế giới tồn tại lực lượng siêu phàm và đủ thứ quỷ dị, loại sự vật tồn tại "liên hệ" này thường có thể phát huy một số tác dụng về mặt thần bí học.
"Vậy thì 'Nilu' giao lại cho anh," Người đàn bà có chút sững sờ đối với câu trả lời thoải mái như vậy của Duncan, đại khái là đang hối hận vì sao vừa rồi không báo giá cao thêm một chút, nhưng rất nhanh liền lắc đầu, bỏ con rối vào hộp đẩy về phía trước, có điều trước khi Duncan đưa tay ra, bà ta lại không kìm được nói: “Anh phải chăm sóc đứa trẻ này thật tốt đấy… Tuy rằng có thể thấy rằng anh là một quý ông thật lòng yêu thích con rối, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở một câu, đừng coi Nilu là một món hàng rẻ tiền."
“Điều này là đương nhiên,” Duncan cầm lấy hộp gỗ, đóng nắp lại, sau đó lại nhìn bộ tóc giả cùng phụ kiện tóc vừa chọn: “Hai món này cộng lại giá bao nhiêu?"
"425 sola, giá tổng."
Duncan đột nhiên lộ ra vẻ mặt có hơi đau răng.
Ở thành khu hạ, đây là chi phí sinh hoạt của một gia đình trong hai tháng! Nhưng ở thành khu thượng… nó chỉ đủ mua hai món “phụ kiện” xa xỉ cho giới nhà giàu.
Lúc này anh thậm chí còn có chút dao động, ngẫm nghĩ có nên từ bỏ hay không, nhưng rất nhanh dẹp đi suy nghĩ này.
Đây là món quà mà anh đã hứa với Alice (mặc dù khi nhận món quà Alice có thể sẽ có tâm tình khá tế nhị), mặt khác, cân nhắc đến thu hoạch trong cửa tiệm con rối này ngày hôm nay, mức giá này dường như cũng không phải không thể chấp nhận được.
Sau khi tự xoa dịu mình một chút trong lòng như vậy, Duncan nhẹ nhàng thở ra một hơi, chuẩn bị trả tiền hẳn hoi.
Chỉ là lúc giao tiền anh lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, không khỏi hỏi thêm: “Mà này, tại sao hồi đó Lucrecia chỉ mua Luni, lại không lấy cô em là 'Nilu'?"
"... Anh thật sự muốn biết?" Chủ tiệm nghe vậy, lộ ra vẻ hơi khó dò: "Chuyện này... là một bí mật khác liên quan đến gia tộc Abnomar."
Duncan theo bản năng nhích lại gần: “Chuyện này tôi càng tò mò hơn.”
"Vậy anh tính tiền trước đi."
Duncan ngẩn ra, dở khóc dở cười mà thanh toán: "Bây giờ có thể nói cho tôi biết rồi chứ?"
“À, thực ra cũng không có gì,” Bà chủ cửa tiệm vừa thu tiền vừa thuận miệng nói: “Hồi đó hai đứa trẻ đó không mang đủ tiền — Lucrecia đã rơm rớm nước mắt khi rời đi, lúc đó còn nói mai này có tiền nhất định cũng phải mang Luni đi, nhưng bây giờ coi bộ chắc đã quên rồi..."
Duncan: "..."
Đây rốt cuộc là do người đàn bà trước mặt có phong phạm cao xa lạ lùng, hay là mọi tinh linh ở thế giới này đều có chút bệnh nặng gì đó?
...
Trên Thất Hương Hào hơi rung lắc theo sóng biển nhấp nhô, Alice chuyển đống đồ cuối cùng đến khoang tàu xong trở lại boong trên, sau đó liền nhìn thấy thuyền trưởng lặng lẽ đứng ở mạn tàu, dường như đang mải suy nghĩ.
"Thuyền trưởng ~~" Tiểu thư con rối vui vẻ đi tới: "Tôi chuyển tất cả đồ đạc đến khoang tàu rồi! Nguyên liệu nấu năn và dụng cụ làm bếp thì đưa tới phòng bếp, những thứ còn lại thì đưa tới phòng thuyền trưởng!"
“Ừm,” Duncan định thần lại, anh thở phào nhẹ nhõm, lúc này ánh mắt mới tập trung vào Alice: “Vất vả cho cô rồi.”
“Thuyền trưởng... giờ ngài đỡ rồi?” Alice quan sát Duncan từ trên xuống dưới, do dự hỏi: “Trước đó sắc mặt ngài đột nhiên trở nên rất khác thường, thật sự không sao chứ?”
Duncan lắc đầu: "Không cần lo lắng, chỉ là vấn đề nhỏ."
Trên thực tế, tâm trí anh bây giờ vẫn còn hơi rối bời, trong đầu chỉ toàn là hai cái tên đột nhiên xuất hiện, Tirian và Lucrecia, cùng những rắc rối có thể xảy ra đằng sau họ, mà nhìn vào con rối bị nguyền rủa chắc chắn tồn tại liên hệ với Nữ vương Hàn Sương trước mặt, suy nghĩ của anh càng khó bình tĩnh lại, nhưng cuối cùng, anh vẫn đè nén rất nhiều lời.
Bất kể có liên quan gì đến Nữ vương Hàn Sương hay không, Alice cũng chỉ là một con rối không biết gì, có một số chuyện thảo luận với nàng ta... còn không bằng đi tìm Shirley mù chữ kia.
Dù gì bên cạnh Shirley còn có một con chó khá có văn hóa.
Anh quay đầu, nhìn về phía con chim bồ câu đậu trên boong tàu, bóng dáng người sau lóe lên trong không khí, sau đó biến mất trên boong trong ánh lửa.
Alice tò mò nhìn nơi ngọn lửa biến mất: "Aye lại đi 'vận chuyển hàng' rồi sao?"
"Ừm, lần này đồ không nhiều," Duncan khẽ gật đầu, sau đó nhìn Alice mỉm cười: "Là quà tặng cho cô."
Alice hai mắt sáng lên: "Quà? Thật sự là quà tặng cho tôi sao?! Thuyền trưởng, ngài thật..."
Tiểu thư con rối còn chưa nói xong, một vòng xoáy ngọn lửa màu u lục đột nhiên xuất hiện trên vùng trời phía trên boong tàu bên cạnh — Aye trong nháy mắt đã hoàn thành việc truyền tống từ thành bang Phổ Lan Đức đến Thất Hương Hào, một nhóm vật tư mới xuất hiện trong mắt Alice.
Con rối đột nhiên không nói ra được nửa câu sau.
Thứ đầu tiên đập vào mắt nàng ta là một bộ tóc giả...