Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 163 - Chương: 163

Chương: 163

Con chim bồ câu bằng xương được bao quanh bởi ngọn lửa linh thể bay quẩn hai vòng trên boong tàu, hàng hóa từ thành phố Phổ Lan Đức xuất hiện trong ngọn lửa, Alice nhìn thứ đầu tiên xuất hiện trước mặt mình có chút đờ đẫn, hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn về phía thuyền trưởng.

Thành thật mà nói, vào lúc này, Duncan gần như cho rằng con rối này sẽ khóc và bỏ chạy — đây là một trong những phản ứng có khả năng nhất trong nhiều phản ứng của Alice mà anh dự đoán, kết quả anh và con rối ngốc nghếch mắt lớn trừng mắt nhỏ hồi lâu, người sau rốt cuộc mới sững sờ gật đầu: "Cảm ơn nha!"

Duncan: "...?"

"Ngài thật sự mua tóc mới cho tôi à!" Một giây sau, trên mặt Alice lộ ra vẻ vui sướng, giống như nhận được món quà cảm động nhất: "Tôi còn tưởng lần trước ngài chỉ nói đùa thôi! Đầu Sơn Dương tiên sinh đã nói, tóc giả cho con rối là một thứ rất đắt tiền..."

Duncan: "..."

Điều mà anh mong chờ bấy lâu đã không xảy ra, hành động bức hại đã phải chịu thất bại nặng nề ngay từ đầu – cô nàng bị bức hại vui mừng khôn xiết, thậm chí còn tràn đầy lòng biết ơn.

Duncan cảm thấy tâm trạng của mình lúc này giống như một người vui vẻ mất đi niềm vui của mình.

"Thuyền trưởng? Thuyền trưởng, sao ngài lại ngẩn người nữa rồi hả?" Giọng nói của Alice đột nhiên truyền đến, đánh thức Duncan từ trong mộng tỉnh lại, con rối ôm tóc giả kiễng chân, mặt dường như chạm đến chóp mũi Duncan: "Hôm nay ngài đã ngẩn người mấy lần rồi..."

Duncan chớp mắt, hơi dời mặt về phía sau một chút, vẻ mặt kỳ quái nhìn con rối bị nguyền rủa: “Ta không ngờ cô lại rộng lượng như vậy — lần trước nói chuyện tóc giả với cô không phải cô còn khá phiền muộn sao, ta còn tưởng rằng lần này nhận được quà thế nào cô cũng phải dằn vặt trong lòng..."

“Tôi phiền muộn chuyện rụng tóc mà, tại sao tôi phải phiền muộn chuyện đổi tóc mới?” Alice chớp mắt và giải thích như thể cảm thấy tam quan của Duncan có vấn đề: “Tôi là một con rối mà!

Duncan cuối cùng cũng biết vấn đề nằm ở đâu.

Cô nàng Alice này bình thường ở trên tàu quá hoạt bát, ngoại trừ cột sống cổ đáng kinh ngạc ra, về mọi mặt đều giống một con người bình thường, chung sống lâu ngày với cô nàng này, anh đã vô thức coi nàng ta như một con người — kết quả lại bỏ qua tính đặc thù trong tam quan việc cô nàng này là một con rối...

Là một con rối, làm sao nàng ta có thể để tâm đến chuyện đội tóc giả! Con người sẽ để tâm đến việc mua một đôi giày mới cho mình sao?

"Bỏ đi, coi như ta nghĩ nhiều vậy," Duncan che mặt phẩy tay, thân là thiên tai lớn nhất trên biển vô biên, anh lại một lần nữa cảm thấy mình ở trước mặt Alice không thể kiềm được cảm xúc: “Tóm lại... cô thích là được."

“Tôi thích mà!” Alice vui vẻ cầm bộ tóc giả, sau đó vươn cổ qua vai Duncan tiếp tục xem xét đồ vật trên boong tàu: “Thứ còn lại này...”

“Thứ này cũng cho cô đó,” Duncan thở dài, cố gắng bỏ qua ảnh hưởng trực quan mang đến từ một con rối gothic xinh đẹp và tao nhã đang ôm một bộ tóc giả trong tâm trạng hết sức phấn khởi, quay người lại nhặt chiếc hộp từ boong tàu lên: “Mở ra xem thử đi.”

Alice tò mò mở chiếc hộp gỗ tinh xảo ra, nhìn thấy một bộ phụ kiện tóc bằng bạc làm từ những lát cắt mỏng hình thoi nằm lặng lẽ trong lớp lót nhung.

Nàng ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy thuyền trưởng đang khẽ gật đầu với mình.

“Lần trước ta lấy đi chiếc kẹp tóc lông vũ mà cô tìm thấy trong khoang tàu,” Duncan thản nhiên nói: “Khi đó ta đã hứa với cô, rằng sẽ mua cho cô một cái mới, bây giờ ta đang thực hiện lời hứa của mình.”

Alice ngớ ra hồi lâu, cuối cùng phản ứng lại, trong nụ cười mang theo niềm hạnh phúc chưa từng có trước đó: "Cảm ơn Thuyền trưởng! Thuyền trưởng, ngài quá tốt rồi!"

“Đừng lớn tiếng thế chứ,” Duncan không khỏi xua tay, lỗ tai ù đi vì giọng nói the thé đột ngột của con rối: “Chẳng qua là một phụ kiện cài tóc thôi, không cần phải kích động đến vậy.”

"Không chỉ có phụ kiện tóc, mà còn có tóc mới ngài mua cho tôi!"

Duncan đột nhiên có chút xấu hổ, trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ mãnh liệt khi nghĩ đến toàn bộ chuyện vui mình nghĩ ra lại được người trong cuộc trịnh trọng cảm tạ: "... Cô đừng nhắc tới bộ tóc giả đó nữa..."

Alice lại hoàn toàn không cảm nhận được tâm tình vi diệu của thuyền trưởng lúc này, con rối không quá nhiều tâm tư này hiện đang đắm chìm trong vui sướng, ngay sau đó, nàng ta tự nhiên chú ý tới chiếc hộp gỗ cuối cùng trên boong tàu.

Đó là một chiếc hộp gỗ dài hơn nửa mét — hoặc là nói một chiếc rương gỗ, trang trí theo phong cách cổ xưa trang nhã, khóa và bản lề bằng đồng thau, trông có vẻ cao cấp.

Hơn nữa không hiểu sao, khiến nàng ta nhớ đến “ngôi nhà” của mình.

“Đây là gì vậy hả?” Alice đặt bộ tóc giả cùng phụ kiện tóc sang một bên, tò mò đẩy hộp gỗ về phía trước, ngẩng đầu hỏi.

“Ta cũng mua từ cửa tiệm con rối, nhưng thứ này không phải cho cô,” Duncan thản nhiên nói: “Cô có thể mở ra xem một chút.”

Alice ò một tiếng, tò mò mở chiếc rương gỗ ra.

Một thiếu nữ rối được gia công tinh xảo và mang phong cách cổ điển nằm lặng lẽ trong rương gỗ.

Alice: "...?"

"Cô có thể gọi cô ấy là 'Nilu'," Giọng nói của Duncan vang lên từ bên cạnh: "Có điều không giống như cô, cô ấy chỉ là một con rối bình thường... chung chung."

Alice hồi lâu không có phản ứng, gần mười giây sau, nàng ta mới đột nhiên có động tĩnh — tiếng rắc rắc khẽ vang lên, đầu nàng ta rơi vào trong rương của Nilu, lăn vào một chỗ với con rối nhỏ bên trong...

"Giúp… giúp… giúp với..."

Duncan thở dài, quen tay nhặt đầu Alice lên và lắp vào, vẻ mặt bất lực nhìn cô nàng đáng xấu hổ này: "Cô đến mức phải có phản ứng này sao?"

Alice lại chỉ hai tay chống đầu duỗi thẳng cổ, sau đó mở to hai mắt nhìn thuyền trưởng của mình, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin: "Thuyền trưởng, ngài... ngài đây là lại có con rối mới rồi..."

"Lộn xộn cái gì!" Duncan vừa nghe thấy lời này cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, vội vàng ngắt lời Alice trước khi đối phương phun ra nhiều lời rác rưởi hơn: “Không phải ta đã nói rồi sao, Nilu khác cô, cô ấy không biết chạy nhảy lung tung giống cô. Hơn nữa cái gì mà có con rối mới? Lời này nói ra giống như ta có đam mê sưu tập cổ quái nào đó vậy.”

"Vậy ngài mua con rối về chẳng lẽ không phải..."

"Trong chuyện này có nguyên do rất đặc biệt," Duncan nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng thẳng người nhìn về phía mặt biển xa xa, muốn dùng biểu cảm nghiêm túc và thâm trầm trên mặt cố gắng áp chế lời nói rác rưởi trong đầu Alice ngờ nghệch này: "Con rối tên 'Nilu' này ban đầu là một cặp với một con rối khác tên là 'Luni', mà nhiều năm trước, con gái ta đã mang 'Luni' đi, bây giờ ta tình cờ phát hiện 'Nilu' bị bỏ lại trong cửa tiệm đến bám bụi, ta nghĩ... nên mua cô ấy về."

Duncan không giấu giếm thông tin mình vừa biết được, hơn nữa còn nói ra với thái độ tự nhiên như vậy - dù thế nào đi nữa, bây giờ anh phải đóng tốt vai "Thuyền trưởng Duncan", mà bắt đầu từ nhân vật này, anh phải "coi như lẽ đương nhiên rằng mình biết chuyện về hai người con".

Đôi mắt của Alice mở to không ngoài dự liệu, nàng ta nhìn chằm chằm vào thuyền trưởng của mình trong vẻ kinh ngạc.

“Thuyền... Thuyền trưởng, ngài có con gái?!” Con rối dùng hai tay ôm đầu, dường như sợ một giây sau đầu mình sẽ bỏ nhà đi vì khiếp sợ: “Tôi... đây là lần đầu tiên tôi nghe nói!"

Duncan thầm thở dài, nói rằng đây cũng là lần đầu tiên mình nghe nói đến điều này...

Nhưng anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt như cũ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Điều này rất kỳ lạ sao? Ta còn có một người con trai, hơn nữa ta và chúng đã không gặp nhau trăm năm rồi."

“Ngài còn có một người con trai!?” Alice lập tức càng thêm kinh ngạc, nàng ta thậm chí còn lui về phía sau hai bước, sau đó đảo mắt hai lần, cũng không biết trong đầu vận hành thế nào, đột nhiên văng ra một câu: “Vậy họ chẳng phải còn có một người mẹ?"

Duncan: "..."

Trong khoảnh khắc này, anh và Alice chỉ biết trừng mắt nhìn nhau.

“Ta có chút hối hận vì đã mở chủ đề này với cô,” Hồi lâu sau, Duncan cuối cùng thở dài một hơi, nói vói vẻ mặt thăng trầm: “Ta không muốn nói đến chuyện này.”

"Ồ... ồ ồ! Được rồi!" Cũng không biết Alice đã bổ sung điều gì vào não, sau khi sửng sốt một hồi thì liên tục gật đầu, sau đó cúi đầu nhìn "Nilu" trong rương gỗ, đột nhiên hiểu ra: "À, chiếc kẹp tóc hình lông vũ mà lần trước tôi tìm được trong khoang tàu... chẳng lẽ là của con gái ngài?"

Duncan chẳng ừ hử gì cả.

Thực ra anh cũng không chắc về vấn đề này, nhưng xét đến nỗi hoài niệm vô tình nổi lên từ tận đáy lòng mình khi nhìn thấy chiếc kẹp tóc, điều này có lẽ không khác mấy so với suy đoán của Alice.

Sau đó anh nhận thấy Alice vẫn luôn lén lút quan sát mình và thỉnh thoảng nhận thấy biểu cảm kỳ lạ muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi hiện lên trên khuôn mặt của con rối này.

“Cô muốn nói gì thì cứ nói đi,” Anh thản nhiên nói: “Lén la lén lút quan sát như vậy còn bất lịch sự hơn là nói ra.”

"À, không có gì, không có gì, tôi chỉ..." Alice xua tay, sau đó mới ngập ngừng nói: "Tôi chỉ đột nhiên cảm thấy... ngài hình như vẫn có tính người."

Duncan: "... Cô đang khen ta sao?"

Alice lập tức ngẩn ra, sau đó dường như nhớ tới chuyện Đầu Sơn Dương tiên sinh từng dạy mình, trên mặt lộ ra vẻ ân hận: "A, xin lỗi Thuyền trưởng, tôi không nên trách ngài có tính người..."

"Ta... Ta cảm ơn cô," Duncan thở dài phẩy tay, bày ra bộ mặt mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần: "Mang quà của cô trở về đi, ta muốn ở lại một mình."

"Ò."

Bình Luận (0)
Comment