Alice rời đi với tâm trạng vui vẻ, dường như nàng ta thậm chí có thể vui vẻ trong nhiều ngày, trong khi Duncan ở lại một mình trên boong tàu, nhìn chiếc rương gỗ chứa "Nilu".
Anh điều khiển "phân thân" ở thành bang Phổ Lan Đức rời khỏi thành khu thượng, lúc này đang trên đường cưỡi xe trở lại cửa tiệm đồ cổ, trước khi rời khỏi cửa tiệm con rối đó, anh và bà chủ tiệm kia lại trao đổi rất nhiều chuyện liên quan đến Lucrecia và Tirian, nhưng cũng không thu hoạch được gì thêm.
Giống như lời chủ tiệm nói, bà ta dù sao cũng chỉ là một thị dân bình thường, chẳng qua là sống lâu hơn nhân loại, lại tự mình trải qua một số chuyện xảy ra nhiều năm trước, nhưng ngoài một mặt là duyên phận năm đó cùng thông tin nghe được, thực ra bà ta cũng không biết nhiều lắm về hai "hậu duệ của Duncan".
Trên Thất Hương Hào, Duncan đang đắm chìm trong suy nghĩ.
Thân thể này của anh vậy mà lại còn có một cặp con, thậm chí là một cặp con vẫn còn sống trên thế gian, hơn nữa nghe có vẻ như hai anh em đó còn không phải là nhân vật bình thường - một trong số họ đã từng ra sức cống hiến cho Nữ vương Hàn Sương, bây giờ đã trở thành thủ lĩnh hải tặc lớn nhất vùng biển Lạnh; người còn lại thì lang thang lâu dài ở biên giới của thế giới văn minh, thực hiện một số hoạt động thăm dò thần thần bí bí, được các thuyền trưởng kính sợ gọi là "phù thủy biển cả".
Một cặp “con” như vậy, giờ phút này chỉ mang đến cho Duncan những rắc rối và đôi chút lo lắng.
Anh bây giờ là "Thuyền trưởng Duncan" của Thất Hương Hào, hơn nữa dường như có thể là trong tương lai gần, anh đều phải là "Thuyền trưởng Duncan", vì vậy bản thân phải tìm cách duy trì thân phận này, nhưng nếu một ngày nào đó trong tương lai... thực sự chạm mặt hai anh em đó thì nên làm thế nào?
Bản thân nên biểu hiện ra phụ từ tử hiếu? Hay nên biểu hiện ra lãnh huyết vô tình? Nên chào hỏi, hay nên lạnh lùng bước đi?
Theo lời kể của chủ tiệm, anh em Tirian đã có một cuộc “đoạn tuyệt” với cha của họ từ trăm năm trước, sau một cuộc “mâu thuẫn gia đình” bí ẩn nào đó, Sea Mist và Bright Star đã phân ngã đôi đường với soái hạm Thất Hương Hào của mình, đây là tình hình được cả thế giới biết đến.
Nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì lúc đó, có thể chỉ có ba người trong cuộc biết được.
Duncan khẽ thở dài.
Bất kể hoàn cảnh thực tế lúc đó đến cùng như thế nào, có một điều dường như có thể chắc chắn, mối quan hệ giữa bản thân và cặp anh em đó có vẻ như không thể phụ từ tử hiếu hay phụ từ nữ hiếu — nếu thực sự gặp mặt, tốt nhất nên đi theo hướng gia môn bất hạnh...
Anh cúi người xuống, nâng chiếc rương gỗ chứa "Nilu" lên, trên lớp lót nhung của chiếc rương, thiếu nữ rối chỉ cao chừng chục centimet đang yên lặng nằm, cô nàng ra đời từ một trăm năm trước này bây giờ là một "thành viên" mới của Thất Hương Hào.
"Cô bé" thực sự có mối liên hệ với Lucrecia sao? Hay là nói, bên cạnh Lucrecia, thực sự vẫn còn con rối tên "Luni" mà nàng ta đã mua từ trăm năm trước?
Duncan lúc mua Nilu cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng nỗi lòng anh hiện tại không khỏi dao động, ôm rương gỗ, anh trở về phòng thuyền trưởng.
Đầu Sơn Dương như thường lệ đang điều khiển bánh lái, Duncan vừa mở cửa ra, tiếng ồn ào như mọi khi của gã lập tức vang lên: "A! Thuyền trưởng vĩ đại đã trở lại phòng thuyền trưởng trung thành của ngài ấy. Hình như ngài đã vận chuyển về rất nhiều vật tư từ thành bang, phần trước tỉnh lược trung thành của ngài hết sức quan tâm đến độ lành mạnh của thực phẩm trên tàu, nếu ngài không ngại, tôi sẽ đích thân hướng dẫn tiểu thư Alice trở thành một người đủ tiêu chuẩn..."
“Im miệng, ngươi đừng tiếp tục cùng con rối đó sờ mó lung tung công thức nấu ăn gì nữa, ta không muốn bữa ăn tiếp theo của mình giống như một nồi bãi nôn của ác ma biển sâu,” Duncan trừng mắt nhìn Đầu Sơn Dương: “Chúng ta hiện đang ở vị trí nào, cách Phổ Lan Đức còn bao xa?"
"Ồ, chúng ta vẫn đang dốc hết tốc lực hướng về Phổ Lan Đức, hơn nữa ở giữa đã thực hiện vài lần gia tốc Linh giới thành công — giống như 'trôi nổi' ở rìa thế giới hiện thực, hiện tại Thất Hương Hào đã cách thành bang đó chỉ còn lộ trình mười ngày,” Đầu Sơn Dương lập tức vui vẻ nói: “Dự tính không còn bao lâu nữa, ngài sẽ có thể cảm nhận được rõ ràng lực lượng dồi dào trong quá trình du hành Linh giới – sức ảnh hưởng của Thất Hương Hào sẽ trở thành trợ lực lớn nhất cho hoạt động của ngài ở thành bang..."
Duncan lặng lẽ liếc nhìn Đầu Sơn Dương, người sau ngừng lải nhải, sau hai giây im lặng mới đột nhiên tuôn ra một câu: “Đại phó trung thành mãi luôn hiểu thuyền trưởng nhất.”
"Rất tốt," Duncan gật đầu, bưng chiếc rương gỗ đi về hướng phòng ngủ của mình, nhưng ngay sau đó anh lại dừng lại, nhanh chóng cân nhắc và tổ hợp từ ngữ trong đầu, cuối cùng thuận miệng hỏi với vẻ mặt bình tĩnh: "Ngươi nói xem, nếu Tirian và Lucrecia gặp lại ta, chúng sẽ phản ứng như thế nào?"
Đây là một lần dò xét sau khi suy tính cẩn thận của anh, đó là câu hỏi bình thường nhất, ít đáng ngờ nhất mà lại có thể thu được một số thông tin nhất định mà anh đã cân nhắc để đưa ra.
Anh không hỏi Đầu Sơn Dương nghĩ gì về hai anh em đó, bởi vì câu hỏi như vậy quá thẳng thắn; anh cũng không hỏi thăm về những gì đã xảy ra giữa hai anh em và Thất Hương Hào, bởi vì như vậy sẽ tiết lộ tình huống của bản thân — cách đặt câu hỏi anh lựa chọn cuối cùng, càng phù hợp với thân phận của mình và quan hệ giữa mình và Đầu Sơn Dương.
Đầu Sơn Dương hiển nhiên sửng sốt một chút, giọng nói của gã ngập ngừng hồi lâu mới truyền vào tai Duncan: “Ý của ngài là... các con của ngài... xin lỗi, Thuyền trưởng, tôi không biết có nên bàn luận chuyện nhà của ngài hay không, bởi vì ngài rất ít khi nhắc đến họ với tôi, nhưng nếu nhất quyết phải nói, nhất quyết phải nói..."
Đầu Sơn Dương bình thường miệng lưỡi vô cùng lanh lẹ cũng ấp a ấp úng mấy lần, cuối cùng mới tiếp tục nói: “Nếu phải nói ra, tôi nghĩ giữa chúng ta và Tirian có thể sẽ đánh nhau lần nữa, giống như trận ở Hàn Sương hồi đó, dù sao hắn luôn thích dùng hỏa pháo để giải quyết vấn đề, nhưng còn tiểu thư Lucrecia... cô ấy có lẽ sẽ tránh thật xa..."
Duncan không tỏ rõ ý kiến, nhưng đột nhiên, anh nhận ra hai điều!
Đầu tiên, anh nhớ rằng Đầu Sơn Dương đã từng tiết lộ rằng, Thất Hương Hào hồi đó đã "đánh một trận" với người ở gần thành bang Hàn Sương. Trận chiến đó hóa ra là đánh với Tirian!
Thứ hai, phản ứng ban đầu của Đầu Sơn Dương rất kỳ quái, hơn nữa gã đặc biệt nhấn mạnh một câu, nói Duncan rất ít nhắc tới hai anh em đó với gã... Xét từ câu nói này, chẳng lẽ Đầu Sơn Dương này không thực sự chung sống với hai anh em đó? Sự hiểu biết của hắn về cặp anh em đó, chỉ có thể dựa vào "đề cập" của Duncan?
Chẳng phải ngay từ đầu gã này đã ở trên Thất Thương Hào rồi sao?!
Ánh mắt của Duncan hơi nheo lại, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra bất cứ điều gì, chỉ gật đầu biểu thị đã nghe được câu trả lời của Đầu Sơn Dương, sau đó ung dung cất bước tiếp tục trở về phòng ngủ của mình.
Cánh cửa dày bằng gỗ sồi đóng lại sau lưng, ngăn cách tầm nhìn của Đầu Sơn Dương trong phòng hải đồ, dần dần làm dịu tâm trạng của Duncan.
Anh hít một hơi dài, lấy "Nilu" ra khỏi rương gỗ và đặt lên bàn, anh nhìn chằm chằm con rối trong vài phút, cuối cùng mở miệng chào hỏi cô ấy: "Xin chào, ta tên là Duncan."
Con rối tất nhiên không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Cô ấy thực sự chỉ là một con rối.
Duncan đột nhiên cảm thấy hành vi của mình có chút ngớ ngẩn, cười gượng gạo, thầm nghĩ may mà trên con tàu này không có ai có gan đi dò xét tình hình bên trong phòng ngủ của thuyền trưởng, sau đó anh mở ngăn kéo trong tầm tay, lấy ra một vật từ đó.
Đó là một chiếc kẹp tóc nhỏ xinh tinh xảo, tạo hình sóng biển và lông vũ.
Đây là "đồ cũ" mà Alice lục tìm ra được từ khoang tàu.
Duncan lặng lẽ nhìn chằm chằm chiếc kẹp tóc xinh xắn này, giống như trước đây, cảm giác hoài niệm kỳ lạ lại tràn ngập từ đáy lòng.
Đây dường như là “nhân tính” duy nhất mà chủ nhân ban đầu của thân thể này lưu lại và đọng lại trong lòng anh dưới dạng những mảnh cảm xúc mờ nhạt.
“E rằng thứ này đúng là của Lucrecia…” Duncan nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là món quà chưa thể tặng đi, hay là kỷ vật duy nhất còn sót lại trên con tàu này sau khi cô ấy rời đi…”
Anh chậm rãi cầm chiếc kẹp tóc lên và lật nhẹ dưới ánh nắng, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ hắt lên viền bạc của chiếc kẹp tóc óng lên một vầng sáng rực rỡ.
Một chùm ngọn lửa màu xanh lá nho nhỏ từ đầu ngón tay Duncan khuếch tán ra, trong nháy mắt nhấn chìm chiếc kẹp tóc, sau đó ngọn lửa lại lưu chuyển trong không khí, quấn lấy thân thể con rối "Nilu".
Duncan bình tĩnh lại và thử cảm nhận xem bên trong hai sự vật này có lưu lại lực lượng siêu phàm nào, hay chỉ là một chút “liên hệ” có thể chỉ hướng “hương xa” nào đó hay không.
Tuy nhiên, ngọn lửa nhanh chóng lụi tàn và cả con rối lẫn chiếc kẹp tóc đều không có bất kỳ phản ứng nào.
Là vì chúng thực sự chỉ là những sự vật phàm trần bình thường, hay vì Lucrecia hiện đang ở biên giới của thế giới văn minh, khoảng cách quá xa, đến mức "mối liên hệ" lưu lại trong hai vật phẩm này đã yếu đến mức ngay cả ngọn lửa linh thể cũng không thể nắm bắt được?
Duncan cau mày, khuếch tán ngọn lửa lần nữa, đồng thời ôm tâm thái ngay cả bản thân cũng không thể giải thích rõ, thử gọi: "Lucrecia... Luci?"
Anh đã dùng tới biệt danh của tên Lucrecia — có lẽ, mối liên hệ được thiết lập bởi biệt danh này sẽ mạnh hơn tên chính thức vài phần?
Không có chuyện gì xảy ra.
Duncan đợi một lúc lâu, cuối cùng chỉ đành dập tắt ngọn lửa trong thất vọng.
Mà cùng lúc đó, ở vùng đất biên giới xa xôi, bên rìa bức màn che vĩnh hằng, con rối dây cót "Luni" đang lau bàn đột nhiên dừng lại.
Trong cơ thể "sáng tạo kỹ thuật" đã được Lucrecia sửa đổi vô số lần bây giờ gần như đã được coi là một "cuộc sống giả kim" này truyền tới một loạt tiếng rít chói tai của bánh răng và ổ trục đang quay điên cuồng, sau đó là tiếng ồn ào "cót két cót két".
Chiếc chìa khóa lên dây cót sau lưng Luni bật ra với một tiếng tách và rơi xuống đất, trong khi cánh tay cường hóa bằng hợp kim thì cứng đờ rủ xuống, một làn khói xanh chậm rãi bốc lên từ đường nối hở phía sau lớp vỏ của cô hầu gái...