Theo một loạt tiếng động kỳ lạ, con rối dây cót hoàn toàn cứng đờ và dừng lại như một cỗ máy rỉ sét, mà gần như cùng lúc đó, Lucrecia đang ở trong khoang tàu gần đó nhận thấy sự bất thường của trong tạo vật của mình.
Cánh cửa khoang đột nhiên bị đẩy ra, một xấp giấy màu bay vào phòng như một cơn gió lốc, đồng thời ngưng tụ ra hình người trong vòng xoáy, “phù thủy biển cả” Lucrecia cất bước ra từ trong giấy màu, trước tiên là nhìn thấy Luni đã trượt ngã ngồi dựa vào bàn, đang rũ đầu xuống.
“Luni?” Lucrecia bước nhanh về phía trước, đồng thời lập tức phát hiện chiếc chìa khóa lên dây cót rơi trên sàn bên cạnh, nàng ta nhặt chiếc chìa khóa lên, rồi lại tiến lên vỗ vào hộp cơ quan sau lưng con rối dây cót: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Trong cơ thể truyền tới Luni một loạt tiếng kẽo kẹt ngắt quãng, thêm một lúc sau, một số bộ phận của cô cuối cùng mới hoạt động trở lại, một giọng nói nghiêm trọng lạc điệu từ lồng ngực cô vang lên: “Lão chủ nhân... đang tìm người..."
“Leng keng” một tiếng, chiếc chìa khóa lên dây cót trong tay Lucrecia rơi xuống đất.
Luni quay đầu lại theo âm thanh, theo bản năng đưa tay mò mẫm chiếc chìa khóa lên dây cót của mình, muốn cắm nó lại vào lưng, nhưng động tác của cô chỉ tiến hành phân nửa lại bị kẹt giữa chừng, sau đó tiếng bánh răng chạy không tải vang lên.
Sắc mặt của Lucrecia thay đổi rõ rệt, khi nghe thấy ba từ "lão chủ nhân", đồng tử của nàng ta chấn động, nhưng âm thanh trục trặc trong cơ thể Luni đã nhanh chóng đánh thức nàng ta tỉnh táo lại. Nàng ta chợt lắc đầu, một bên cố gắng kìm nén những suy nghĩ hỗn loạn một bên ôm lấy bả vài của con rối dây cót: "Luni, đợi lệnh."
Con rối dây cót chậm rãi nhắm mắt lại: "Đã nhận được mệnh lệnh, Luni đang ở chế độ chờ."
Một lúc sau, ở sâu trong khoang tàu Bright Star, trong một khoang được thắp sáng rực rỡ, Lucrecia đang bận rộn trên bàn làm việc.
Đây là một phòng thí nghiệm có thể được đánh giá là "hoàn thiện và tiên tiến" ngay cả khi đặt trong trụ sở của Học viện Chân Lý. Căn phòng rộng rãi được trang bị các thiết bị máy móc tinh vi và đường ống chịu áp lực để cung cấp năng lượng cho các thiết bị khác nhau ở khắp mọi nơi. Mà giữa vô số máy móc, lại có thể nhìn thấy các thiết bị phụ trợ giăng đầy phù văn ma pháp, cũng như nhiều bình chứa thủy tinh hoặc lò phản ứng đang phát ra ánh sáng lung linh. Hơn một chục con rối cơ chế tự động đang chăm sóc các thiết bị vận hành tự động này, để Lucrecia có thể tập trung toàn bộ sự chú ý vào công việc trước mặt.
Trước mặt vị "phù thủy biển cả" này, Luni đang nằm lặng lẽ trên chiếc bàn làm việc lớn.
Con rối dây cót đã bị tháo rời, lớp vỏ ngoài phỏng theo trang phục của người hầu gái hiện đang được đặt sang một bên, khung xương làm bằng vàng ròng và các bộ phận cơ khí khác làm bằng đồng thau gần như bày khắp bệ. Hiện tại Luni chỉ còn lại bộ phận trên phần ngực vẫn còn nguyên vẹn, bộ phận này được đặt ở mép bệ. Cô ngây ngốc nhìn thân thể đã bị tháo rời của mình, thỉnh thoảng chớp mắt.
"Dễ... sửa... không?" Một giọng nói hơi lạc điệu phát ra từ lồng ngực của Luni.
“Yên tâm, chỉ là cơ cấu truyền động đột nhiên bị kẹt khiến vòng bi bị biến dạng thôi,” Lucrecia bận rộn cũng không ngẩng đầu lên: “Lượng cuông việc rất lớn, nhưng bản thân quá trình sửa chữa không phức tạp — ‘trái tim’ của ngươi không bị tổn hại."
Luni từ từ đảo mắt, cô nhìn thấy "trái tim" được đặt ở giữa bàn làm việc.
Đó là một quả cầu đồng thau tinh xảo, được ghép bởi vô số miếng kim loại phức tạp và tỉ mỉ. Nó lặng lẽ lơ lửng phía trên một đống linh kiện. Các miếng kim loại trên bề mặt nó thỉnh thoảng thay đổi vị trí, lộ ra kết cấu bên trong. Khi nhìn đúng góc của miếng kim loại, sẽ có thể thấy rõ bên trong quả cầu khắc đầy phù văn lóng lánh. Một sự vật mảnh khảnh hơn thì đang lơ lửng ở trung tâm của những phù văn đó.
Đó là một ngón tay — một ngón tay hết sức mảnh khảnh, còn nhỏ hơn cả ngón tay của một đứa trẻ nhân loại, do một nghệ nhân rối nào đó chế tác cẩn thận một trăm năm trước.
Đó là cốt lõi thực sự và bản chất thực sự của con rối cơ quan "Luni" — là bằng chứng cuối cùng cho thấy một con rối ra đời cách đây một trăm năm vẫn còn tồn tại trên thế giới này.
Lucrecia chú ý đến ánh mắt của Luni, nàng ta ngẩng đầu liếc nhìn lên, chuyển động của đôi tay đột nhiên dừng lại.
Một lúc sau, nàng ta mới tiếp tục bận bịu, đồng thời như vô tình nói: “Ta sửa đổi ngươi thành như vậy, ngươi có từng oán giận không?”
“Luni... tại sao phải oán giận?” Đầu con rối trên bàn làm việc phát ra âm thanh cứng ngắc: “Nữ chủ nhân... ban cho Luni sinh mệnh, Luni vì điều này... cảm thấy vui mừng…”
“Nhưng tất cả những điều này lúc đầu đều chỉ xuất phát từ ý thích nhất thời của bản thân ta — hơn nữa vì ý thích nhất thời này, ta đã phá hủy thân thể ban đầu của ngươi,” Lucrecia nhẹ nhàng nói: “Trong một thời gian rất dài lúc đầu, ta thậm chí còn không nhận ra rằng ngươi vì ảnh hưởng của biên giới mà sinh ra năng lực suy nghĩ thực sự, lúc đó ta chỉ coi ngươi là một chiếc máy, đồng thời tiến hành rất nhiều 'sửa đổi mang tính thử nghiệm' với ngươi bất kể hậu quả."
Luni lại không đáp lời cô chủ của mình, nhưng sau một lúc im lặng đột nhiên lên tiếng: "Tâm trạng của người đang căng thẳng, người có tâm sự — trong tình huống bình thường, nữ chủ nhân sẽ không đột nhiên nói ra những lời khó hiểu như vậy."
Lucrecia trầm lặng trong hai ba giây: "... Ngươi có còn nhớ vừa rồi ngươi đã nói gì không? Sau khi ta vừa mới chạy tới nhà ăn, đánh thức ngươi."
"... Truy xuất bộ nhớ thất bại, Luni không thể nhớ."
"Ngươi nói với ta rằng, 'lão chủ nhân' đang tìm ta."
Trong khoang ngực của con rối dây cót truyền tới một loạt tiếng động kỳ lạ, nhưng cũng không phải do trục trặc, mà do suy nghĩ bối rối.
“Ngươi thực sự không nhớ sao?” Lucrecia ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn chăm chú vào mắt Luni.
"Truy xuất bộ nhớ thất bại, Luni không thể nhớ."
"... Vậy xem ra người cha đáng sợ đó của ta không hề muốn ta có bất kỳ cơ hội nào dò xét ngược lại tình hình của ông ấy," Lucrecia nở một nụ cười phức tạp trên môi, nàng ta chậm rãi tháo bỏ bộ bánh răng biến dạng, giọng điệu có chút bay bổng: "Ông ấy chỉ gửi một tín hiệu đơn phương, cho ta biết... ông biết Bright Star ở đâu, ông biết cách tìm ra ta..."
"Người đang sợ."
"Sợ muốn chết - nhưng so với sợ, càng giống một kiểu... buồn hơn."
"Buồn? Tại sao?"
Lucrecia nhìn vào mắt Luni, thật lâu sau mới khẽ lắc đầu: "Đây tình cảm quá phức tạp đối với ngươi, sợ rằng đến giờ ngươi vẫn chưa hiểu."
"Được rồi, sau này Luni sẽ cố gắng hiểu," Con rối dây cót đáp lại, sau đó lại hỏi: "Người cho rằng, lão chủ nhân đang thực hiện một loại cảnh báo nào đó với người sao?"
"... Ta không biết, nhưng điều này thực sự rất giống như một lời cảnh báo," Lucrecia nhẹ nhàng nói: "Thậm chí giống như một loại thông báo nào đó trước khi đi săn... ông ấy đã trở về từ không gian thứ, hơn nữa càng không thể nắm bắt so với lần trước trở về trước đây, có lẽ ta nên nhắc nhở huynh trưởng của ta một tiếng..."
"Người quả thực nên nhắc nhở ngài Tirian, ngài ấy đã lên đường đến Phổ Lan Đức, mà quan chấp chính của Phổ Lan Đức từng nói rằng, Thất Hương Hào đang tiếp cận thành phố đó."
Lucrecia khẽ gật đầu, đồng thời không nói gì thêm, chỉ tiếp tục cúi đầu bận rộn.
...
Duncan cẩn thận đặt "Nilu" vào chiếc rương gỗ cổ, rồi lại cất chiếc kẹp tóc hình lông vũ trở lại ngăn kéo.
Sau đó anh nhìn chiếc rương gỗ cất giữ “Nilu” và cảm thấy ưu phiền.
Thân là một người đàn ông, anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn khi đặt một con rối phong cách thiếu nữ trong phòng ngủ của mình.
Nhưng ngoài đặt trong phòng ngủ của mình ra, anh dường như cũng không nghĩ ra nơi nào tốt hơn.
Mặc dù lần thử nghiệm đầu tiên không đạt được thu hoạch gì, cũng không phát hiện thấy bất kỳ manh mối nào chỉ hướng siêu phàm từ trong con rối "Nilu" này, nhưng đây dù sao cũng là một sự vật có liên quan với "Lucrecia", vì không chắc liệu cô ấy có hữu ích trong tương lai hay không, nên anh không dám tùy tiện đặt con rối này ở nơi ngoài tầm mắt của mình.
Loay hoay một hồi, Duncan vẫn là thở dài, tạm thời đặt chiếc rương của “Nilu” ở đầu giường mình.
“Nếu như ngươi thật sự có chỗ nào đặc biệt, thì mau mau ‘giơ hai tay’ đi,” Anh nhìn chiếc rương gỗ cổ điển lộng lẫy đó, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng giống như Alice, nhất thiết phải ném xuống biển mới biểu diễn hành động cưỡi quan tài đạp gió rẽ sóng đột kích... ”
Chiếc rương gỗ đương nhiên không có phản hồi gì, nhưng Duncan cũng không quan tâm đến điều đó.
Anh đến bên cửa sổ và liếc nhìn sắc trời bên ngoài.
Màn đêm đã buông xuống, ánh sáng lờ mờ nhợt nhạt từ vết thương của thế giới đang chiếu sáng trên vùng biển vô tận.
Sức mạnh trừ tà mạnh mẽ do mặt trời mang lại đã lắng xuống trong thế giới hiện thực, những lực lượng méo mó, chẳng lành và mang tính ăn mòn kia đang dần trỗi dậy trên toàn thế giới, giờ phút này, con người sẽ tiến vào giấc mơ, để tránh sự quấy nhiễu của thế giới vào lý trí.
Nhưng đối với Duncan mà nói... anh chưa bao giờ cảm thấy khó chịu trong đêm, cũng như chưa từng nhìn thấy những bóng đen khiến người bình thường sợ hãi.
Ban đêm là lúc đầu óc anh nhạy bén nhất.
Anh trở lại bàn làm việc, lặng lẽ trải ra một tờ giấy trắng, rồi lại lấy một cây bút từ bên cạnh đến.
Đây đều là những thứ vừa mua tới từ thành bang Phổ Lan Đức.
Sau khi cân nhắc một lúc, anh viết lên tờ giấy những dòng chữ:
Năm 1889, mảnh vỡ mặt trời xuất hiện, gây ra một trận hỏa hoạn ở Phổ Lan Đức;
Dưới bức màn che của nhà máy ở Khu phố 6 ẩn giấu một "hiện thực" đã bị lửa lớn thiêu rụi;
Trong giáo đường xã khu ở Khu phố 6 tồn tại một không-thời gian bị bóp méo được nghi ngờ là một vòng tuần hoàn khép kín, hai đoạn hiện thực hoàn toàn trái ngược nhau chồng chập bên trong giáo đường;
Nguồn gốc "nhân tính" của A Cẩu tuy rằng không rõ, nhưng hiển nhiên là không bị ảnh hưởng bởi lực lượng của mảnh vỡ mặt trời;
Tượng nữ thần trong giáo đường ở Khu phố 6 bị nghi ngờ là do khe nứt của không gian thứ ảnh hưởng tới, nữ tu trong Thánh đường dưới lòng đất bị nghi ngờ đã chết trận trong quá trình chiến đấu chống lại sự xâm phạm của không gian thứ...