Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 168 - Chương: 168

Chương: 168

Giáo chủ Valentine với đôi mắt lim dim buồn ngủ đã nhìn thấy thẩm phán quan Fanna vội vã chạy đến giáo đường vào lúc nửa đêm, mà khoảnh khắc nghe thấy câu đầu tiên Fanna thốt ra, vị lão nhân này đã hoàn toàn tỉnh táo.

"Thuyền trưởng Duncan đã tiến vào giấc mộng của cô?!" Lão giáo chủ trợn mắt há mồm nhìn Fanna, thậm chí có chút nghi ngờ có phải mình còn đang ngủ: “Thuyền trưởng u linh đó chủ động tìm đến cô… chỉ để nói cho cô một địa điểm, bảo cô đi điều tra?"

“Ngàn vạn lần xác thực — mặc dù tôi cũng biết điều này nghe có vẻ khó tin cỡ nào,” Fanna gật đầu mạnh, trước khi đến đây nàng ta đã đoán được lão giáo chủ sẽ có phản ứng như vậy, nhưng nàng ta cũng không còn cách nào khác, dù sao mức độ mờ mịt của nàng ta cũng không thua gì Valentine: "Tiểu giáo đường ở Khu phố 6... tôi và thuyền trưởng u linh đó giao tiếp rất ít, mà phần này là thông tin quan trọng nhất mà hắn tiết lộ."

Lão giáo chủ im lặng một lúc, trong lúc im lặng ông ta xoay người, ngước nhìn tượng Nữ thần Bão Tố ở cuối Thánh đường, qua một lúc không biết bao lâu, ông ta mới lặng lẽ phá vỡ sự im lặng: “Fanna, cô còn nhớ ô nhiễm nhiễm phải ở hiện trường nghi thức tà giáo trong đường thoát nước không? Sau lần đó, chúng ta đã tiến hành thanh lọc khắc phục hậu quả, bây giờ có vẻ như..."

"Tôi hiểu ý của ông," Fanna khẽ hít vào một hơi, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ: "Bây giờ có vẻ như, sự thanh tẩy chúng ta trước giờ đều chưa từng thành công, Thất Hương Hào vẫn đang đuổi theo tôi, mà vị thuyền trưởng đó... đã kéo dài lực lượng của hắn đến giấc mơ của tôi."

“Cô bây giờ còn giữ tỉnh táo không?” Valentine quay lại và lặng lẽ nhìn vào mắt Fanna.

"Tỉnh táo, tôi đã thử qua trên đường, có thể đọc thầm tên mình và tên nữ thần trọn vẹn, đồng thời đọc thuộc lòng nội dung trong 'Nguyên Điển Bão Tố'," Fanna gật đầu: "Trước mắt có vẻ như ô nhiễm vẫn còn ở mức độ không sâu, thứ chịu ảnh hưởng chỉ có giấc mơ của tôi, vẫn chưa lan đến tay chân và ngôn hành cử chỉ trong hiện thực."

"Ô nhiễm ở mức độ không sâu, nhưng lại không thể hoàn toàn loại bỏ, giống như đếm ngược không thể vãn hồi..." Giọng điệu Valentine trầm xuống, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc: "Nhưng cô vẫn là thẩm phán của thành bang Phổ Lan Đức, không ai có thể thay thế vị trí của cô trong một thời gian ngắn..."

Fanna biết lão giáo chủ muốn bày tỏ điều gì.

Nàng ta đã bị ô nhiễm tinh thần bởi lực lượng siêu phàm thượng vị, với tư cách là thẩm phán quan của giáo hội, tòa "pháo đài" này của nàng ta kỳ thực đã dần dần bị phá vỡ, mà một pháo đài sắp bị phá vỡ là không đáng tin cậy, bởi vì không ai biết rằng sự ô nhiễm tinh thần này sẽ mở trộng đến mức độ nào, không ai biết Fanna thức dậy vào sáng hôm sau có còn là Fanna hay không, nàng ta bây giờ vẫn đang tận hiến với Nữ thần Bão Tố, nhưng giây tiếp theo... không ai biết nàng ta sẽ tận hiến với ai.

Nếu như một người thủ vệ bình thường hoặc một linh mục gặp phải ô nhiễm này, sự tình trái lại rất dễ giải quyết, chấp hành một thời gian giam giữ và nghi thức trừ tà là chuyện rất đơn giản, hoặc nếu trong thành bang quá bình yên vô sự cũng dễ làm, nàng ta có thể tạm thời giao chức trách cho phụ tá, bản thân đi đến nơi sâu nhất của Thánh đường để tiếp nhận tiêu chuẩn cao nhất của "cách ly an toàn" và "thanh lọc thần ân", nhưng...

Bây giờ “thẩm phán quan” nàng ta đang ở vị trí không thể thay thế, cho dù có nhờ đến sự trợ giúp từ trụ sở chính của Giáo hội Bão Tố thì vấn đề cũng không thể giải quyết trong thời gian ngắn.

“… Tôi không thể rời khỏi cương vị của mình,” Fanna lắc đầu sau khi suy nghĩ một lúc, nàng ta biết rằng mình đang làm khó lão giáo chủ, nhưng nàng ta phải tiếp tục thực hiện chức trách của mình: “Tôi có một dự cảm rất không lành, chúng ta đang đối mặt với một nguy cơ to lớn thực sự, nguy cơ này thậm chí không chắc do Thất Hương Hào hay mảnh vỡ mặt trời mang đến, một bóng mờ lớn hơn đang rình rập trong thành bang, lúc này, tôi không thể nhượng lại chức trách thẩm phán quam cho bất cứ ai, kể cả phụ tá đáng tin cậy nhất của mình."

Valentin nghe ra được vẻ nghiêm túc khác thường từ trong giọng nói của Fanna, ông ta lập tức hơi nhíu mày: "Nguy cơ ngoài Thất Hương Hào và mảnh vỡ mặt trời? Gần đây cô đã phát hiện gì rồi sao?"

"... Tôi đã điều tra một số chuyện trong kho lưu trữ hồ sơ, đáng lẽ ra tôi nên nói với ông về vấn đề này vào sáng ngày hôm sau, nhưng bây giờ có vẻ như, tình hình phức tạp hơn dự kiến, tính cấp bách cần phải được nâng lên," Fanna gật đầu, nói với vẻ đặc biệt nghiêm túc: "Tôi nghi ngờ về nút thời gian mảnh vỡ mặt trời xuất hiện ở thành bang Phổ Lan Đức, đồng thời dựa trên điều này tham khảo một số tài liệu từ năm 1889 trở về trước, từ trong đó tìm thấy một số lượng lớn… ghi chép về sùng bái dị đoan có mức độ khẩn cấp tương đối thấp, nhưng quỷ dị và dày đặc..."

Sau một loạt lời nói của Fanna, giáo chủ Valentine cuối cùng cũng mở mắt to ra một chút.

"Những tài liệu này nằm lặng yên trong kho lưu trữ hồ sơ của chúng ta?" Fanna vừa dứt lời, Valentine không thể tin được thốt lên: "Cho đến nay, đều không có ai phát hiện? Thậm chí ngay cả năm 1885 biến mất..."

"Không ai phát hiện, thành bang của chúng ta dường như bị 'trộm đi' một bộ phận, một số 'hiện thực' hiển nhiên lại dễ thấy cứ thế biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người một cách vô căn cứ," Fanna trầm giọng nói: "Mà loại 'biến mất' này... không giống như mảnh vỡ mặt trời có thể gây nên."

Valentin dùng sức nắm chặt quyền trượng trong tay, các đốt ngón tay hơi trắng bệch vì lực tác động.

“Cô cho là giữa chuyện này và thông điệp mà ‘Thuyền trưởng Duncan’ đã truyền đạt cho cô trong giấc mơ có mối liên hệ gì?” Ông ta đột nhiên hỏi.

"Không xác định, nhưng trước hết, loại chuyện như 'đánh cắp hiện thực từ thành bang' hoàn toàn không phải là khả năng của Thất Hương Hào, thứ đến, nếu chuyện này do thuyền trưởng u linh đó gây nên, vậy thì hắn không có lý do gì để làm ô nhiễm giấc mơ của tôi, nói cho tôi biết manh mối then chốt — Điều này không phù hợp với phong cách hành sự thô bạo và hỗn loạn của thuyền trưởng trong ghi chép," Fanna bình tĩnh phân tích: "Trừ khi... hắn đột nhiên thay đổi tính khí và trở thành một con quỷ độc ác trêu chọc thế giới, hoặc..."

"Hoặc?"

“Hoặc trở thành một người nhiệt tình quan tâm đến an nguy của thành bang,” Fanna xòe tay ra: “Nhìn thấy nhân tố nguy hiểm thì đến chỗ tôi báo cáo.”

"Khụ khụ, cô đúng là nói đùa ở cấp bậc không gian thứ," Valentine đột nhiên ho khan, sau đó lườm Fanna: "Đừng có đùa như vậy với tôi dưới tình huống biết rõ gặp phải tồn tại siêu phàm thượng vị để mắt đến, điều này sẽ khiến tôi nghi ngờ trạng thái tinh thần của cô."

Nói rồi, ông lão đấm vào ngực mình, sau khi hơi thở thông thoáng mới nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt Fanna: “Ngoại trừ cô, còn ai biết được dị thường phát hiện trong kho lưu trữ hồ sơ?”

Fanna suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Chỉ có mình tôi biết, tôi tự mình đi điều tra..."

Nàng ta đột nhiên dừng lại, dường như mạch suy nghĩ có chút bế tắc, nhưng sau đó liền lắc đầu: "Tôi tự mình đi kiểm tra hồ sơ."

"Vậy vẫn may... nếu đứng sau vụ này tồn tại bàn tay đen có ý thức, thì có lẽ hắn vẫn chưa biết âm mưu bị vạch trần," Valentine thở phào nhẹ nhõm, sau đó đành phải đồng ý với cách nói vừa rồi của Fanna: "Cô bây giờ đúng là không thể rời khỏi cương vị của mình... Cô hẳn đã có kế hoạch điều tra hướng đến những hồ sơ đó rồi đúng chứ?"

"Phải, bao gồm cả hành động phối hợp với phía Tòa thị chính."

"Ngày mai lập tức bắt đầu, tôi sẽ dốc toàn lực trợ giúp cô," Valentine lập tức gật đầu: "Ngoài ra, tôi cũng sẽ trình báo chuyện xảy ra ở đây với Giáo hoàng, hy vọng Giáo đường Bão Tố có thể cung cấp một số trợ giúp cho chúng ta..."

Đang nói chuyện, ông lão suy nghĩ vài giây rồi lại hỏi: “Bây giờ cô vẫn có thể cầu nguyện bình thường với nữ thần sao?”

“Vâng,” Fanna lập tức đáp: “Mối liên hệ giữa tôi và nữ thần không hề bị ảnh hưởng bởi giấc mơ đó.”

Valentine cau mày: "Nhưng nữ thần cũng không đưa ra gợi ý hay cảnh báo cho cô về sự ô nhiễm tinh thần mà cô phải chịu?"

"... Đúng vậy," Fanna do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận: "Nữ thần không hề đưa ra báo hiệu cảnh giới."

Valentine sờ sờ cằm, sau một lúc trầm tư đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Fanna: "... Trong khoảng thời gian này, buổi tối cô nhất định phải trở về giáo đường nghỉ ngơi, tuyệt đối không được ngủ lại bên ngoài giáo đường, hơn nữa nhất định phải luôn mang theo "Nguyên Điển Bão Tố" lúc hoạt động ở bên ngoài; Ngoài ra, nếu cô cảm thấy buồn ngủ hoặc kiệt sức bất thường khi hành động ở bên ngoài thì phải lập tức đến giáo đường gần mình nhất, làm được điều đó không?"

"Có thể."

"... Haizz, hy vọng cô không cho rằng đây là một kiểu đối xử hay chất vấn khắc nghiệt nào đó," Lão giáo chủ thở dài, bất kể lời đáp lại rất kiên định của Fanna, ông ta vẫn không thể không nói: "Bây giờ cô không thể rời khỏi cương vị, mà trong thành bang Phổ Lan Đức cũng không có thần quan nào có địa vị cao hơn cô có thể làm 'người giám sát' của cô, đây là một sự sắp xếp cần thiết với tiền đề đảm bảo rằng cô có thể thực hiện chức trách cơ bản của mình..."

“Xin yên tâm, tôi đương nhiên hiểu,” Fanna lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ngược lại trấn an lão giáo chủ trước mặt: “Tôi cũng như ông biết rõ chúng ta đang đối đầu với thứ nguy hiểm ra sao, so với những thế hệ đi trước vì thiếu kinh nghiệm và lý luận mà hy sinh, đến nay chúng ta có thể chiến đấu dưới sự bảo vệ của quy tắc đã là may mắn cực lớn."

Nói đến đây nàng ta dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp: “Tiểu giáo đường nằm ở Khu phố 6 đó…”

"Nhất định phải điều tra, bất kể 'thuyền trưởng u linh' đó tìm đến cô rốt cuộc vì mục đích gì, chúng ta đều phải điều tra giáo đường đó," Valentine chậm rãi gật đầu: "Hơn nữa... tôi vừa nhớ lại một chút, không nhớ rõ người phụ trách giáo đường đó là ai, có vẻ như thực sự có chuyện gì đang xảy ra ở đó.”

"Được, ngày mai tôi đích thân dẫn đội đến đó một chuyến."

"Ừm," Valentine khẽ gật đầu, sau đó lại tò mò nhìn Fanna: "Ngoại trừ chuyện của tiểu giáo đường, thuyền trưởng u linh đó còn nói với cô điều gì nữa?"

Lời này không hỏi ra thì thôi, ngay khi hỏi ra, biểu cảm của Fanna lập tức trở nên cổ quái.

Valentine: "... Tại sao cô lại có biểu cảm này?"

“Hắn... quả thật còn nói với tôi một câu, một câu khiến người ta hết sức không thể tưởng tượng nổi,” Fanna nói, trên mặt tràn đầy vẻ do dự: “Tôi không biết chúng ta có nên nghiêm túc nhận định nó hay không…”

"Điều này có gì nên hay không nên? Nội dung càng khó tin, càng có khả năng là mấu chốt của mọi chuyện!" Valentine lập tức mở to hai mắt: "Hắn rốt cuộc đã nói gì?"

Fanna do dự hai giây cuối cùng, cuối cùng hít một hơi thật sâu, sắc mặt nghiêm túc: "Làm ít khoai tây chiên."

Valentine: "..."

Trầm lặng một lát, lão giáo chủ rốt cuộc mở miệng nói lần nữa: "Thật sao?"

"Hoàn toàn xác thực, giống như niềm tin của tôi đối với nữ thần."

"... Hả, vậy thì chuyện này quả thực... quả thực có chút không thể tưởng tượng nổi..."

Bình Luận (0)
Comment