"Nhìn thấy rõ chưa? Khoai tây chiên chính là làm như thế này, vô cùng đơn giản - chỉ cần để ý không làm cháy và không gắp sống là được; không cần thò đầu nhìn chằm chằm vào chảo rán, cũng không cần phải nếm thử mặn nhạt gì; nhớ chưa?"
Buổi sáng ở Thất Hương Hào, Duncan ở trong bếp nghiêm túc chỉ bảo Alice đầy căng thẳng, còn trong chảo dầu trước mặt hai người, một ít khoai tây chiên màu trắng vẫn đang lăn tăn trong dầu nóng, liên tục phát ra tiếng xèo xèo không ngớt.
“Nhớ… nhớ rồi!” Alice nhìn chảo dầu nóng không chớp mắt, một tay vẫn đang nắm chặt con dao làm bếp, trên thớt bên cạnh là những lát khoai tây đã bị nàng ta cắt hư hình dáng – chỗ khoai tây này sẽ trở thành nguyên liệu cho các món ăn khác.
Duncan nhìn chảo dầu, rồi nhìn con rối bên cạnh, khẽ gật đầu, thầm nghĩ chuyện đơn giản như vậy, cô nàng ngốc nghếch này sẽ không đến mức làm hỏng nữa, sau đó anh chú ý tới con dao làm bếp trong tay Alice, không khỏi có chút mất tự nhiên trong lòng: "... Cô có thể bỏ con dao làm bếp xuống trước không, cắt xong đồ vật đừng luôn mang theo."
Một con rối bị nguyền rủa đứng trong bếp với con dao làm bếp và trông đầy sát khí (nhằm vào khoai tây), hình ảnh này nhìn thế nào cũng không tốt lành.
Tựa như giây tiếp theo sẽ chuyển sang BGM* kinh dị và kích thích, sau đó trên đầu Alice sẽ xuất hiện một thanh máu có thể xuyên thủng màn ảnh.
*BGM viết tắt của Background Music: Nhạc nền
"Ồ... ồ!" Lúc này Alice mới sực tỉnh, vội vàng đặt con dao làm bếp sang một bên, sau đó rất tự tin vẫy tay với thuyền trưởng: "Thuyền trưởng, ngài về đi! Điều này tôi học được rồi, ngài và Aye cứ việc chờ ăn là được!"
Duncan lại nhìn chằm chằm Alice hồi lâu, xác nhận con rối này thật sự sẽ không xảy ra vấn đề gì khác, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó trong lòng bỗng dưng dâng lên xúc động —
Sau một thời gian dài như vậy, cuối cùng anh cũng có thể ổn định sản xuất khoai tây chiên trên Thất Hương Hào!
...
Trên lầu hai của cửa tiệm đồ cổ, bên cạnh bàn ăn, Nina trên đầu dán một miếng dán đột nhiên tò mò ngẩng đầu, liếc nhìn chú của mình: “Chú, trước đó cháu đã muốn hỏi, sáng giờ sao chú cứ luôn cau mày thế ạ... Hơn nữa vừa rồi sao chú lại thở ra một hơi như thể đột nhiên được thả lỏng vậy..."
"Có sao? Chú không để ý..." Duncan ngẩn ra, trong nháy mắt sự chú ý vượt qua không gian xa xôi đến cửa tiệm đồ cổ nho nhỏ này, sau đó anh cười lắc đầu: "Không có gì, chỉ là nhớ tới một số chuyện trong tài khoản, ban nãy tính nhẩm một chút, bây giờ đã được giải quyết rồi."
"Ồ," Nina gật đầu: "Thảo nào, vừa rồi cháu cảm thấy thần kinh của chú đều căng thẳng cả lên."
Duncan không lên tiếng, chỉ giữ nụ cười bình tĩnh, trong lòng lại không khỏi lẩm bẩm — cô bé này khá tinh ý.
Nina lúc này thì thò đầu liếc nhìn cửa sổ nhỏ hướng ra đường ở cuối hành lang tầng hai, do dự một chút mới nhỏ giọng nói: “Hôm nay Shirley không đến à.”
"... Người ta có chỗ ở của riêng mình," Duncan dở khóc dở cười nhìn cô bé lộ vẻ cô đơn đối diện: "Hơn nữa hôm nay cháu còn phải đi học nữa, làm gì có thời gian để đi chơi với cô bé ấy?"
“Cháu nên hỏi thăm một chút chỗ ở cụ thể của bạn ấy,” Nina lại nói: “Như vậy cháu sẽ có thể đi tìm bạn ấy khi bạn ấy không có thời gian đến tìm cháu.”
Duncan nhất thời không nói gì, trầm lặng hai ba giây sau mới nhẹ giọng hỏi: "Cháu rất thích người bạn mới này sao? Rõ ràng thời gian hai đứa sống chung thực ra cũng không lâu."
"Shirley là một người rất tốt, bạn ấy còn từng cứu mạng cháu trong viện bảo tàng," Nina lập tức nói: "Hơn nữa... hơn nữa..."
"Hơn nữa điều gì?"
"Hơn nữa khi bạn ấy sống ở đây, đêm đến cháu đã trò chuyện với bạn ấy và A Cẩu, hỏi thăm về tình hình của bạn ấy, biết rằng bạn ấy và A Cẩu sống cùng nhau trong một con hẻm nhỏ ở khu ổ chuột, nơi đó thậm chí không có đèn đường vào ban đêm, nhà lại dột mưa gió, cháu…”
“Nina,” Duncan đột nhiên ngắt lời cô gái trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc: “Tình bạn không thể dựa trên sự đồng cảm, đặc biệt là đối với một đứa trẻ như Shirley.”
Nina ngẩn ra, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Duncan, một lúc sau mới chậm rãi vò vò tóc mai: “Chú, chú đột nhiên nói một câu rất triết lý…”
Duncan: "..."
“Nhưng mà chú, chú đúng là đã nhắc nhở cháu, cháu có thể là có chút đồng cảm,” Nina tiếp tục nói: “Nhưng... cháu chỉ muốn bạn ấy sống một cuộc sống tốt hơn, cháu có thể cảm nhận được, mặc dù lúc bạn ấy sống ở đây luôn rất căng thẳng một cách khó hiểu, nhưng trên thực tế là rất vui vẻ. Cháu... cháu có phải hơi tự phụ khi đánh giá thay bạn ấy không?"
Duncan lại không trả lời, anh dường như rơi vào trầm tư chốc lát, một lúc sau mới mỉm cười lắc đầu: "Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, lần sau lúc gặp Shirley chúng ta sẽ hỏi chỗ ở của cô bé là được rồi. Còn bây giờ... mau ăn cơm đi, sắp đến giờ đi học rồi."
"Dạ được!" Nina lập tức ngoan ngoãn gật đầu, sau đó dường như nghĩ tới điều gì đó, trên mặt lộ ra vẻ tràn đầy hưng phấn: "Mà này, hôm nay cháu có thể... cưỡi xe đạp mới đến trường rồi ạ?"
"Chưa được," Duncan nhướng mày, không chút do dự từ chối: "Cháu đã quên tối qua ngã thảm như thế nào rồi sao?"
Đang lúc nói, trong đầu anh hiện lên chuyện đã xảy ra sau khi Nina về nhà ngày hôm qua — lần đầu tiên nhìn thấy chiếc xe đạp mới toanh đậu ở tầng một, cô bé gần như nhảy dựng lên vì phấn khích, sau đó vô cùng hào hứng muốn leo lên xe thử thử, sau khoảng 30 giây đã ngã “rầm” xuống ở cửa...
Bây giờ trên trán cô còn đang dán miếng dán.
"Cháu... cháu tưởng đi xe đạp dễ lắm," Nina có chút xấu hổ cúi đầu: "Cháu thấy các bạn học đều đi được..."
Duncan thở dài.
Lẽ ra anh nên sớm nghĩ tới, nếu như trong cửa tiệm đồ cổ này không có xe đạp, Nina cũng không có bạn bè gì bao năm qua, vậy làm sao cô bé có cơ hội học đi xe đạp — khi mua chiếc xe đạp bản thân đã hoàn toàn không để ý đến điểm này.
“Hôm nay hãy đi xe buýt đến trường, đừng chạy bộ, nhà chúng ta bây giờ không thiếu chút tiền vé xe này,” Duncan móc ra mấy đồng xu đưa tới trước mặt Nina: “Sau khi về chú sẽ dạy cháu đi xe đạp — quả thật không khó, thông minh như cháu, chừng mấy ngày là có thể học được."
Nina lúc đầu có chút ủ rũ, nhưng rất nhanh sau đó phấn chấn trở lại, vui vẻ gật đầu: "Ồ!"
Một lúc sau, Nina vui sướng chạy ra khỏi cửa cửa tiệm đồ cổ, còn Duncan thì đứng ở ô cửa sổ nhỏ trên lầu hai của cửa tiệm đồ cổ, nhìn theo bóng dáng cô bé băng qua đường trong ánh ban mai, chạy đến bến xe buýt cách đó không xa...
Tiếng xe, tiếng người đi chợ ngày càng đông, vang vọng khắp các ngõ phố, thành khu đang dần thức giấc trong nắng, ánh nắng vàng đỏ lan tràn dọc theo những mái nhà xa xa, trông như một tấm màn che huy hoàng hư ảo đang trỗi dậy.
Được hình thành bởi ngọn lửa, bức màn quét qua toàn bộ thành bang.
Nét mặt của Duncan đột nhiên đông cứng lại, cau mày nhìn chằm chằm vào dãy nhà nối tiếp nhau ở đằng xa.
Hình ảnh tuyệt đẹp của bức màn lửa quét qua thành bang biến mất khỏi hào quang, như thể ấn tượng xuất hiện trong tâm trí anh ban nãy chỉ là một ảo tưởng vô căn cứ trong phút chốc.
Song chân mày nhíu chặt của Duncan không hề giãn ra chút nào, anh chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào phương xa, tựa như muốn tìm kiếm một tầng hiện thực khác chồng chập lên nó từ trong ánh sáng ban mai tráng lệ — sau chừng vài phút, anh mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Anh trầm ngâm một lát, sau đó vẫy vẫy tay với không khí bên cạnh: “Aye.”
Một giây sau, một đoàn ngọn lửa màu u lục bùng nổ trong không khí, con chim vong linh bay lượn và xuất hiện từ trong ngọn lửa cháy mạnh, Aye vỗ cánh đáp xuống vai Duncan, vừa ợ hơi vang dội vừa rêu rao: “Hức… ợ... ai đang gọi đấy... hức... hạm đội?"
Cảm xúc của Duncan đột nhiên rối rắm, anh quay đầu giương mắt nhìn con chim bồ câu gần như to lên: "... Ngươi đã ở trên tàu ăn bao nhiêu vậy?"
Aye đập cánh, rướn cổ: "Đến giờ ăn rồi... hức!"
Duncan bày ra bộ mặt hờ hững nhìn con chim, một lúc sau mới thở dài nói: "Hèn gì Alice loay hoay cả buổi bên đó, cuối cùng bưng đến khoang tàu ít như vậy, thì ra đều để ngươi cắt xén... Bỏ đi, coi như không phí phạm. Còn bay nổi không? Khu phố 6.”
Con chim bồ câu lập tức hô to vang dội: "Sứ mệnh nhất định phải đạt được! Sứ mệnh nhất định phải đạt được!"
Giây tiếp theo, một ngọn lửa lóe lên trong ô cửa sổ nhỏ trên tầng hai của cửa tiệm đồ cổ, một con chim bồ câu béo ú vọt ra khỏi cửa sổ và bay lảo đảo về hướng Khu phố 6.
Mà cùng lúc đó, ở chỗ sâu trong Khu phố 6, hai chiếc xe chạy bằng hơi nước màu xám đen đang chạy trên con đường quạnh quẽ và trống vắng.
Fanna cao lớn đang ngồi ở ghế sau của một chiếc trong đó, thanh cự kiếm đặt bên tay, bản thân nàng ta thì lặng lẽ quan sát kỹ cảnh tượng trên đường phố bên ngoài.
Vì không rõ tình hình của tiểu giáo đường đó như thế nào, Fanna không trực tiếp dẫn xe đi bộ địa hình quá bắt mắt tiến vào khu phố, mà chọn tự mình dẫn một bộ phận tinh nhuệ đi vào theo cách kín đáo trước, trong khi đội ngũ chi viện thì đang ở khu phố kế cận đợi lệnh.
Mà sau khi tiến vào Khu phố 6, mới đầu nàng ta quả nhiên nhận thấy "bầu không khí" ở đây... vô cùng bất ổn.
Xã khu quá thiếu sức sống, cư dân rải rác lười biếng, phản ứng chậm lụt với các kích thích bên ngoài, còn có các cơ sở cũ kỹ xuống cấp, thậm chí vượt quá giới hạn chịu đựng của thành khu hạ.
Khắp mọi nơi ở đây đều có một trường năng lượng phảng phất, toàn bộ khu phố mang đến cho nàng ta cảm giác... như thể thời gian bị đóng băng trong một vết nứt bị lãng quên.