Duncan cẩn thận quan sát biểu hiện của ông lão trước mặt, cảm giác kỳ quái mới vừa rồi còn chưa tiêu tan, anh có thể thấy rõ ràng trạng thái hiện tại của Morris không ổn lắm, nhưng tiếc là anh cũng không phải bác sĩ.
“Có cần tôi tìm bác sĩ không?” Anh quan tâm hỏi: “Bây giờ ông cảm thấy thế nào? Có chóng mặt buồn nôn không? Hay là hoảng hốt tinh thần?”
Morris xoa trán.
Bên tai ông ta, trong giọng nói của Duncan tựa như xen lẫn một vạn tầng tiếng gào thét ồn ào chồng chất, mà cùng lúc sóng âm truyền vào trong tai còn có "màu sắc" sặc sỡ chói mắt đồng thời ập đến. Trong những “thông tin” này dường như tràn ngập kiến thức mà con người không thể hiểu được, từng giây từng phút đều đang khảo nghiệm tâm trí của ông ta. Nhưng ở trong trạng thái tới hạn điên cuồng, ông ta vẫn cố gắng duy trì lý trí của mình và chậm rãi lắc đầu: “Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn…”
"Sự tồn tại" trước mặt đây… không biết bản thể là gì đã bày tỏ sự lo lắng đến mình, nhưng bây giờ Morris hoàn toàn không dám nghĩ "tình hình thực tế" dưới bề mặt của mối quan tâm này rốt cuộc là thế nào. Có lẽ là một ngàn cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình? Hoặc là răng và lưỡi ngọ nguậy dày đặc? Những lời quan tâm đó là lời thì thầm trong không gian thứ, hay tiếng rít gào đến từ biển sâu tĩnh mịch? Cảm ơn Lahem đã ban cho mình sự ngu đần trong thời khắc này, ông ta không phải quan tâm quá mức đến sự thật đó.
Ông ta chỉ đang phản ứng bình thường nhất có thể ở mức độ "con người".
Đồng thời, ông ta cũng đang thử xem có thể chủ động nhắm lại "Con mắt chân thực" mà mình vừa mở ra khi xuống xe hay không – Năng lực thần ban cho này là thứ mà những người đi theo Thần Trí Tuệ dựa vào khi thăm dò thế giới, tuy nhiên bây giờ có vẻ như... cái giá của nó quả thực xứng đáng đứng đầu trong những nguy hiểm được Tứ thần ban phúc.
Ông ta đã thất bại, Con mắt chân thực đã mở ra, trong thời gian ngắn không thể đóng lại — Hơn nữa, cho dù đóng lại thì có ích lợi gì chứ? Tâm trí đã rơi vào trạng thái tới hạn điên cuồng cũng sẽ không tự động hồi phục sau khi nhắm mắt...
Morris suy nghĩ mông lung, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: “Tôi... chỉ tới xem một chút, cảm ơn... ồ, đúng rồi, cảm ơn, vì con gái tôi, một lần nữa cảm ơn ông đã ra tay cứu giúp chuyện trong bảo tàng lần trước, con bé bảo tôi..."
Ông ta đột nhiên có chút bế tắc, do dự vài giây mới nối tiếp mạch suy nghĩ: “Con bé nhờ tôi mang một bức thư tới, nó ở trong túi của tôi.”
Ông lão lục tìm, lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì được niêm phong cẩn thận đưa cho Duncan, sau khi người sau nhận lấy và mở ra xem, nhìn thấy bên trên ngoại trừ lời hỏi han mở đầu thì là báo cáo và "kiến nghị của thầy thuốc" liên quan đến tình trạng sức khỏe của Nina.
Đây là kết luận của Hải Đế sau khi tiến hành liệu pháp thôi miên với Nina lần trước, trước đó nàng ta quả thực có nói sẽ chú tâm viết một lá thư gửi đến, Duncan vẫn còn nhớ chuyện này.
"Không cần khách sáo như vậy, dưới tình huống khi đó, ra tay cứu giúp là phản ứng theo bản năng của tôi," Duncan cất phong thư đi, nói với Morris với vẻ mặt nghiêm túc: “Ngoài ra thay tôi cảm ơn cô Hải Đế - sau liệu pháp thôi miên lần trước tình trạng của Nina đã tốt hơn nhiều, mấy hôm nay cũng không có mơ thấy giấc mơ kỳ lạ kia nữa.”
Morris gật đầu, ấn ngón tay lên huyệt thái dương, tự dặn mình không được nhìn chằm chằm vào mắt Duncan trong khi sắp xếp ngôn từ: "Ông... dạo này vẫn khỏe chứ?"
"Tôi? Tôi rất tốt," Duncan cảm thấy có chút khó hiểu, anh có cảm giác cách bắt đầu chủ đề của lão tiên sinh hôm nay là lạ làm sao: “Sức khỏe tráng kiện, tinh thần sung mãn, tâm trạng cũng rất tốt – ngoại trừ thời tiết tệ hại hôm nay khiến trong người có chút bí bách, không có gì xấu hết."
Thời tiết?
Chút thay đổi thời tiết cỏn con này cũng có thể khiến một Tà thần cảm thấy "bí bách" - Đây là một trò đùa mới phổ biến trong không gian thứ gần đây sao?
Morris cảm thấy đầu óc mình dễ chịu hơn khi nãy một chút, sau khi nghe xong lời nói của Duncan thậm chí còn có tâm trạng lẩm bẩm trong lòng, mà cùng lúc đó, ông ta lại nghe thấy giọng nói của Nina từ cách đó không xa truyền đến: "Chú! Cháu cất xe đạp đi rồi, cửa tiệm cũng đóng luôn rồi! Bên ngoài gió càng lúc càng lớn... Thầy Morris thế nào rồi ạ?"
“Ông ấy đỡ nhiều rồi, nhưng cũng không nói cho chú biết vừa rồi có chỗ nào không khỏe,” Duncan quay lại nhìn Nina đang đi về phía này: “Hay là lát nữa cháu ở lại với thầy, chú đi gửi 'chuyển phát nhanh' hoặc điện báo cho cô Hải Đế, bảo cô ấy đến đón..."
"Không, không không, tôi không sao," Duncan còn chưa nói xong, Morris đã đột nhiên cao giọng, xua tay liên tục: "Không cần bảo con bé tới đón, tôi chỉ có chút bệnh cũ, nghỉ ngơi một lát đã ổn rồi."
Duncan sửng sốt trước phản ứng đột ngột và dữ dội của lão tiên sinh, anh nhìn quan sát Morris từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận trạng thái và thái độ của đối phương rồi mới gật đầu: “Được rồi, vậy tôi không đi nữa. Nina, cháu lên lầu nấu ít canh, đồ ăn nóng có thể sẽ làm cho ông Morris tốt hơn."
Nina chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc lướt nhìn giữa Duncan và thầy, không biết vì sao cảm thấy bầu không khí ở đây có chút quái lạ, nhưng cô nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ!"
Cô gái chạy nhanh lên cầu thang, tiếng bước chân bịch bịch dần xa dần.
Mà sau khi Nina rời đi, Morris cũng cảm thấy áp lực tinh thần của mình lại giảm đi đôi chút — Tuy rằng chút thư thái này gần như không là gì so với áp lực to lớn mà Duncan mang đến, nhưng ông ta vẫn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Sau đó, ông lão cả ngày làm bạn với lịch sử này trầm lặng chốc lát, mới cẩn thận sắp xếp lại lời nói: "Biểu hiện vừa rồi tôi có phải rất thất lễ không?"
Ánh mắt của Duncan trước sau luôn chú ý tới sự thay đổi của Morris, lúc mới đầu, anh chỉ cảm thấy lời nói và hành động hôm nay của đối phương hết sức cổ quái, nhưng dần dần, anh dường như nhìn ra chút... "cảm giác" quen thuộc từ trong phản ứng của ông lão này, anh vừa nhớ tới loại cảm giác quen thuộc này đến từ đâu, vừa thản nhiên đáp: "Có chút cổ quái, vậy nên rốt cuộc là có chuyện gì?"
Morris im lặng hai ba giây trước khi nói bằng một giọng trầm và thận trọng: “Nghề nghiệp của tôi là thường xuyên tiếp xúc với lịch sử và tri thức, cho nên tinh thần đôi khi sẽ khá nhạy cảm.”
Ông ta chỉ muốn dò xét một chút, muốn thử xem "sự tồn tại từ không gian thứ" luôn biểu hiện hết sức thân thiện với thế giới bên ngoài và chưa bao giờ làm ra bất cứ chuyện gì khi sống ở đây rốt cuộc sẽ có thái độ như thế nào.
Duncan lập tức cau mày sau khi nghe thấy câu nói có vẻ mang ý nghĩa thâm sâu này từ đối phương, đột nhiên, anh đã biết cảm giác quen thuộc đó là gì!
Phản ứng kỳ lạ của Morris cũng từng xuất hiện ở một "người" quen thuộc khác... chính là A Cẩu!
Con chó săn biển sâu bên cạnh Shirley, con ác ma biển sâu có "tầm nhìn chân thực" đặc biệt đó! A Cẩu khi nhìn thấy mình cũng tỏ vẻ sợ hãi và căng thẳng như vậy - bởi vì nó có thể nhìn thấy một số "tình huống thật" dưới thân thể con người của mình, nhưng điểm khác biệt là A Cẩu là một ác ma biển sâu có khả năng chống ô nhiễm cực cao, Morris lại là một con người yếu ớt, vì vậy phản ứng của người sau sẽ càng mạnh hơn, nghĩa là...
Duncan mơ hồ đoán được chân tướng, lập tức ngước mắt nhìn Morris: "Ông nhìn thấy một số thứ không nên nhìn thấy, đúng không?"
Morris khẽ rùng mình hoảng sợ.
Nhưng một giây kế tiếp, ngày tận thế như dự tính lại không đến — ngược lại, ông ta lại một lần nữa cảm thấy áp lực tinh thần mà mình phải chịu đang nhanh chóng suy yếu, thậm chí suy yếu đến mức cho dù không có sự bảo vệ của Lahem, ông ta cũng khó có thể miễn cưỡng chịu đựng nổi dưới thân phận một con người!
Duncan âm thầm chuyển "ý thức chính" của mình đến Thất Hương Hào, chỉ điều khiển thân thể trong cửa tiệm đồ cổ thông qua kỹ thuật "điều khiển từ xa" khi du hành Linh giới.
Trải qua đoạn thời gian "luyện tập" này, cho dù dưới tình huống điều khiển từ xa, anh vẫn có thể điều khiển thân thể phương xa, cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh thân thể này như thường, ảnh hưởng duy nhất chẳng qua cũng chỉ có lực lượng điều động sẽ yếu đi thôi — nhưng dù sao ở đây cũng không có kẻ thù nào.
Anh muốn thử xem điều này có làm Morris cảm thấy dễ chịu hơn không.
"Đỡ hơn chút nào không?"
Giọng nói trầm ấm và nhẹ nhàng của Duncan vang lên từ bên cạnh, khiến Morris giật mình tỉnh dậy.
Ông lão nhanh chóng ngẩng đầu lên, thứ nhìn thấy là bóng người rắn rỏi, rõ nét và vô hại của Duncan, mà từ dư quang nơi khóe mắt, ông ta nhận thấy hoàn cảnh xung quanh cũng đã ổn định.
Quang ảnh hỗn loạn đã biến mất, tiếng ồn ào đang dần lắng xuống, ngôi nhà rách nát, ngọn lửa lưu chảy và những sự vật đen tối rùng rợn và méo mó đều biến mất trong mắt — tâm trí của bản thân đang hồi phục nhanh chóng, trạng thái tới hạn điên cuồng nguy hiểm lại có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Ông ta nhìn Duncan khó mà tin được, người sau thì gật đầu với vẻ áy náy: “Xin lỗi, tôi thật sự không nghĩ tới một nhân loại sẽ có 'thị lực tốt' như vậy — trước đây tôi chỉ dọa qua một con ác ma biển sâu, nhưng mà thần kinh của ác ma biển sâu cứng rắn hơn con người."
"Tôi... Tôi đỡ hơn nhiều rồi," Morris nuốt nước miếng, quá trình dần dần khôi phục tinh thần thực sự rất khó chịu, ông ta có thể cảm giác được tim mình đập như sắp nổ tung, nhưng bất kể thế nào, điều này đã khiến ông ta hồi phục phần lớn khả năng tư duy — cũng cho phép ông ta phân tích ra những thông tin hữu ích từ trong lời nói của Duncan: “Tôi... ài, tôi cũng không ngờ mình sẽ nhìn thấy diện mạo chân thật của ngài, quá bất cẩn rồi, cuộc sống xa rời tín ngưỡng trong suốt những năm qua khiến tôi trở nên buông thả..."
Duncan không để ý đến tiếng lẩm bẩm sau lưng của Morris.
Anh đang suy nghĩ thật nhanh, nghĩ xem tình huống trước mắt nên kết thúc như thế nào.
Dẫu sao nhà sử học vĩ đại này không giống A Cẩu... người sau thì dọa sợ một phen là có thể giải quyết, nhưng lão tiên sinh thì lại không thể sử dụng phương pháp thô bạo như vậy.
“Tôi rất tò mò,” Đang trong suy tư, anh đột nhiên nói: “Tại sao ông có thể nhìn thấy?
"Tôi..." Morris mở miệng, do dự một chút mới thành thật nói ra: "Tôi là tín đồ của Thần Trí Tuệ Lahem."