Sau đó, Duncan không còn nghe được bất kỳ thông tin có giá trị nào từ miệng những tên Chung Yên truyền đạo sĩ này nữa.
Bọn họ chỉ im lặng ngồi trên boong tàu, hít thở làn gió biển trên mặt biển bao la như thể đang tận hưởng từng giây một cách nhiều nhất có thể, hoặc đáp lại câu hỏi của Duncan bằng ánh mắt trống rỗng và thờ ơ, hoặc đáp lại bằng những tràng cười điên dại và loạn trí.
Nhưng câu nói cuối cùng bọn họ nói trước đó đã khắc sâu vào tâm trí Duncan.
Những kẻ cuồng tín đi theo không gian thứ này, thần trí sai lệch, giá trị San* có thể đã âm... dường như thông qua tín ngưỡng cuồng loạn của bọn họ lấy được kiến thức căn bản không xuất hiện trên lý thuyết và biết được chân tướng chưa bao giờ tiết lộ ra ngoài trên lý thuyết.
*Giá trị San: mức độ tỉnh táo về mặt trí tuệ và lý trí.
Bọn họ “nhìn” ra trong cơ thể “Thuyền trưởng Duncan” có “nhân tính” dị thường, hơn nữa “nhân tính” này còn là “nhặt được” - ý nghĩa đằng sau câu nói này là gì? Chẳng lẽ bọn họ lại có thể phân biệt ra linh hồn trong thân xác này của bản thân thực ra đã không còn là nguyên chủ!?
Hơn nữa mới vừa rồi những tín đồ tà giáo này còn nhắc tới, bọn họ hoàn toàn không ẩn náu trong thành bang... mà là trong lịch sử bị nguyền rủa? Điều này lại có ý nghĩa gì nữa? Chẳng lẽ nói những Chung Yên truyền đạo sĩ điên điên khùng khùng này lúc bình thường căn bản không ở thời gian và không gian bình thường, cho nên bọn họ mới có thể tránh được sự giám sát của thủ vệ thành bang dưới tình huống có hành vi cử chỉ quái dị như vậy?
Duncan yên lặng nhìn những Chung Yên truyền đạo sĩ đang nở nụ cười cổ quái đó, tâm tư dao động, anh cũng đang chú ý đến tình hình của cả con tàu, cảm nhận xem liệu Thất Hương Hào có biến hóa gì hay không.
Đầu Sơn Dương vẫn ngoan ngoãn điều khiển trong phòng thuyền trưởng, gã dường như không hề để ý đến động tĩnh trên boong tàu.
Các bộ phận của Thất Hương Hào đều đang hoạt động như thường, những lời nói của Chung Yên truyền đạo sĩ không ảnh hưởng gì đến con tàu.
Alice đang ôm đầu ngồi trên một chiếc thùng gỗ lớn cách đó không xa, có chút buồn chán vuốt tóc — Đầu óc của tiểu thư con rối đã không còn theo kịp chủ đề giữa thuyền trưởng và tín đồ tà giáo, nên chạy đi từ sớm.
Sau một khoảng thời gian không xác định, Duncan cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Anh lãng phí thời gian trên người những tín đồ tà giáo này dường như có hơi lâu, thậm chí còn có chút bị ảnh hưởng bởi những lời nói điên rồ của bọn họ.
Bản thân đã thu được không ít thông tin hữu ích từ miệng những người này, hơn nữa có vẻ như tiếp theo đó cũng sẽ không thu thêm được gì, vậy nên cũng không cần phải tiếp tục lãng phí tình cảm với đám người điên.
Mà ngay tại lúc biểu cảm trên mặt Duncan có sự thay đổi, một tên Chung Yên truyền đạo sĩ đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hỗn độn của hắn phản chiếu cánh buồm trống rỗng và hư ảo của Thất Hương Hào, lẩm bẩm tựa như nói mớ: "Thời điểm xuống tàu đã đến hay chưa?"
“Trên con tàu này vốn không có chỗ cho các ngươi,” Duncan nhìn đối phương, biểu cảm không thay đổi: “Nhưng trước khi ném các ngươi xuống, các ngươi ngược lại vẫn còn có thể hữu dụng.”
Ba tên Chung Yên truyền đạo sĩ đều ngẩng đầu lên, chậm rãi nhếch miệng cười một cách quái dị.
Mặc cho biểu cảm vui mừng như điên mà bọn họ biểu hiện ra lúc mới vừa lên tàu, thậm chí là hành động hôn boong tàu một cách mãnh liệt, lúc này nghe thấy lời nói của Duncan bọn họ lại không có bất kỳ phản ứng mất mát hay sợ hãi.
Ban đầu Duncan còn tưởng rằng bọn họ ít nhất sẽ chiến đấu trong một thời gian, sẽ nghĩ cách cưỡng bức ở lại con tàu này, thậm chí nghĩ cách thông qua con tàu này để đi đến không gian thứ "miền đất hứa" mà bọn họ đã ấp ủ từ lâu, nhưng tất cả đều không có — chỉ có một sự chết lặng khác lạ tràn ngập trong đôi mắt của những người này.
Thật giống như vào một thời điểm không xác định, phần lớn nhân cách và ký ức của bọn họ đột nhiên rời khỏi những thân xác này, lại giống như bọn họ đột nhiên nghe thấy "sự cảm hóa" nào đó trong cõi u mình, sau đó thản nhiên đón nhận số phận.
Duncan cau mày, cũng không có đi tìm hiểu những tín đồ tà giáo đã sớm điên cuồng này đang nghĩ gì, mà là quay đầu nhìn về phía con rối Gothic đang ngẩn ngơ cách đó không xa: "Alice, lại đây một lát."
Con rối lập tức phản ứng lại, khéo léo nâng đầu lắp vào cổ, nhảy xuống khỏi thùng khỏi chạy lon ton tới trước mặt Duncan: “Thuyền trưởng, ngài gọi tôi?”
"... Sau này có thể đừng rút đầu mình ra nữa được không? Các khớp vốn đã không bền chắc, hơn nữa sau khi rút ra trí lực của cô sẽ giảm sút theo," Duncan cau mày nhắc nhở vài câu trước, sau đó mới lắc đầu, chỉ vào ba tên tín đồ tà giáo kia: "Ta chuẩn bị để cô thực hiện một số khảo sát."
“Khảo sát?” Alice sững người một lúc: “Khảo sát gì?”
“Xem xem năng lực 'máy chém' mất kiểm soát của cô rốt cuộc có còn không," Duncan nhướng mày: "Đừng nói với ta là cô đã quên chuyện này rồi."
“Quên rồi!” Alice tự tin gật đầu: “Ngài vừa nhắc tôi mới vừa nhớ tới!”
Sau đó nàng ta cũng không để ý tới biểu cảm tinh tế trong thoáng chốc của Duncan, quay đầu nhìn về phía mấy tên "Chung Yên truyền đạo sĩ" kia, chào hỏi bọn họ: "Chào mọi người, ban nãy quên tự giới thiệu, tôi tên là Alice, là một... đầu bếp trên tàu?"
“Cô nên nói cho bọn họ biết một thân phận khác của mình,” Duncan hờ hững nói, anh đang nói chuyện với Alice, nhưng ánh mắt lại rơi vào người mấy tín đồ: “Dị thường 099.”
Ánh mắt của ba tên Chung Yên truyền đạo sĩ cuối cùng cũng có chút thay đổi, một người trong đó không khỏi liếc nhìn Alice, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
"Ta còn tưởng các ngươi thật sự chết lặng đến mức không sợ sống chết," Duncan chú ý tới những thay đổi này, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Vậy thì hy vọng những kẻ điên đến cả không gian thứ cũng không sợ các ngươi có thể thích sắp xếp tiếp theo — chuyện muốn các ngươi làm rất đơn giản, ở gần Alice, sau đó sống sót, hoặc bị chém đầu chết đi."
Alice ở một bên lắng nghe, đột nhiên lại gần lẩm bẩm: "Thuyền trưởng, lúc ngài nói lời này thật giống nhân vật phản diện..."
Duncan kinh ngạc liếc nhìn con rối: "... Cô như vậy rốt cuộc là theo phe nào?"
"Cái chết đối với bọn ta không có chút ý nghĩa nào..." Trong khi Duncan đang thì thầm với Alice, một tên Chung Yên truyền đạo sĩ trong đó cuối cùng cũng lên tiếng, hắn liếc nhìn Alice, ngược lại tiến lên một bước, trong biểu cảm có chút giễu cợt: "Chẳng qua là có thêm một nơi dừng chân trong cuộc hành trình dài này mà thôi — một người đần độn từ chối món quà của không gian thứ như ngươi, u mê bởi thế giới hiện thực ngăn trở, mãi sẽ không bao giờ biết được chân lý ngoài sự sống và cái chết..."
Duncan vội vàng kéo kéo cánh tay của Alice: "Cô nghe nói không, thế này mới là nhân vật phản diện..."
Alice gật đầu: "Ồ."
Sau đó, Duncan phớt lờ phản ứng của mấy tên Chung Yên truyền đạo sĩ, anh ngẩng đầu nhìn lên vết thương của thế giới treo cao trên bầu trời đêm và đột nhiên hỏi: "Những người này đã ở trên tàu bao lâu rồi?"
“Chắc cũng phải vài giờ rồi?” Alice suy nghĩ một chút: “Cảm giác về thời gian của tôi khá chính xác đấy!”
"Vài giờ... cũng tức là, thời gian kiểm định và sinh hiệu quả của máy chém ít nhất đã trải qua một vòng," Duncan trầm tư suy nghĩ, ánh mắt anh rơi vào trên người con rối trước mặt, trong đầu thì nhớ lại mô tả có liên quan đến đặc tính của Dị thường 099: "Nhưng vẫn khó bảo đảm... chúng ta đợi thêm lát nữa, sau đó thực hiện khảo sát vòng tiếp theo."
“Khảo sát vòng tiếp theo?” Alice khó hiểu chớp chớp mắt: “Khảo sát thế nào hả?”
"Bây giờ xác nhận đại khái, năng lực máy chém của cô không hề phát huy tác dụng, nhưng vẫn chưa thể xác định điều này do ảnh hưởng của Thất Hương Hào hay là ta," Duncan vừa nói, ánh mắt vừa đảo qua những Chung Yên truyền đạo sĩ kia, tựa như đang xác nhận đầu của những tín đồ tà giáo này có còn ở yên chỗ cũ hay không: "Lại qua mấy giờ nữa, sau khi xác nhận chu kỳ sinh hiệu quả và kiểm định năng lực của cô đã trải qua ít nhất một vòng, ta muốn cô và mấy tên 'truyền đạo sĩ' này tạm thời rời khỏi Thất Hương Hào."
Alice vừa nghe, đột nhiên sửng sốt: "Tạm rời khỏi Thất Hương Hào? Vậy đi đâu hả?"
Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn ra xa phía ngoài mạn thuyền, chỗ đập vào mắt chỉ có biển cả mênh mông, giờ phút này sóng yên biển lặng, toàn bộ mặt biển đều đắm chìm trong vầng sáng nhợt nhạt từ vết thương của thế giới, nhìn tới thậm chí khiến người ta có ảo giác như cánh đồng tuyết vô tận, mà ở trong vùng biển vô tận này... không nhìn thấy bất kỳ chỗ nào có thể dừng chân.
Duncan suy tư một lúc.
Hiện tại anh đã tìm được "tư liệu sống" để khảo sát Alice, nhưng để bảo đảm tính nghiêm ngặt của quá trình khảo sát, anh còn cần một "nơi thử nghiệm" có thể loại bỏ quấy nhiễu tự thân, "nơi thử nghiệm" này trước hết không thể đặt trên đất liền đông dân cư và phải nằm ngoài Thất Hương Hào, đó hình như cũng không có sự lựa chọn.
“Có vài chiếc thuyền cứu hộ, tất cả đều ở tình trạng tốt, ta sẽ hạ một chiếc xuống và tạm thời cắt đứt liên lạc giữa nó và Thất Hương Hào,” Duncan nhìn vào mắt Alice: “Các người sẽ lênh đênh trên biển một thời gian -- Ta sẽ giữ con tàu lớn đợi gần đó, sẽ không bỏ rơi cô đâu.”
Nghe xong kế hoạch của thuyền trưởng, tiểu thư con rối lập tức rụt cổ lại: "Lại... lại phải lênh đênh trên biển?! Tôi bị bóng ma tâm lý mà! Hơn nữa, mặt biển ban đêm tầm nhìn kém như vậy, ngộ nhỡ ngài lạc mất tôi thì làm sao, lỡ một trận sóng to gió lớn cuốn trôi con thuyền thì làm sao, chẳng may lật thuyền thì làm sao…”
Duncan không đợi con rối lúng túng nói xong đã ngắt lời nàng ta: “Dừng lại, dừng lại, làm gì có nhiều tình huống bất ngờ như vậy, ta để Aye quanh quẩn vùng trời phía trên cô canh chừng không phải được rồi — nói đi cũng phải nói lại, cô còn sợ mình không trở về được trên tàu? Lúc đầu, cho cô một tấm ván quan tài cô đều có thể cưỡi gió rẽ sóng chèo trở về, tám viên đạn đại bác không đè được cô, lần này dù gì cô còn có hai mái chèo nguyên vẹn nữa mà!”
Alice lải nhải lập tức bị dập tắt, nhưng chỉ nhịn được một lúc, nàng ta lại lo lắng nhìn về phía mặt biển cách đó không xa, rồi lại nhìn những tín đồ không gian thứ người không ra người ma không ra ma đang ở trong trạng thái mê muội điên cuồng kia, nắm chặt lấy ống tay áo của Duncan: "Thuyền trưởng nói thì hay rồi, một lát ngài tuyệt đối đừng để lạc mất tôi!"
Duncan: "..."
Tại sao anh lại cảm thấy nuôi dưỡng con rối này ở trên tàu càng ngày càng trở nên vô dụng — nàng ta không còn giỏi như khi cưỡi gió lướt sóng trên biển cả bao la lúc đầu, khi đó dù gì cũng làm hùng hục.