Cuộc chiến tao ngộ đã bắt đầu.
Trận chiến bắt đầu với đợt pháo kích đầu tiên từ Sea Mist, tiếng vang cực lớn như sấm sét nổ tung vang dội khắp vùng hải vực, đạn pháo rít gào xẹt qua bầu trời mênh mông, rồi lại rơi vào biển khơi ở cuối đường parabol, khơi dậy cột nước cuồn cuộn ngất trời, cùng với lớp sóng hỗn loạn trong phạm vi nhỏ.
Tất cả các phát bắn trong lượt đầu tiên đều bị trượt, tất cả các phát bắn trong lượt thứ hai đều bị trượt, mãi cho đến lượt pháo kích thứ ba, làn đạn đến từ Sea Mist cuối cùng khó khăn lắm mới cọ trúng sườn của Thất Hương Hào.
Ngọn lửa linh thể cháy mạnh ngút trời bùng cháy hừng hực giữa mọi đường nối và cột buồm của Thất Hương Hào, Duncan giữ chặt bánh lái, khiến con tàu ma khổng lồ trượt trên biển như một ngọn núi lửa đang di chuyển, đầu hạm cao ngất rẽ sóng tiến về phía trước, gợi lên một loạt bọt trắng như tuyết và gợn sóng lăn tăn ở hai bên Thất Hương Hào; mà qua dư quang trong khóe mắt, anh bắt gặp một bóng đen đang lao nhanh về phía boong sau.
Là đạn pháo đến từ Sea Mist — sau nhiều lần liên tiếp bắn trượt, thiết giáp hạm đó dường như cuối cùng đã điều chỉnh pháo binh của mình, một quả đạn pháo thét gào ập ngay tới bộ phận phía sau của Thất Hương Hào, lần này rốt cuộc không thể tránh khỏi.
Kỹ xảo điện ảnh rẽ bánh lái để tránh đạn pháo sẽ không xuất hiện trong thực tế, thân tàu khổng lồ của Thất Hương Hào vẫn phải tuân theo các định luật vật lý cơ bản nhất khi di chuyển trong thế giới hiện thực... có lẽ.
Con tàu sắp bị bắn trúng.
Nhưng ngay một khắc sau, Duncan đột nhiên cảm thấy tầm mắt của mình trở nên cực kỳ sắc bén, anh thậm chí có thể nắm bắt được quỹ đạo hoàn chỉnh của quả đạn pháo rơi xuống hơi nghiêng tấn công tới, nhìn thấy sóng nhiệt uốn lượn xung quanh quả đạn pháo, nhìn thấy luồng khí lưu bị sóng xung kích đẩy ra, nhìn thấy đầu đạn nóng đỏ cùng những đường rãnh mơ hồ trên thân đạn — anh nhìn chăm chú vào thép nóng, thép đáp ứng tiếng gọi của anh.
Tại thời khắc cuối cùng bắn vào Thất Hương Hào, bề mặt của quả đạn pháo đến từ Sea Mist đột nhiên bốc lên một ngọn lửa yếu ớt, như thể bị ngọn lửa linh thể xung quanh Thất Hương Hào trong nháy mắt xâm nhiễm và đồng hóa, nó lặng lẽ hóa thành một ngôi sao rơi màu xanh lá, nhẹ nhàng rơi xuống biển lửa bốc lên phía trên Thất Hương Hào theo một đường vòng cung chậm rãi và quái dị.
Quả đạn pháo bùng cháy ngọn lửa màu u lục rơi xuống trên boong tàu Thất Hương Hào, tạo ra một tiếng “bịch” vang lớn, toàn bộ con tàu dường như đều rung chuyển chốc lát — nhưng cũng không có bất kỳ tổn hại nào truyền tới.
“Một lần tóm bắt tuyệt đẹp!” Giọng nói của Đầu Sơn Dương đột nhiên vang lên trong đầu, khiến Duncan định thần lại: “Thuyền trưởng, ngài làm thế nào hay vậy?!”
“... Theo bản năng, không nghĩ ngợi nhiều.” Duncan tùy ý trả lời. Mà ngay sau đó, càng nhiều tiếng rít gào xẹt qua bầu trời mênh mông, trực tiếp ập đến.
Anh lập tức trở nên căng thẳng thần kinh, trong khi điều khiển thân tàu khổng lồ của Thất Hương Hào chuyển hướng, anh lần theo dấu vết những bóng đen từ trên trời rơi xuống đó, thế là trong giây tiếp theo, phía trên thân tàu đang bốc cháy hừng hực của Thất Hương Hào bỗng nhiên hiện ra nhiều "ngôi sao rơi" màu xanh lá liên tiếp.
Nhưng việc tóm bắt của Duncan cũng không phải là không có giới hạn, khi khoảng cách giữa Thất Hương Hào và Sea Mist ngày càng gần, pháo kích của kẻ sau bắt đầu trở nên chính xác và ác liệt hơn, nhiều pháo phụ và pháo phòng thủ tầm gần cuối cùng đã tới tầm bắn hữu hiệu, khi hàng loạt đạn đầy trời từ trên không rơi xuống, một số quả đạn pháo cuối cùng cũng bắt đầu tránh thoát khỏi tầm mắt của Duncan và đâm vào thân tàu của Thất Hương Hào.
Giữa những tiếng nổ ầm ầm liên miên không ngớt, Duncan nhìn thấy một chỗ của mạn tàu gần mình đột nhiên bị thứ gì đó va vào, một bóng đen xuyên qua tấm ván gỗ ở đó và rơi thẳng vào biển sau khi gây ra vết rách nghiêm trọng, còn mạn tàu bị trúng đạn thì phát nổ thành vô số mảnh vỡ —
Những cấu trúc rách nát đó bay tản ra ngoài, phóng lên trời cao rồi dừng lại, duy trì tư thế đồng bộ với Thất Hương Hào, lơ lửng trên không trung.
Đây là một cảnh cực kỳ kỳ quái, giống như những cấu trúc thân tàu đã bị vỡ vụn ở chiều không gian hiện thực đó vẫn là một thể với Thất Hương Hào ở chiều không gian cao hơn, chúng chỉ đang phơi bày ra trạng thái chia năm xẻ bảy một cách trực quan, nhưng giữa những mảnh vỡ vẫn được liên kết chặt chẽ với nhau!
Điều này khiến Duncan ngay lập tức nghĩ đến đáy của con tàu này, nghĩ đến vách khoang bị phân mảnh nhưng vẫn đầy đủ chức năng chìm trong không gian thứ kia.
Mà trong giây tiếp theo, anh liền nhìn thấy những mảnh vỡ mạn tàu đó bắt đầu từ từ rơi xuống, quay trở lại, hồi phục nhanh chóng như thể thời gian chảy ngược.
Duncan cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt khỏi mạn tàu.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Thất Hương Hào bị tổn hại, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con tàu này khôi phục sau tổn hại — con tàu này lại có thể tự lành nhanh chóng như vậy! Hơn nữa, quá trình "chữa lành"... nhìn lại giống như trực tiếp đưa thân tàu trở về trạng thái trước khi bị tổn hại?!
Cuối cùng anh cũng biết tại sao một thiết giáp hạm cực kỳ tân tiến và được trang bị vũ trang đầy đủ như Sea Mist lại không thể đánh bại một con tàu ma từ một thế kỷ trước.
Không gian thứ đã tu sửa hoàn toàn Thất Hương Hào, biến toàn bộ con tàu thành một cấu trúc thời không quái dị... Nó căn bản không thể bị đánh bại bởi hỏa lực thông thường trong chiều không gian hiện thực!
Giọng của Đầu Sơn Dương vang lên trong đầu anh, mang theo vẻ vênh vang tự đắc: “Thuyền trưởng, Thất Hương Hào là con tàu tốt nhất trên thế giới này, đúng chứ?”
"... Có sao nói vậy, xác thực."
"Vậy tiếp theo ngài có kế hoạch gì?"
Duncan hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Sea Mist đã và đang càng ngày càng gần: "... Trên đường gấp rút lên đường tiện thể đánh con, nhàn rỗi cũng thật là nhàn rỗi, đúng không?"
...
"Thuyền trưởng! Con tàu đó đang tăng tốc xông qua đây!" Giọng nói của đại phó Aiden trên đài chỉ huy vang tới, trong giọng nói mang theo một chút căng thẳng: "Tình huống không ổn lắm... công kích của chúng ta thậm chí còn không bằng một nửa hiệu quả trong cuộc chiến vội vã một thế kỷ trước, hơn một nửa số đạn pháo đều đã biến mất trong biển lửa của Thất Hương Hào một cách khó hiểu!"
“Ta thấy rồi,” Tirian đứng thẳng trên đài chỉ huy, nhìn chằm chằm vào con tàu ma đang tăng tốc về phía này hơn nữa đã bắt đầu hơi điều chỉnh hướng đi, hai tay hắn bất giác nắm chặt lan can phía trước, sắc mặt u ám tựa như bão tố sắp đến: “Nửa thế kỷ trôi qua, 'ông ấy' đã trở nên mạnh mẽ hơn lần trước..."
"Vậy chúng ta còn đánh không?" Đại phó lớn tiếng hỏi: "Nhìn dáng vẻ này, lại muốn lái con tàu khu trục đó quay về không gian thứ giống như lần trước có thể không quá dễ dàng rồi! Hơn nữa, tôi nghĩ hiện tại cha ngài nhất định vô cùng tức giận... Tốc độ hiện tại của con tàu đó đơn giản là nhanh đến tà môn CMN rồi!”
Tirian lại chỉ hơi trầm sắc mặt, sau vài giây yên lặng mới trầm giọng nói: "... Tiếp tục nghênh kích."
Khi nói ra những lời này, ánh mắt của hắn vẫn dán chặt vào chiếc chiến hạm chạy buồm khổng lồ đang bốc cháy đó, nhìn chăm chú boong tàu ở đuôi của chiến hạm.
Hắn biết, đó là nơi đặt bánh lái của Thất Hương Hào, mà trong ký ức xa xăm đã ố vàng ấy, cha hắn sẽ luôn đứng ở đó.
Ông ấy hiện giờ vẫn đang ở đó sao? Ông ấy đang theo dõi Sea Mist sao?
Một đám sương mù lớn từ mặt biển bốc lên, theo sau là tiếng gầm yếu ớt lọt vào tai.
"Thất Hương Hào đã khai pháo!"
Một số thủy thủy la lên.
Tirian vẫn đứng vững vàng trên ghế thuyền trưởng, giống như một núi băng đứng giữa biển Lạnh, nhưng hắn ngay lập tức cau mày.
Thất Hương Hào không hoàn toàn điều chỉnh đến một góc độ thích hợp trước khi khai pháo, mà cắt theo hướng của Sea Mist với một đường cong hơi nghiêng, đồng thời tiến hành nã pháo trong khi tiến về phía trước.
Điều này có nghĩa là con tàu đó chỉ có khoảng một phần tư hỏa pháo bên mạn có thể phát huy tác dụng.
Nó chỉ đang đánh trả mang tính tượng trưng? Không hề có ý định chiến đấu đến cùng với Sea Mist?
Đây không phải là phong cách hành sự của cha, cũng không phù hợp với trải nghiệm của cuộc chạm trán nửa thế kỷ trước - Trong cuộc chiến tao ngộ nửa thế kỷ trước, Thất Hương Hào và Sea Mist đã chiến đấu đến giây phút cuối cùng, cho đến khi cả hai con tàu đều bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng mới kết thúc chiến đấu.
Kết quả của trận chiến lần đó là khả năng sửa chữa phục hồi của Thất Hương Hào đã đạt đến giới hạn, buộc phải tạm rút lui vào không gian thứ, Sea Mist thì gần như chìm nghỉm và phải mất ba năm đằng đẵng mới xuất hiện trở lại trên biển vô biên.
Nhưng tình hình hiện tại không cho phép Tirian tiếp tục suy nghĩ.
Cuộc phản công của Thất Hương Hào đã đến — so với tình huống Sea Mist bắn trượt tất cả các phát bắn trong lượt đầu tiên và lượt thứ hai, mọi phát đạn của con tàu ma đó sau khi vào tầm bắn hữu hiệu đều chính xác đến rợn người.
Hơn chục quả cầu lửa màu u lục rực cháy bay qua biển và đập vào thân thiết giáp hạm như thiên thạch, trong phút chốc, tiếng nổ vang nổi lên bốn phía, linh hỏa sôi trào.
Hào quang ánh sáng trùng điệp lơ lửng tầng tầng xung quanh Sea Mist, giáo đường cùng các loại thánh vật khác nhau của chiến hạm tự động kích hoạt, bắt đầu ngăn chặn sự lây lan của ô nhiễm do ngọn lửa mang tới, thế nhưng thân thiết giáp hạm thoáng chốc vẫn xuất hiện hàng loạt lỗ trống kinh người – đạn pháo gang bốc cháy hệt như quả cầu lửa rơi xuống tuyết, mọi thứ tiếp xúc với ngọn lửa, bất kể là gỗ hay thép, đều bị nấu chảy, nuốt chửng và biến mất không dấu vết trong nháy mắt.
Bộ giáp dù kiên cố đến đâu cũng mất đi ý nghĩa — đòn tấn công của Thất Hương Hào không hề dựa vào động năng và vụ nổ để phát huy tác dụng, mà dựa vào sự nhấn chìm và dịch chuyển ở một chiều không gian cao hơn, Sea Mist giống như bức họa bút chì bị cục gôm tẩy đi, bị đạn pháo không ngừng rơi xuống “xóa bỏ”, trong lượt đầu tiên đã bị xóa sạch một nửa số pháo chính, sau lượt thứ hai, bên mạn sườn của nó xuất hiện mấy cái hố lõm đủ để đánh chìm một con tàu bình thường.
Đòn tấn công của Sea Mist buộc phải dừng lại, thậm chí mất đi cả một nửa động lực trong chớp mắt.
Tirian trợn to hai mắt.
Khung đúng... khác rồi, hoàn toàn khác với lần trước!
Hắn không nhận ra con tàu này, đây không phải là Thất Hương Hào mà hắn nhớ!
Mà giữa lúc kinh hoàng này, hắn nhận thấy rằng Thất Hương Hào đã đột ngột ngừng pháo kích.
Con tàu ma đó căng hết buồm, cuốn theo sóng lớn của cả vùng hải vực, tốc độ của nó đột nhiên tăng lên đến cực hạn, cư nhiên lại lao thẳng về phía Sea Mist.
"... Đánh hết bánh lái sang bên trái! Mau né tránh! Mau né tránh!"
Đại phó Aiden đột nhiên rống lên, trong khi người lái tàu đã bắt đầu liều mạng bẻ lái, muốn để chiến hạm dưới chân né tránh va chạm sắp ập đến — thế nhưng mọi nỗ lực đều thất bại.
"Bánh lái đã mất đi hiệu lực!" Người lái tàu kinh hãi kêu lên: "Nó đang tự mình chuyển động! Chúng ta đang chủ động nghênh đón!"
Đúng như người lái tàu nói, Sea Mist đang chủ động tiến lên đón con tàu ma đó.
Tirian đã nhận ra dị động này, hắn nghe thấy máy móc dưới chân đang rít gào bất bình thường, nghe thấy tất cả các cửa sổ xung quanh đều đang vang lên lạch cạch; hắn nhìn thấy những nòng pháo còn sót lại của tháp pháo trên boong tàu lần lượt rủ xuống, mà trong một số hốc lớn bị Thất Hương Hào bắn thủng, những ngọn lửa xanh lá đang dâng lên đợt này cao hơn đợt kia.
Đây là cơn ác mộng chưa từng xuất hiện trong trận chiến khốc liệt nửa thế kỷ trước —
Sea Mist đã nhận ra soái hạm của mình.