Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 209 - Chương: 209

Chương: 209

Mưa xối xả vẫn chưa dứt, thậm chí còn có dấu hiệu dồn dập hơn, cuồng phong cuồng loạn cuốn theo mưa lạnh quất vào tường ngoài cao ngất cùng cửa ra vào và cửa sổ khảm kính màu của Giáo đường Biển Sâu, tựa như nhịp tim hỗn loạn dày đặc của thành bang này.

Trên quảng trường trước thành bang, xe đi bộ địa hình bằng hơi nước và xe tăng hơi nước đã hoàn thành việc tụ tập, những người thủ vệ được trang bị vũ trang đầy đủ đang âm thầm phong tỏa tất cả các ngã tư đường.

Trên tháp đồng hồ ở phía sau đại giáo đường, một chậu than đặc biệt được đốt lên, mỡ cá voi đã được tinh chế trộn với những mẩu gỗ có hơi thở của biển được đốt cháy rực rỡ trong chậu lửa; ngọn lửa thắp sáng trong bão tố như ngọn hải đăng chỉ dẫn tàu bè di chuyển trở về, tăng cường thông qua thấu kính đặc biệt; ngọn lửa sáng rực này thậm chí còn rõ đến có thể trông thấy trong hơn phân nửa thành bang.

Mà khi chậu than của đại giáo đường trung tâm được thắp sáng, trên vùng trời giáo đường ở khắp các nơi trong thành bang đều xuất hiện những ngọn lửa tương tự — cho dù là những giáo đường cộng đồng xa xôi nhất, đều có một tháp đồng hồ cao chót vót đối diện với đại giáo đường trung tâm ở rất xa, mà chóp đỉnh của tòa tháp đó chính là nơi đặt chậu lửa.

Trong ngày mưa bão đen tối này, các tháp đồng hồ lần lượt thắp sáng tạo thành những ngọn hải đăng nối liền trên Phổ Lan Đức. Mà tại thời khắc tất cả các ngọn đèn đều sáng lên, tiếng chuông du dương và tiếng còi hơi vang dội lập tức truyền khắp thành bang.

Nồi hơi ở mỗi giáo đường đều khởi chạy, tiếng chuông ở mỗi giáo đường đều kêu vang, Phổ Lan Đức gào thét trong gió bão, giống như bản thân nền văn minh đang chống lại một lực lực xâm lược vô hình nào đó trong bóng tối. Tình huống không tầm thường này càng khiến tất cả những cư dân đều đóng chặt kỹ các cửa sổ và cửa ra vào, mà những người hiểu biết nhiều hơn về lĩnh vực siêu phàm, thì đã nhận ra tình hình nguy cấp trước mắt từ những thay đổi khác thường trong các giáo đường trên toàn thành phố.

Ở sâu trong dinh thự của quan chấp chính, Dante Wayne vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê, ngay lập tức nghe thấy tiếng chuông và tiếng còi hơi ngân vang cao thấp nối tiếp nhau bên ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn thấy từng "ngọn hải đăng" từ xa đến gần trong bóng tối. Ông ta đang được người hầu dìu đỡ đứng dậy, kinh ngạc nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa kính như thể ngày tận thế đang đến gần: "Đại giáo đường đã kích hoạt kết giới ổn định hiện thực... đã xảy ra thảm họa cấp độ xâm lược hiện thực?!"

“Chúng tôi còn đang điều tra tình hình,” Một sĩ quan phụ tá đi tới bên giường Dante, ngữ khí có chút căng thẳng: “Tình huống rất đột ngột, phía đại giáo đường chỉ nói tất cả thành khu ở Phổ Lan Đức cần phải phong tỏa ở mức cao nhất — Khi đó ngài đang hôn mê, Giáo chủ Valentine đã dùng đến quyền hạn khẩn cấp..."

Dante cũng không có đáp lời lại sĩ quan phụ tá, chỉ là dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, chân mày giãn ra: "... Fanna đã trở về rồi."

“Tiểu thư Fanna?” Người hầu chăm sóc bên cạnh nghe vậy nghi hoặc quay đầu lại: “Tiểu thư Fanna không có trở về dinh thự, cô ấy hẳn là…”

"Tôi biết," Dante biết người người ngoài nghe vào hẳn sẽ không hiểu câu nói không đầu không đuôi này của mình có ý gì, vì vậy ông ta phất phẩy tay, sau đó ánh mắt rơi vào trên người sĩ quan phụ tá: "Đội cảnh vệ thành bang còn đang dưới sự điều động của Tòa thị chính sao?"

“Đúng vậy, Giáo chủ Valentine chỉ tiếp quản bộ đội trị an cùng một bộ phận nhỏ đội cảnh vệ phụ trách ứng phó khẩn cấp của thành bang,” Sĩ quan phụ tá lập tức gật đầu: “Hầu hết bộ đội cảnh vệ thành bang vẫn đang đợi lệnh của ngài.”

"Được, để toàn bộ đội cảnh vệ ngoại trừ phân khu nhất tuân theo sự sắp xếp của đại giáo đường," Dante cảm thấy đầu óc còn choáng váng, nhưng vẫn nhanh chóng hạ lệnh: "Ngoài ra, toàn bộ thành phố tiến vào thiết quân luật mức cao nhất, gióng lên tất cả hồi chuông thiết quân luật, sau khi tiếng chuông vang lên, bất cứ ai xuất hiện trên đường phố... bất kể là ai, xử lý y như tín đồ tà giáo."

Sĩ quan phụ tá nhất thời bị mệnh lệnh này làm giật mình: "Ngài Dante, chuyện này..."

"Chấp hành mệnh lệnh," Dante ngẩng đầu lên, ánh mắt của con mắt duy nhất còn lại sắc bén, quanh con mắt giả hồng ngọc lại rỉ ra vết máu: "Bây giờ là tình trạng chiến tranh."

"… Rõ!"

Sĩ quan phụ tá nhận lệnh rời đi, Dante ho dữ dội, thật lâu sau mới dịu đi cơn ho, đồng thời thấp giọng nói với người hầu bên cạnh: “Đưa tôi đến đại giáo đường.”

"Ngài Dante, sức khỏe của ngài..."

"Sức khỏe của tôi không sao, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với Giáo chủ Valentine."

"Vâng."

...

Nina nắm chặt tay Shirley, ngồi sau tủ kính, run sợ trong lòng nhìn ra cảnh tượng gió to mưa lớn bên ngoài. Từng tiếng sấm nổ vang trời, khiến tất cả cửa sổ đều không ngừng rung rinh; cảnh tượng kinh khủng này ngay cả Shirley rất cả gan đều không kiềm được run rẩy, không khỏi thấp giọng chửi rủa: "Mẹ kiếp, thời tiết quái quỷ CMN gì đây vậy..."

"Shirley, không được... không được chửi rủa," Nina cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Chú nói bạn... "

“Được rồi được rồi, mình không chửi rủa nữa mình không chửi rủa nữa, đừng nói với Duncan tiên sinh,” Shirley nhanh chóng nói, mà sau đó, qua khóe mắt, cô ta chợt chú ý đến một bóng người xuất hiện trên cầu thang, vô thức rụt cổ lại: "Hả, Duncan tiên sinh đã xuống."

“Chú Duncan!” Nina lập tức đứng dậy, gần như chạy nhanh về phía bóng người đang đi xuống cầu thang: “Chú... chú làm xong việc rồi ạ?”

“Ừm, tạm thời đã giúp xong, nhưng sự việc vẫn chưa hoàn toàn kết thúc,” Duncan nói, thuận tay ấn đầu tóc Nina, sau đó quay đầu nhìn về phía quầy, Morris vẫn đang ngồi ở đó, nhưng sắc mặt có vẻ đã khá hơn, Duncan gật đầu với ông ta: "Người đã được đưa về rồi."

“Khi nãy tôi đã cảm giác được, cô ấy đã trở về,” Morris lập tức nói: “Tuy rằng không biết ngài đã làm thế nào, nhưng mà... vô cùng cảm ơn sự ra tay tương trợ của ngài.”

“Đây mới chỉ là bắt đầu, hiện tại cảm ơn còn quá sớm,” Duncan vừa nói vừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Âm mưu bại lộ, bọn họ đã bắt đầu hành động trước thời hạn, kẻ xâm lược đã phát động tấn công phía bên kia của bức màn che... có lẽ rất nhanh sẽ tới đây."

Morris tỏ vẻ lo lắng, Nina thì nghi hoặc nhìn Duncan: "Chú, kẻ xâm lược gì? Chú nói..."

“Nina,” Duncan lại trực tiếp cắt đứt lời của cô gái, anh quay đầu lại, trong sắc mặt mang theo vẻ nghiêm túc mà Nina chưa từng thấy qua: “Cháu tin tưởng chú không?”

Nina dường như không chút do dự: "Cháu tin."

"Tốt lắm, vậy cháu cứ tin chắc rằng trận bão táp này sẽ kết thúc yên ổn, lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì, đều không cần phải hoảng sợ, mặc kệ chú làm gì, cháu cũng không cần lo lắng, không cần sợ hãi," Duncan nhìn vào mắt Nina và nói một cách nghiêm túc, sau đó lại giơ tay chỉ về phía Alice đang lặng lẽ đứng bên cầu thang: "Alice có thể tin tưởng được, nếu thực sự xảy ra trường hợp khẩn cấp, cháu cứ ở cùng cô ấy."

Nina ngơ ngác gật đầu, Alice thì lập tức bày tỏ thái độ: "Xin ngài Duncan yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô Nina."

“Ta thực sự còn chưa yên tâm lắm đối với sức chiến đấu của cô,” Duncan liếc nhìn Alice, rồi thở dài bất lực: “Nhưng cũng không còn ai khác có thể phó thác.”

Lại một trận sấm sét nữa đột nhiên nổ tung, trên đường phố ở phía xa vọng đến tiếng vang lớn của thứ gì đó ngã đổ, mà theo tiếng động lớn là tiếng chuông báo động lanh lảnh không biết từ đâu truyền tới và tiếng chuông dồn dập từ tháp đồng hồ giáo đường xa xa.

Đèn điện trong cửa tiệm đồ cổ đột nhiên nhấp nháy vài cái rồi tắt hẳn.

Mất điện.

Bóng tối lập tức bao trùm toàn bộ khu phố, mọi thứ đều như bước vào đêm trước thời gian trong cơn bão.

Trong bóng tối, giọng nói của Shirley từ cách đó không xa truyền đến: "Tôi đi thắp đèn dầu! Tôi biết đèn dầu ở đâu."

Duncan ừ một tiếng, nhưng đột nhiên, anh cảm thấy Nina nắm lấy tay mình.

Hai tay có vẻ hơi nóng lên.

"Chú..." Nina lo lắng vội vàng thì thầm, rất nhanh, ngay cả không khí cô hít thở cũng có chút nóng: "Cháu cảm thấy... có chút nóng..."

Trong bóng tối, ánh mắt của Duncan bỗng trở nên nghiêm túc.

Nhưng ngoài vẻ nghiêm túc, anh không hề hốt hoảng.

Ngay từ đầu, anh đã chuẩn tâm lý bị cho tình huống bất ngờ có thể xảy ra với Nina.

Anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ngày càng nóng lên của Nina, mà giữa lòng bàn tay anh và ngón tay Nina, trong kẽ ngón tay ánh mắt khó phát hiện, có tia lửa màu xanh lá nho nhỏ đang nhảy nhót.

Tiếng vỗ cánh phạch phạch truyền đến, chim bồ câu Aye bay xuống lầu trong bóng tối, đáp vững chắc xuống quầy bên cạnh.

Shirley thắp sáng đèn dầu, ngọn lửa bập bùng tạm thời xua tan bóng tối trong cửa tiệm, nhưng ngoài đường phố, bầu trời đã đen như mực, ánh sáng và uy năng do mặt trời mang đến đều đã bị cơn bão ngăn cách bên ngoài thành bang.

"Nina, còn nhớ những lời chú vừa nói với cháu không?"

Trong bóng tối, giọng nói của Duncan lọt vào tai Nina.

Nina khẽ gật đầu: "Dạ."

“Lát nữa không phải sợ, sẽ xảy ra một số chuyện... rất ghê gớm.” Duncan mỉm cười, nhẹ giọng nói.

Khóe mắt anh nhìn về nơi xa xăm.

Ngoài tủ kính, nơi đầu đường mưa như thác đổ, nước mưa như trút ngược đã dần nhuốm một tầng đỏ thẫm dị thường, màu đỏ tươi nhảy nhót, như bóng ngược phản chiếu từ một thời không khác vào thế giới hiện thực.

Nhưng anh cũng không nhìn nước mưa đã bắt đầu không bình thường kia, đồng thời cũng không quan tâm đến “bóng ngược” phản chiếu xuyên qua bức màn che gì đó.

Ánh mắt của anh lướt qua những tòa nhà rải rác cao thấp và bờ biển của Phổ Lan Đức, anh nhìn chằm chằm về hưỡng biển cả vô tận.

Hình bóng hư ảo của Thất Hương Hào đang dần hiện ra trong đôi đồng tử của anh.

...

Hải Đế vô thức rụt cổ lại ngay khi tiếng sấm vang lên.

Nàng ta vùi mình trên ghế dài trong sảnh chính của đại giáo đường, hai tay vô thức nắm chặt mặt dây chuyền thạch anh như một lá bùa hộ mệnh; thầm niệm Thánh danh của Thần trí tuệ Lahem, nhưng cầu khấn giữa chừng thì dừng lại, ngước nhìn Thánh tượng Nữ thần Bão Tố cách đó không xa.

"Nữ thần từ ái... hẳn sẽ không để ý."

Nàng ta khẽ lẩm bẩm, sau đó tiếp tục tụng niệm tên của Lahem.

Nhưng đột nhiên, nàng ta dừng lại, một cảm giác hồi hộp kỳ lạ khiến nàng ta khó tập trung tinh thần trở lại.

Hải Đế đứng dậy khỏi băng ghế và nhìn quanh với nhịp tim đập nhanh không thể giải thích được.

Nàng ta nhìn thấy những người thủ vệ tập trung tại vùng gần cửa chính; một nhóm nhỏ dân thường đến giáo đường để tìm nơi ẩn náu vì không kịp trở về nhà được thu xếp trên băng ghế trước Thánh tượng; một số mục sư đang đi đi lại lại trong sảnh chính; giáo chủ Valentine tay cầm một chiếc gậy dài thì đứng lặng lẽ trước Thánh tượng, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng về phía trước.

Mọi thứ vẫn như bình thường, nhưng mà... cảm giác hồi hộp đến từ đâu?

Trong lúc bất chợt, mặt dây chuyền thạch anh trên cổ hình như hơi nóng lên, nhưng Hải Đế dường như không để ý đến điều này, nàng ta chỉ theo bản năng đi đến bên cửa sổ cách đó không xa, nhìn tình hình trên quảng trường qua ô kính trong suốt bên mép cửa sổ kính màu.

Bác sĩ tâm thần trẻ tuổi đột nhiên trợn to hai mắt.

"Lửa... lửa!" Nàng ta la lên thất thanh: "Mưa biến thành lửa!"

Bình Luận (0)
Comment