Chiếc xe quen thuộc bị lật trên đường, dường như là xảy ra tai nạn trên đường đến đại giáo đường, mà thúc phụ của mình rõ ràng đang ở trong xe — tinh thần vốn đã có hơi xuất thần vì mệt mỏi của Fanna giờ phút này trở nên căng thẳng, nàng ta lao đến bên cạnh chiếc xe gần như trong nháy mắt.
Sau đó, nàng ta đột nhiên nhận thấy cánh tay rơi ra ngoài cửa sổ xe hơi co giật, lòng bàn tay thấm đẫm máu dường như hơi giơ lên khi mình đến gần.
Thúc phục vẫn còn sống!
Fanna phản ứng ngay lập tức, vội vàng bước tới dùng một tay ổn định tư thế của chiếc xe, tay còn lại bóp gãy khung cửa xe đã bị biến dạng, sau đó vươn người vào trong chống đỡ cấu trúc bị biến dạng bên trong đồng thời kiểm tra tình trạng vết thương của Dante, giải cứu thúc phụ từ trong xe ra dưới tình huống cố gắng không để gây nên thương tổn lần hai, sau đó lại lập tức thi triển thần thuật, dựa vào chút tinh lực còn dư lại, gọi ra làn gió biển ẩm ướt, cố gắng mang lại sức sống cho cơ thể vốn đã mơ hồ không tỉnh táo của Dante.
Gió nóng khiến người ta gần như hít thở không thông vẫn đang hoành hành trên đường phố, tro tàn thiêu đốt và tia lửa bay xuống đầy trời khiến thành bang giống như luyện ngục*, Fanna lan tỏa lực lượng bảo vệ xung quanh mình, dựa vào uy áp mạnh mẽ ngăn chặn môi trường có thể chết người xung quanh; nàng ta đặt Dante trên mặt đất, sau một phen giải cứu, cuối cùng cũng nhìn thấy người thân đã cùng mình sống nương tựa lẫn nhau mười một năm này khẽ mở mắt ra.
*Luyện ngục hay luyện tội là một trạng thái trung gian sau khi chết mà thể xác sẽ được thanh tẩy qua một quá trình. Quá trình luyện tội là quá trình thanh tẩy cuối cùng của người được chọn, hoàn toàn khác với hình phạt của những kẻ đáng bị nguyền rủa.
"Hả... Fanna... con về rồi à..."
Đây là câu đầu tiên Dante nói sau khi mở mắt ra.
“Phải, con đã trở về,” Mới đầu Fanna không chú ý tới câu nói “Về rồi à” của Dante có gì không ổn, chỉ vô thức tiến tới nắm lấy tay Dante: “Bây giờ người cảm thấy thế nào? Còn có thể đứng dậy được không? Con đưa người đến đại giáo đường..."
“Không… không cần để ý đến người phiền toái như ta,” Nhưng Dante lại khẽ lắc đầu, ông nắm ngược lấy tay Fanna, đầu ngón tay hơi dùng lực: “Ta nên sớm nghĩ đến ắt có một ngày… bọn họ sẽ đến lấy đi cái giá này... Con hãy nhanh chóng rời đi, trước khi bọn họ tìm thấy con... Rời khỏi Phổ Lan Đức, đi đến một nơi mà không ai quen biết con..."
Nghe thúc phụ thì thào, Fanna chợt sững sờ, nàng ta bỗng nhận ra thúc phụ của mình hình như biết chuyện gì đó mà ngay cả mình cũng không biết; điều này khiến giọng điệu của nàng ta thậm chí đều hơi run lên: "Người là… ý gì? Bọn họ là đang ám chỉ ai? Lấy đi cái giá gì? Người... lẽ nào đã sớm biết chuyện gì xảy ra trong thành bang rồi sao?!”
Dante nhướng mi, con mắt giả làm bằng hồng ngọc của ông không biết từ lúc nào đã vỡ tan, máu từ vết thương chảy xuống theo mép hốc mắt, mà trong nhãn cầu duy nhất còn lại của con người phản thì chiếu hỏa hoạn khắp trên đường phố. Qua mấy giây im lặng, cuối cùng ông mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Chung Yên truyền đạo sĩ... với cả không gian thứ phía sau bọn họ... Fanna, con có còn nhớ trận hỏa hoạn mười một năm trước không?"
"Trận hỏa hoạn mười một năm trước..." Fanna hơi mở to hai mắt: "Thực ra người nhớ được trận hỏa hoạn đó?!"
"Ta làm sao có thể không nhớ... mỗi ngày nó đều bùng cháy trước mắt ta," Dante lộ ra một nụ cười khổ: "Ta lại tường rằng mình có thể lừa dối mình cả đời."
Những suy nghĩ hỗn loạn sôi lên trong đầu, giờ phút này Fanna dường như quên mất mệt mỏi và đau đớn trên người mình, nàng ta nhìn chăm vào đôi mắt đã bắt đầu mờ đi của thúc phục, trong đầu không ngừng hiện lên các loại thông tin có liên quan đến hỏa hoạn, mặt trời đen, không gian thứ và Chung Yên truyền đạo sĩ, trước khi những manh mối này gần như muốn chôn vùi bản thân, nàng ta rốt cuộc mở miệng hỏi: "Nhưng chuyện này có liên quan gì đến không gian thứ và Chung Yên truyền đạo sĩ... Còn con, chuyện này có liên quan gì đến con? Tại sao ‘bọn họ’ phải tới tìm con? Rốt cuộc bọn họ muốn lấy đi 'cái giá' gì!?"
Sau khi thốt ra một loạt câu hỏi này Fanna lại có chút hối hận, nàng ta cảm thấy mình không phải đang nói chuyện với thúc phụ, ngược lại giống như đang xét xử một phạm nhân. Nhưng Dante rõ ràng không để tâm đến điều này, ông chỉ trầm giọng nói: "Khi trận hỏa hoạn đó bốc lên, ta thoáng thấy... một hình chiếu từ không gian thứ. Khi chân lý cực hạn và nguy hiểm đó giáng xuống, ta đã ước nguyện một điều với không gian thứ."
“Người đã ước nguyện một điều với không gian thứ?” Fanna kinh ngạc nhìn Dante: “Điều ước gì?”
"Ta hy vọng mọi thứ đều chưa từng xảy ra, hy vọng con... sống lại."
Mọi biểu cảm trên khuôn mặt Fanna đông cứng lại ngay lập tức.
Dante lặng lẽ nhìn chằm chằm cháu gái trước mặt, biểu cảm trên mặt ông dường như là đang khóc, nhưng lại nở nụ cười khổ sở; ông chậm rãi đưa tay lên, dường như muốn vuốt tóc Fanna, khóe môi ông mấp máy, hắng giọng nói: “Fanna... con đã lớn rồi... xin lỗi, thực sự xin lỗi, chú vô dụng, năm đó... chú đã không cứu được con..."
"Nhưng con nhớ là người đã đưa con thoát khỏi trận hỏa hoạn đó..."
“Thứ mà ta mang ra từ trong hỏa hoạn, chỉ có một nhúm tro tàn,” Dante khẽ giọng kể: “Đó chỉ là chuyện trong tích tắc, hoàn toàn không phản ứng kịp, con đã biến thành một đống tro tàn nhỏ bé... Ta phát điên lên muốn thoát khỏi cơn ác mộng đó, muốn đưa mọi thứ trở lại trước khi thảm họa xảy ra, bất cứ ai tới giúp đều được, bất kể thần minh hay ác ma, thậm chí là không gian thứ đều được... Sau đó, đã có thứ gì đó đáp lại nguyện vọng của ta. Sau lần đó ta đã dùng rất nhiều năm mới hiểu được, rốt cuộc là thứ gì đã phản hồi với ta vào giây phút đó..."
Fanna dường như đã không thể nghe thấy những gì Dante đang nói đằng sau.
Nàng ta chỉ chậm rãi giơ hai tay lên, nhìn thân thể bằng xương bằng thịt của mình.
Không biết qua bao lâu, nàng ta cuối cùng mới phá vỡ sự yên lặng: "Cho nên, theo một nghĩa nào đó, sự sống sót của con, thật ra là kết quả được không gian thứ ban phúc?"
Dante khẽ nhắm mắt lại, ông không trả lời được câu hỏi này, chỉ có thể dùng cách ngầm thừa nhận như vậy.
"Vậy thì... làm thế nào con lại trở thành một Thánh đồ được?" Fanna hỏi tiếp ngay sau đó, nàng ta đang hỏi thúc phụ của mình, nhưng lại giống như đang hỏi chính mình: "Làm sao Nữ thần Bão Tố có thể cho phép một người được ban phúc bởi không gian thứ mới sống sót trở thành tín đồ của mình, thậm chí ban cho lực lượng mạnh vẽ và sự bảo vệ chứ?"
"Ta... ta không biết," Dante chậm rãi lắc đầu: "Có lẽ chỉ có bản thân nữ thần mới có thể trả lời được câu hỏi của con, nhưng mà... chúng ta làm thế nào..."
Fanna im lặng không nói gì, suy nghĩ của nàng ta hỗn loạn hơn bao giờ hết, niềm tin đã giúp bản thân sống ngần ấy năm giờ phút này đã rạn nứt không thể hàn gắn, khiến nàng ta không biết phải đối mặt với niềm tin của mình như thế nào, thậm chí là đối mặt với "sự tồn tại" của bản thân ra sao. Nhưng sau một lúc im lặng, nàng ta vẫn chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng nói như thể tự lẩm bẩm một mình: "Bất luận thế nào, nhất định phải có người ngăn chặn sự xâm lược hiện thực này, nhất định phải... đưa mọi thứ chúng ta quen thuộc quay trở về thế giới hiện thực."
"Fanna, con sẽ chết đấy," Dante đột nhiên trợn to hai mắt, ông cố hết sức chống đỡ nửa thân trên của mình: "Con không thể tiếp tục ở lại đây, nền tảng hiện thực ở nơi này đang tan vỡ, con nhất thiết phải rời khỏi Phổ Lan Đức, rời khỏi dị tượng này, cho đến khi nó biến mất triệt để khỏi ký ức của con — nghe này, nếu như sự sống sót của con thực sự là kết quả của sự ban phúc từ không gian thứ, thì việc sửa chữa lịch sử rất có thể dẫn đến bản thân con tan thành mây khói, những xung đột nghịch lý như vậy không phải là điều mà người phàm có thể... "
Fanna lại chỉ lặng lẽ nhìn thúc phụ của mình, nhìn chằm chằm vào ánh mắt dịu dàng và bình tĩnh đó.
"Thúc phụ, không phải người từng nói người yêu thành bang này và mọi thứ trong thành bang sao?"
Dante hơi im lặng một lúc, biểu hiện kiên quyết trở lại trên khuôn mặt ông: "... Tất nhiên, vì vậy ta sẽ ở lại đây, cùng thành bang đối mặt với vận mệnh, bất kể cuối cùng may mắt sống sót hay là chết ta đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà... nhưng mà con thì khác, Fanna, con không thể..."
"Con cũng vậy," Fanna nhẹ giọng ngắt lời đối phương: "Con cũng yêu nơi này, đồng thời đã sẵn sàng cho mọi thứ... Giống như những gì người đã dạy con lúc nhỏ, tận với chứ trách."
Dante lặng lẽ nhìn Fanna đang đứng trước mặt mình, nhìn người thân duy nhất trên thế gian này của mình, bóng dáng của người sau vẫn cao lớn như ngày nào, kiên nghị và vững chãi như đê biển chuẩn bị nghênh đón sóng lớn.
Ông biết rằng, lời nói của mình sẽ không còn quan trọng nữa.
Vì vậy ông khẽ thở dài, chống đỡ thân mình bằng chút sức lực cuối cùng, từ từ nhích sang một bên, dựa vào một cột đèn đường gần đó.
“Vậy thì đi đi,” Ông nhẹ nhàng nói: “Ta ở đây... đợi con trở về.”
Fanna cúi đầu xuống, nhìn thúc phụ trước mắt.
Trong ký ức của nàng ta, thúc phụ của mình vẫn là một ngọn núi cao lớn kiên cường, nhưng từ khi nào, ông lại thấp bé hơn mình nhiều như vậy chứ?
Nàng ta hơi khom người xuống, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "... Nếu như mọi thứ thuận lợi, Phổ Lan Đức mà người quen thuộc sẽ trở về thế giới hiện thực, đến chừng đó... người đừng quên con."
Dante không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.
Fanna đứng thẳng dậy.
Tuy nhiên, ngay sau đó, một rung động đáng sợ đột nhiên từ xa truyền đến, làm gián đoạn chuyển động của nàng ta, tiếp đó, một tiếng động lớn kinh hoàng, cùng tiếng vang chói tai của cấu trúc tòa nhà bị xé nát và sụp đổ khiến người ta ê răng vang lên.
Fanna kinh ngạc nhìn về hướng phát ra âm thanh, nàng ta chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi và bất an như lúc này, mà giây tiếp theo, cảnh tượng phản chiếu trong mắt nàng ta đã xác nhận nguồn gốc của sự bất an này.
Nàng ta nhìn thấy một ngọn lửa cháy mạnh phóng lên cao từ hướng đại giáo đường, làn sóng không khí dấy lên từ vụ nổ gần như đánh tan mây khói nóng bỏng trên trời cao, ngay sau đó là một tia chớp chói lọi và quái dị, thật giống như một mặt trời cỡ nhỏ đang từ dưới đất dần mọc lên, muốn nuốt chửng và làm tan chảy mọi thứ từ dưới lên.
Tiếp theo đó, một chuyện còn kinh khủng hơn đã xảy ra.
Nàng ta nghe thấy nhiều tiếng nổ hơn, nhiều tiếng ồn ào chói tai hơn. Nàng ta nhìn thấy từng ngọn lửa nối tiếp nhau bốc lên từ khắp nơi trong thành bang. Những quả cầu lửa khổng lồ lơ lửng trên vùng trời biển lửa như những vầng mặt trời cỡ nhỏ. Mà mỗi một vị trí mà quả cầu lửa bốc lên đó đều đại diện cho một tòa giáo đường.
Tiếng chuông chưa từng ngừng ngay cả khi thành bang bị nung nấu trong lửa cuối cùng cũng dần dừng lại, những hòn đảo che chở biệt lập trong thành bang lần lượt sụp đổ.
Fanna cảm thấy đầu óc mình gần như trống rỗng trong một lúc, trong giây tiếp theo, nàng ta bị bản năng thôi thúc lao về hướng vụ nổ chớp nhoáng lớn nhất đó và lao về phía Giáo đường Bão Tố ở trung tâm Phổ Lan Đức.