Tất cả các giáo đường đều đang sụp đổ trong thời gian ngắn. "Quả cầu lửa" nóng bỏng lần lượt dâng lên từ mặt đất ở nhiều khu vực khác nhau của thành bang, thiêu hủy điểm neo cuối cùng của hiện thực Phổ Lan Đức. Tiếng chuông lần lượt dừng lại, chẳng mấy chốc, thứ duy nhất còn lại của hòn ngọc trên biển này chỉ là đống đổ nát và tro tàn vô tận.
Fanna xông qua những giao lộ và đường phố đang bốc cháy như cuồng phong, lao về phía đại giáo đường đang bùng cháy lên những cột lửa ngất trời trong tầm nhìn, mà trong tầm mắt của nàng ta, giáo đường đó đã thay đổi diện mạo chỉ trong một khoảng thời gian ngắn —
Tòa nhà chính đã đổ sập, khung chính của tòa kiến trúc ngàn năm lịch sử cũng tan chảy và sụp đổ như sáp. Kiến trúc cánh sườn cao ngất trong nháy mắt chỉ còn lại khung xương nóng đỏ xoắn lại. Mà bên trên hết thảy những điều này, vầng "mặt trời" bên rìa sáng trắng, bên trong lại đen đỏ sẫm màu như máu khô đang lặng lẽ lơ lửng trên vùng trời đại giáo đường. Thoạt nhìn giống như một cái hố đáng sợ dẫn tới vực sâu vô tận, nhưng lại không ngừng phóng thích ra ánh sáng và nhiệt lượng mang tính hủy diệt.
Rìa của vầng xe mặt trời báng bổ này không ngừng lưu chảy và nhỏ giọt dịch thể lỏng màu đỏ tươi — đó là dung nham nóng bỏng, hay là huyết tương của kẻ khinh nhờn.
Bây giờ xông qua đó còn có thể làm được gì? Giết chết một kẻ thủ phạm nào đó? Xoay chuyển lịch sử đã chồng chất? Hay dựa vào một thân lực lượng này, cuối cùng để chứng minh niềm tin và lòng trung thành của mình một cách anh dũng nhưng lại uổng công?
Fanna không biết, nàng ta cũng không biết mình còn có thể làm được những gì, nhưng nàng ta vẫn lao về phía giáo đường theo bản năng, mà vào lúc này, một số quang ảnh màu u lục vặn vẹo đột nhiên xuất hiện trong khóe mắt nàng ta, phảng phất có thứ gì đó lóe lên trong biển lửa. Ngay sau đó, một giọng nói uy nghiêm trầm thấp trực tiếp vang lên trong đầu nàng ta: "Đến tháp đồng hồ lớn."
Âm thanh truyền đến quá đột ngột khiến Fanna vô thức dừng lại, nàng ta tìm kiếm phương hướng phát ra âm thanh, hoặc bất kỳ dấu vết nào bên mình có thể chứng minh rằng vị thuyền trưởng u linh đó đang ném tới sự chú ý, nhưng lại chỉ thấy một biển lửa rực cháy, dung nham nóng chảy nhỏ giọt từ "mặt trời" hắc ám báng bổ kia đang đốt cháy những tấc đất cuối cùng của vùng gần đại giáo đường.
Nhưng ngay tại lúc này, một giọng nói đã phá vỡ sự do dự ngắn ngủi của Fanna.
Nàng ta nghe thấy một hồi chuông du dương đột ngột truyền tới — tiếng chuông phát ra từ tháp đồng hồ cổ kính phía sau đại giáo đường.
Tiếng chuông vang vọng như muốn bao phủ Phổ Lan Đức một lần nữa.
Nhưng tháp đồng hồ trước đó đã bị ngọn lửa thiêu rụi hoàn toàn, vốn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Giờ khắc này, Fanna vứt bỏ mọi do dự và lo âu trong lòng, lao thẳng về phía tháp đồng hồ.
Nàng ta đã không còn quan tâm đến việc vị thuyền trưởng u linh đó có ý đồ gì, cũng không quan tâm đến việc nghe theo sự sắp xếp của đối phương sẽ có hậu quả gì — Dưới tình huống tất cả các giáo đường đều sụp đổ trong phút chốc, trước sự thật cả thành bang đã bị thiêu hủy toàn bộ, con đường nàng ta có thể chọn đã chỉ còn lại tháp đồng hồ vẫn đang kêu vang đó.
Nàng ta băng qua quảng trường trước giáo đường.
Bộ đội phòng vệ tập hợp trên quảng trường đã bị tiêu diệt toàn quân. Trong làn sóng nhiệt như thiêu như đốt, chỉ có thể nhìn thấy vô số xe đi bộ địa hình hơi nước và xe tăng hơi nước bị móp méo và hỏng hóc. Tuyến phòng thủ được xây dựng nên bởi những thủ bảo vệ và đội cảnh vệ thành bang đã biến thành những lớp than cốc, bị tro tàn nhìn thấy mà phát hoảng chiếm giữ.
Nàng ta chặt hạ vô số bóng tro tràn về phía mình, rồi lại băng qua tòa nhà chính của giáo đường và thánh đường đã bị đốt thành đống hoang tàn, băng qua khoảng sân rộng mở, nhìn thấy tháp đồng hồ đó đang đứng sừng sững ở cuối tầm nhìn của mình.
Tro nóng từ trên trời rơi xuống, những tia lửa nhảy múa như đom đóm.
Điều này khiến nàng ta nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy ở phía bên kia của "bức màn che" cách đó không lâu, nhớ lại Phổ Lan Đức bị lửa lớn thiêu rụi vào năm 1889 mà nàng ta từng nhìn thấy.
Ngụy sử che phủ chính sử, thứ đằng sau bức màn che đã thay thế thế giới hiện thực ở phía trước bức màn che.
Nhưng tiếng chuông vẫn đang reo vang.
Cánh cửa dẫn lên tầng trên của tháp đồng hồ đã bị sập, cầu thang bên trong cũng đã gãy lìa và sập xuống, sau khi xác nhận điều này, Fanna đã từ bỏ ý định leo lên tháp bằng con đường thông thường, nàng ta đến dưới chân bức tường bên ngoài tháp đồng hồ, ngẩng đầu nhìn lên xác nhận sơ qua lối đi, rồi trực tiếp vươn tay nắm lấy kết cấu nhô ra trên tường và bắt đầu leo lên.
Bức tường bên ngoài đã bị lửa thiêu đốt thời gian dài, đã nóng bỏng như một tấm sắt nung đỏ, nhưng tốc độ leo lên của Fanna không hề bị ảnh hưởng, nàng ta gần như cuộn mình leo lên như một cơn gió, chẳng mấy chốc, đã lên đến phần trên của tháp đồng hồ, đồng thời vượt qua mặt đồng hồ cơ giới đã ngừng hoạt động, đi đến đỉnh tháp nơi đặt đống lửa và chiếc đồng hồ lớn.
Nơi này hết sức rộng rãi, có một cấu trúc hình chóp mở ra bốn phía như một lớp vỏ bọc, dưới ngọn tháp, ngoài chậu lửa, là thiết bị rung chuông — một cỗ máy khổng lồ sử dụng các bánh răng và đòn bẩy làm cơ quan phát lực.
Đồng hồ lớn được đặt dưới trang bị cơ giới này, ẩn trong khoang cộng hưởng.
Fanna nhảy lên đỉnh tháp, xoay mình đáp xuống.
Nàng ta quay đầu liếc nhìn về hướng mình đã đến, thấy rằng thành bang đang chìm trong biển lửa dưới chân, dung nham nóng chảy qua các con phố, để lại những khe rãnh kinh hoàng; nàng ta đang ở trên đỉnh thành bang nhìn xuống luyện ngục, nơi nơi tan hoang.
Ngay sau đó, nàng ta quay đầu lại, nhìn về phía thiết bị rung chuông rõ ràng đã mất đi động lực, nhưng vẫn đang hoạt động không ngừng như cũ.
Một bóng dáng... hoặc là nói một nhóm than cốc miễn cưỡng duy trì đường nét của con người, đang bám vào cần kéo bên cạnh thiết bị rung chuông, dùng sức người đẩy mạnh bánh răng nặng nề tiếp tục chuyển động.
Fanna theo bản năng tiến lên phía trước, nhóm than cốc đó dường như cũng phát giác ra được sự đến gần của nàng ta, y chậm rãi ngẩng đầu, quay mặt sang, đôi mắt thuộc về con người nhìn chằm chằm thẩm phán trẻ tuổi xuất hiện trên đỉnh tháp.
"Phòng thủ... tháp đồng hồ..."
Nhóm than cốc đó khàn khàn nói.
Sau đó y ngã xuống cái phịch, thân thể hoàn toàn bị chưng khô* chia năm xẻ bảy, vết tích ngọn lửa đỏ thẫm dần bị dập tắt trong hài cốt mà nhiệt lượng tàn dư chưa tiêu.
*Chưng khô là quá trình phân hóa các chất hữu cơ bằng nhiệt, dưới tác động của nhiệt độ cao, trong thời gian dài và trong điều kiện thiếu oxy và các chất oxy hóa khác.
Một huy hiệu bão tố tượng trưng cho Giáo hội Biển Sâu từ trong than cốc lăn ra và rơi xuống đất.
Tiếng chuông cuối cùng của Phổ Lan Đức cuối cùng cũng dừng lại.
"Tổng giám mục!"
Fanna nhận ra đôi mắt vừa rồi, nàng ta lao về phía trước, muốn cứu vớt đống tro tàn đó, hoặc là thúc đẩy lại thiết bị rung chuông đã dừng lại một lần nữa, nhưng vừa mới bước ra một bước, một lực áp chế mạnh mẽ đột ngột khiến nàng ta dừng động tác.
Fanna đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn về phía lực lượng áp bức mạnh mẽ.
Một bóng dáng cao gầy trong chiếc áo choàng xám rách nát, cả người khô quắt gầy đét, giống như một tu sĩ khổ hạnh đang lặng lẽ đứng bên mép đài cao.
“Khổ tu sĩ” dùng ánh mắt thương xót nhìn Fanna, trong khi trên bầu trời phía sau y là mặt trời hắc ám khảm một viền sáng chói đang không ngừng nhỏ dung nham nóng chảy.
Bóng dáng đó chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ra ở đó, y đến trong im hơi lặng tiếng, đến mức Fanna hoàn toàn không phát giác ra — cứ như thể ngay từ đầu y đã đứng trên tòa tháp cao này, từ rất rất lâu trước đó, trước khi ngọn lửa bắt đầu đã đứng đó.
“Con đã gắng sức tranh đấu, con à, tất cả mỗi người các con đều đã cố gắng tranh đấu, thậm chí còn trì hoãn lâu hơn dự kiến mấy lần, nhưng sự trì hoãn và sự cố thủ này đều vô nghĩa như nhau… sẽ không có ai đến cứu các con, trong dị tượng lịch sử đã hoàn toàn khép kín này, bất kỳ quân tiếp viện nào cũng nhất định không thể đến được Phổ Lan Đức trước khi lịch sử được sửa đổi…” Bóng đen gầy guộc chậm rãi nói, ông ta hơi giơ tay lên, cánh tay như xương khô dường như thấp thoáng một tầng lửa dưới sự phản chiếu của mặt trời hắc ám: "Bây giờ, hãy nắm lấy tương lai mới này đi, đứa trẻ tái sinh từ đống tro tàn à... sự sống sót và trở về của ngươi, hoàn toàn không thể thay đổi được bất cứ điều gì."
Fanna im lặng, chỉ lặng lẽ lấy thanh kiếm khổng lồ trên lưng xuống.
“Ồ, đàm phán thất bại…” Chung Yên truyền đạo sĩ nhìn thấy hành động của Fanna, nhưng vẫn mang vẻ mặt thương xót và bình thản: “Tất nhiên ngươi có thể giết chết ta dễ như trở bàn tay, nhưng điều này không có chút ý nghĩa nào... con cháu của mặt trời đã chuẩn bị sẵn cho cuộc gặp gỡ sắp tới. Phần ta, chỉ là nhân chứng cho giây phút cuối cùng này, ta sẽ ở thời khắc này chứng kiến, cũng sẽ ở những ngày khác chứng kiến. Còn ngươi... ngươi đã nhìn thấy vầng mặt trời đó rồi sao?"
Fanna hơi ngước mắt lên, ánh mắt của nàng ta lướt qua bóng dáng của tên Chung Yên truyền đạo sĩ, cuối cùng nhận thấy trong bóng tối ở chỗ sâu của vầng mặt trời báng bổ đó dường như có thứ gì đó đang chậm rãi đập, giống như một phôi thai đang được thai nghén, một trái tim dần dần phục sinh.
Một cảm giác hồi hộp kỳ lạ chợt đến trong lòng.
Nàng ta rốt cuộc ý thức được, lực lượng áp bức mạnh mẽ đột ngột ập đến vừa rồi không phải đến từ tên Chung Yên truyền đạo sĩ gầy đét và yết ớt trước mặt — mà đến từ vầng mặt trời đen sau lưng hắn.
Có thứ gì đó, đang thức dậy trong sâu thẳm của mặt trời đó!
“Kế hoạch này đã xuất hiện rất nhiều trắc trở, một lực lượng từ đầu đến cuối không thể nhìn thấy rõ đã hết lần này đến lần khác can thiệp vào việc sửa đổi lịch sử của chúng ta,” Chung Yên truyền đạo sĩ nói với vẻ mặt thương xót, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Fanna, giọng nói trầm thấp, như thể mang theo một loại đầu độc nào đó: “Mà sự nhiễu loạn nó mang lại đã khiến một số đôi mắt lẽ ra không nên mở ra phát hiện ra chân tướng... các ngươi thực sự chỉ còn một chút nữa thôi là vạch trần toàn bộ sự thật, thật đấy, chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi - nhưng vận mệnh chính là như vậy.”
"Con à, số mệnh vô lý như vậy đấy."
Hắn thở dài thương hại, chậm rãi đi về phía trước, hắn đến trước mặt Fanna vẫn đang đứng lặng im kiên nghị, nói như tuyên đọc một lẽ chân lý nào đó: “Nhưng con là có phúc đấy, con đã sống lại từ cái chết, cũng sẽ chết đi lần nữa từ sự sống, con đã nhận được phước lành tối thượng đó... sẽ có cơ hội nắm lấy tất cả."
Fanna siết chặt chuôi kiếm, lần đầu tiên trong đời, nàng ta bị thúc đẩy sinh ra sát khí bởi lòng căm thù mạnh mẽ, mà không phải chính nghĩa hay chức trách như vậy, tuy nhiên vào giây cuối cùng trước khi giơ kiếm lên, động tác của nàng ta lại đột nhiên bị một luồng lửa bốc cháy vô căn cứ trên mép của đài cao cắt ngang.
Một cánh cửa lửa màu u lục bất thình lình xuất hiện phía sau tên Chung Yên truyền đạo sĩ đó, một bóng người cao lớn và uy nghiêm, toàn thân bao phủ trong ngọn lửa linh thể từ trong bước ra.
Nhưng tên Chung Yên truyền đạo sĩ đó lại dường như hoàn toàn không phát hiện ra cánh cửa xuất hiện ở phía sau lưng mình, hắn dang hai tay ra với Fanna, tuyên bố như một nhà tiên tri thông báo cho người đời trước khi sự phán xét cuối cùng đến —
"Đứa trẻ được ban phúc à, đừng kháng cự, con thấy đấy, thời đại đã thay đổi..."
Hắn đột nhiên khựng lại.
Một nỗi sợ hãi không nói nên lời bỗng nhiên len lỏi vào tâm trí hỗn loạn của hắn, một âm thanh hỗn loạn dường như bắt nguồn trực tiếp từ không gian thứ hòa vào trong ngọn lửa thiêu đốt của Phổ Lan Đức, tín đồ điên cuồng này muốn vội vàng quay đầu lại, nhưng trước điều đó, một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.
"Biến trở về."
Một giọng nói bình tĩnh nói một câu như vậy.