Thánh tượng Nữ thần bão tố Gormona đứng lặng lẽ trong Thánh đường, uy nghi, huyền bí và tĩnh lặng như xưa.
Tấm mạng che mặt đó dường như không chỉ che đi khuôn mặt của nữ thần, mà còn che đi một mối liên hệ nào đó giữa trần thế và thần chích. Lần đầu tiên Fanna nhận ra rằng, mình thực sự không hiểu chút nào, thậm chí không hiểu thần minh mình tôn thờ rốt cuộc là một loại... tồn tại thế nào.
Từ trước đến nay, nàng ta chỉ tin vào mọi thứ về bão tố và biển sâu là điều hiển nhiên, chưa bao giờ nghĩ về những vấn đề ở mặt này như hôm nay, chưa bao giờ xem xét việc phân tích mối liên hệ giữa thần minh và bản thân từ góc độ nghi vấn.
Giật mình trong chốc lát, Fanna từ trong thoáng trầm tư bừng tỉnh lại, cảm giác thấy tim đập thình thịch, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Suy nghĩ sinh ra dị đoan, mà thần không thể tọc mạch.
Nàng ta không dám tin rằng những ý nghĩ gần như lệch lạc vừa rồi lại xuất phát từ trong đầu mình — bắt đầu nghi ngờ chất vấn "hành vi" của thần minh, điều này gần như đã không khác gì với dị đoạn.
Tuy nhiên trong giây tiếp theo, nàng ta liền cảm thấy có tiếng sóng biển nhẹ nhàng vang lên bên tai mình, sự dõi theo và sự an ủi từ nữ thần xuất hiện như thường lệ, tiếp tục xoa dịu nỗi đau tích tụ trong cơ thể này và xoa dịu tinh thần của bản thân.
Dù là trong Thánh đường, dù là trong suy nghĩ xuất hiện những ý nghĩ dao động như vậy, nữ thần vẫn như trước đây... Là do thần cũng vô tri, hay do Chủ không quan tâm?
"... Cô thật sự không cần phải nghỉ ngơi sao?" Giọng nói đột ngột của Valentine vang lên từ bên cạnh, cắt đứt một lần xuất thần nữa của Fanna. Ông lão có chút lo lắng nhìn thẩm phán quan trẻ tuổi bên cạnh, trong trí nhớ của ông ta Fanna chưa bao giờ ở trong tình trạng ngây người liên tục trước nữ thần như vậy: "Trông cô như đang xuất thần... Vết thương thể xác rất dễ chữa lành, nhưng sự mệt mỏi về tinh thần thì phiền phức."
“Tôi…” Fanna tỏ vẻ hơi do dự: “Có lẽ đúng là có hơi mệt.”
“Vậy thì đi nghỉ ngơi đi, chuyện kế tiếp giao cho tôi xử lý,” Valentine lập tức nói, ngay sau đó lại vội vàng bổ sung thêm trước khi đối phương còn muốn nói điều gì đó: “Mới vừa rồi tôi nhận được tin tức, Dante tiên sinh đã bình an vô sự trở về dinh thự, tôi nghĩ... người nhà của cô hẳn rất cần cô vào lúc này, cô cũng cần người nhà của mình."
“Thúc phụ…” Fanna sửng sốt một chút, cảnh tượng khi nàng ta từ biệt chú trước đó lại hiện lên trong đầu, một cảm giác kỳ lạ chạm đến nỗi lòng, cuối cùng khiến nàng ta từ bỏ sự kiên định cuối cùng: “Được, vậy tôi đi trước, ở đây giao lại cho ông.”
“Yên tâm đi đi,” Valentine khẽ gật đầu: “Nguyện bão tố che chở cho cô.”
“… Nguyện bão tố che chở.” Fanna nhẹ giọng nói.
Một chiếc xe ô tô chạy bằng hơi nước màu xám đen lái ra khỏi quảng trường giáo đường, sau khi đi qua ngã tư ở khu vực trung tâm đã bị phong tỏa, đầu tiên lái về hướng dinh thự của quan chấp chính.
Fanna ngồi ở ghế phụ của ô tô, người lái xe là Hải Đế vừa tiếp nhận sự thăm hỏi xong trong giáo đường.
“Cảm ơn nhé, còn phải phiền cậu chở tớ một chuyến,” Nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe xa dần, Fanna khẽ giọng cảm ơn bạn mình: “Vốn dĩ cậu có thể rời đi sớm hơn.”
“Không cần khách sáo như vậy với tớ,” Hải Đế giữ tay lái, vừa quan sát tình hình đường xá vừa thuận miệng nói: “Hơn nữa tớ cũng không về sớm được, vị tu đạo sĩ trẻ đó hỏi tớ một đống câu hỏi, cuối cùng còn bắt tớ xông hương cả buổi, đều là 'các biện pháp an toàn' cần thiết – hành hạ xong thì trời cũng đã sập tối."
Fanna nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đội cảnh vệ thành bang và những người thủ vệ đang tuần tra trên đường phố, một số thị dân vẫn còn hoảng hồn bước nhanh qua đường, còn một số người dường như vừa mới ra khỏi cơ sở tị nạn đang tìm người qua đường hỏi thăm tình hình, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy quan trị an cầm loa đứng ở ngã tư đường, thông báo tình hình mới nhất hiện giờ cho dân chúng vùng lân cận - nội dung không nằm ngoài chuyện thành bang gặp phải dị tượng xâm nhiễm, nguy hiểm đã bị loại bỏ, thiết quân luật cấp ba đã được áp dụng vào tối nay.
Phổ Lan Đức tựa như đang hồi phục sau một trận ốm nặng, trật tự trong thành bang vẫn còn hỗn loạn, nhưng ngay cả trong khung cảnh hỗn loạn và căng thẳng như vậy, vẫn khiến Fanna cảm thấy một loại vui mừng và... ấm áp khó tả.
Nỗi sợ hãi và căng thẳng là bằng chứng sống, chỉ những người may mắn sống sót sau thảm họa mới có tư cách để lo lắng bất an vào lúc này — và mặt trời mọc vào ngày hôm sau sẽ là sự trấn an tốt nhất đối với Phổ Lan Đức.
"Cậu không sao chứ? Trông tinh thần kém như vậy," Dù đang lái xe, Hải Đế vẫn nhận thấy sự mệt mỏi và thất thần của Fanna: "Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu không có tinh thần như vậy — tớ còn nghĩ cậu rèn ra từ một tấm thép."
“… Nếu tớ nói với cậu, lúc mưa lửa giáng xuống, một mình tớ đã đánh giết xuyên qua cả thành bang, cậu có tin không?” Fanna liếc nhìn bạn mình, trên thực tế, sau khi rời đi cùng Hải Đế, tinh thần của nàng ta đã dần thả lỏng: "Sắp mệt chết tớ rồi."
"Tin, đương nhiên tin, dẫu sao là cậu, cho dù cậu nói mình đánh giết trở về từ không gian thứ, tớ cũng tin," Sau khi nghe những lời đối phương nói, Hải Đế không hề thay đổi sắc mặt, gật đầu như một lẽ đương nhiên, sau đó lại đột nhiên nhìn quan sát Fanna từ trên xuống dưới: "Chẳng trách cậu suy nhược đến như vậy..."
Fanna bị ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới của đối phương làm cả người không được tự nhiên: "Cậu... ánh mắt là lạ ấy."
“Tớ chỉ là đột nhiên nảy ra một ý nghĩ,” Hải Đế lại nghiêm mặt nói: “Bây giờ cậu có muốn đến Trung tâm trợ giúp hôn nhân một chuyến không?”
"... Tại sao?"
"Khó khăn lắm cậu mới có thể yếu như vậy, nói không chừng bây giờ sẽ có người mà cậu đánh không lại, điều này cũng không vi phạm lời thề thứ hai năm đó của cậu — bất kỳ chiến đấu nào đều sẽ dốc toàn lực," Hải Đế dường như đã hoàn toàn thả bay tư tưởng, thậm chí căn bản không quan tâm đến vẻ mặt ngày càng méo mó của Fanna: "Nếu không đợi cậu trở về nhà ngủ một giấc, cậu sẽ lại vô địch thiên hạ, Trung tâm hỗ trợ hôn nhân sẽ thỉnh thoảng phải đưa người đến bệnh viện... "
Fanna khẽ nắm chặt tay.
Tiếng nổ của không khí khiến Hải Đế lập tức im bặt.
Trầm lặng hai giây, Hải Đế lại lẩm bẩm nói: "Không vừa ý thì thôi, từ nhỏ cậu đã uy hiếp tớ, cơm trưa của tớ đều nhường cho cậu ăn..."
Trong xe sau đó trở nên yên tĩnh, sau vài giây im lặng, Fanna mới đột nhiên nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu, tâm tình tớ bình tĩnh hơn nhiều rồi.”
"Dĩ nhiên, dù sao tớ cũng là bác sĩ tâm thần giỏi nhất Phổ Lan Đức — mà cậu cũng thực sự cần phải một trạng thái tốt để đối mặt với Dante tiên sinh," Hải Đế lộ ra nụ cười như thể kế hoạch đã thành công, ngay sau đó, chiếc xe dưới sự điều khiển của nàng ta dừng lại ổn định: "Cậu đến nhà rồi, cô kỵ sĩ vô địch của tớ — Hãy xốc lại tinh thần, hôm nay tất cả chúng ta đều đã nhặt mạng trở về đấy."
Nhặt mạng...
Hải Đế chỉ thuận miệng nói ra một câu như vậy, nhưng không hiểu sao Fanna lại nghĩ đến câu nói mà các tín đồ của Giáo phái Tử Vong thường nói -
Sinh tồn không phải là quyền hạn bẩm sinh, mà là một vật phẩm có giá trả trước.
Fanna cụp mi, thở nhẹ một hơi, cảm ơn và chào tạm biệt bạn mình, sau đó xuống xe đi về phía cửa cách đó không xa.
Hải Đế lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Fanna rời khỏi xe, một lúc sau, nàng ta mới khởi động xe, quay xe và lái chạy về nhà.
Bây giờ cha đã được an toàn chưa? Nếu như ông cũng bình an vô sự, vậy... ông đang làm gì vào lúc này?
...
Sấm chớp rền vang bên ngoài khoang tàu, gió bão đột nhiên nổi lên, cuồng phong cuốn theo sóng lớn vỗ vào mạn tàu cao chót vót của Thất Hương Hào từng đợt, mà dưới mặt biển sâu tăm tối, dường như có cự thú không thể ta đã bị chọc giận, thả ra ác ý ngập trời với thế giới này.
Qua cửa sổ bên tàu, có thể thấy người khổng lồ bao bọc trong ngọn lửa dữ dội đang đứng trên mũi tàu, xiềng xích bùng cháy kéo dài vào biển; một cự vật với hàng loạt xúc tu, gần bằng kích thước của Thất Hương Hào, đang quằn quại điên cuồng bên dưới mặt nước, không ngừng thò ra những chiếc xúc tu với vô số răng nanh sắt bén và con ngươi ra khỏi mặt nước biển, rồi leo lên mạn tàu, dường như muốn thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích, hoặc xua đuổi Thất Hương Hào ra khỏi vùng hải vực này.
Trong khoang tàu, ngọn đèn sử dụng dầu cá voi làm nhiên liệu chính sáng rực, nhưng lại không thể xua tan căng thẳng và sợ hãi, Shirley đã ôm lấy A Cẩu run rẩy chung một chỗ, sợ hãi lắng nghe động tĩnh bên ngoài, trong khi A Cẩu vừa cố gắng vươn cổ để tránh bị siết đến chết vừa xác nhận với Alice: "Cô cô cô... cô xác nhận Thuyền... Thuyền trưởng đang câu cá?!"
"Đúng vậy," Alice ung dung và thản nhiên gật đầu, trên mặt mang theo ý "người thành bang các người cứ kinh ngạc": "Câu cá là sở thích lớn nhất của Thuyền trưởng!"
"Rốt cuộc ta cũng biết tại sao mỗi lần nói đến cá nhà Duncan tiên sinh ngươi đều có phản ứng đó..." Shirley cuối cùng cũng ý thức được chuyện ra làm sao, nói với A Cẩu với vẻ mặt phàn nàn: "Khi đó... nếu sớm biết thì lúc ăn ta..."
Cô ta còn chưa nói xong, Morris đang nhắm mắt ở phía bên kia bàn đột nhiên mở mắt ra, lão tiên sinh kinh hãi nhìn cô gái đối diện: “Cô đã ăn... ừm… 'cá' mà Duncan tiên bắt rồi?"
"Tôi đâu có biết!" Shirley như sắp khóc, vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Nina: "Bạn... bạn cũng không nói cho mình biết cá của chú bạn là có được như vậy..."
"Mình cũng đâu có biết," Nina lắc đầu, nhưng biểu cảm trên mặt cũng không cường điệu giống như những người khác, ngược lại tỏ ra có chút... hưng phấn; cô ở bên cạnh bàn thò đầu ra, những xúc tu lao ra khỏi mặt nước kia cũng không khiến cô cảm thấy sợ hãi, mà chỉ càng khiến cô cảm thấy mới lạ: "Mọi người nói xem... những thứ đó rốt cuộc làm sao biến thành cá được chứ?"
Bình tâm mà nói, biểu hiện của Nina bây giờ thực ra cũng không khác gì lúc ở thành bang, vẫn luôn vui vẻ, hoạt bát và tỏa nắng như ngày nào, chỉ là biểu hiện như vậy rất bình thường ở một thành bang yên bình, nhưng có hơi đáng sợ tại “hiện trường bắt cá” ở Thất Hương Hào. Nhưng trong tình huống như vậy, Shirley mới dường như cuối cùng phát hiện ra mặt không thể tưởng tượng nổi của Nina: "... Hai chú cháu bạn quá đáng sợ rồi, thật là..."
Nina vò đầu bứt tóc với vẻ khó hiểu: "Thế sao? Mình nghĩ mình vẫn tốt mà..."
Đang lúc nói chuyện thì đột nhiên Alice đứng dậy đi ra ngoài.
Shirley nhất thời có chút khẩn trương: "Hả, cô muốn làm gì?"
“Đi chuẩn bị cho bữa tối,” Alice cho là chuyện đương nhiên: “Thuyền trưởng sắp câu xong con cá lớn đó.”
Alice rời đi, để lại mấy "vị khách" trời xui đất khiến lên tàu, ngơ ngác nhìn nhau trong khoang tàu.
“Ta… ta muốn về nhà…” Shirley ôm chặt lấy A Cẩu, biểu cảm như sắp khóc.
Ánh sáng đỏ trong hốc mắt đầy tơ máu của A Cẩu chập chờn sáng tối: “Cô sắp bóp chết ta rồi…”
Morris thì chợt thở dài.
Nina thấy thế vội hỏi: "Thầy, sao thầy lại thở dài?"
“Thầy nghĩ mình có thể viết một cuốn sách sau khi trở về,” Morris suy nghĩ một chút, giang hai tay ra: “Chỉ lo con gái sẽ cho rằng đầu óc thầy có vấn đề…”
Nina: "...?"