Thiết giáp hạm lặng yên thả neo ở cảng Phổ Lan Đức, lá cờ đại biểu Hạm đội Sea Mist phía trên chiến hạm căng trong gió dưới ánh nắng, hoa văn trên lá cờ là một cụm tinh thể băng sắc như dao, ở giữa tinh thể băng lại có một vết nứt — Tinh thể băng là ký hiệu của Hàn Sương, các vết nứt thì tượng trưng cho "quân phản loạn" đang tự lưu đày.
Sau khi thuyền trưởng hải tặc lừng danh cùng tùy tùng rời đi thì không còn ai rời khỏi chiến tàu, Sea Mist giống như một núi băng chìm trong trạng thái tĩnh lặng, lặng lẽ neo đậu, mạn tàu và mũi tàu sừng sững mà uy nghiêm chắn ngang mọi ánh nhìn hiếu kỳ trên bến tàu, đồng thời lại có một đội cảnh vệ của thành bang từ một trạm gần đó chạy đến, phong tỏa ngã tư dẫn đến cầu tàu, để ngăn những người không liên quan đến gần.
Sau khi quan trị an ra mặt giải tán, những người nhiều chuyện tụ tập gần bến tàu cuối cùng mới dần tản đi.
Đại phó Aiden đứng trên đài chỉ huy của Sea Mist, lặng lẽ quan sát động tĩnh trên bến tàu.
Y không lên bờ cùng với Tirian — khi thuyền trưởng rời chiến hạm, thân là đại phó, hắn phải ở lại tàu với tư cách là thuyền trưởng tạm thời, để đề phòng xảy ra tình trạng hỗn loạn.
“Mấy đội cảnh vệ của thành bang đó trông có vẻ lo lắng,” Một thủy thủ ở bên cạnh lẩm bẩm: “Bọn họ sợ chúng ta lên bờ cướp bóc sao — Tôi còn tưởng rằng đội cảnh vệ của thành bang Phổ Lan Đức, viên ngọc sáng trên biển, có thể mạnh mẽ hơn một chút so với những kẻ ngốc trên biển Lạnh."
Aiden không quay đầu lại: “Nếu bọn họ không ra mặt duy trì trật tự, hẳn là ngươi lại nói đội cảnh vệ của Phổ Lan Đức ngay cả dũng khí đi ra đường chặn đường cũng không có — Thật sự để cho ngươi đánh với xe tăng hơi nước của bọn họ, ngươi có đi không?
"... Tôi không đi, tôi không muốn lại bị đựng trong thùng khiêng trở lại boong tàu," Thủy thủ vội vàng lắc đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về hướng mấy chiếc xe đi bộ địa hình bằng hơi nước vừa mới rời đi: "Thuyền trưởng đi theo bọn họ rồi... Không việc gì chứ? Người phụ nữ cao lớn đó trông không dễ chọc, tôi không nghĩ thuyền trưởng có thể đánh bại cô ta..."
“Chúng ta tới đây không phải để đánh nhau, chúng ta được mời tới, mời tới đó hiểu không?” Aiden cuối cùng không nhịn được liếc nhìn thủy thủ một cái: “Ngươi, với cả các ngươi, có thể điều chỉnh tâm thái một chút được không, giáo huấn thường ngày của thuyền trưởng đều quên cả rồi sao? Chúng ta bây giờ là Công ty đầu tư mạo hiểm Sea Mist — Cướp bóc không tồn tại lâu, kinh doanh kiếm tiền không nhanh hơn ăn cướp sao?
"Vậy khi nào thì cướp?"
Aiden suy nghĩ một chút, trên vầng trán sáng bóng phản chiếu một tia nắng: “Đương nhiên là khi đối phương không muốn làm ăn…”
Mấy thủy thủ bất tử lần lượt gật đầu, bày tỏ đại phó cao kiến, sau vài giây im lặng, trong đó một thủy thủ có nửa đầu bên trái hoàn toàn xẹp lép không khỏi nhìn về phía thành bang, lẩm bẩm: "Chúng ta có thể lên bờ xem không? Phổ Lan Đức hả, nghe nói rằng ở thành bang này..."
“Đừng hòng mơ tưởng,” Aiden trực tiếp ngắt lời cấp dưới: “Thuyền trưởng ra lệnh, không được phép rời khỏi Sea Mist – Đám ghê tởm các ngươi lên bờ nhất định sẽ dọa người, Phổ Lan Đức không phải phương Bắc, không mấy người ở nơi này từng thấy qua xác chết biết nói."
“Cho nên thuyền trưởng chỉ chọn mấy tên trông giống người sống nhất lên bờ thôi phải không?” Thủy thủ đầu hóp hằm hằm oán hận nói, sau đó lại giơ tay đỡ đầu: “Thật ra tôi thấy mình cũng ổn mà, lấy nửa vỏ sò che chỗ này lại, rồi đội mũ vào..."
“Câm miệng, không có lệnh của thuyền trưởng, ai cũng không được phép lên bờ!” Aiden hung hăng trừng mắt nhìn tên thủy thủ đang nói nhảm đó: “Nếu thật sự không có việc gì làm thì đến khoang tàu xem những gã xui xẻo bị kẹt trên boong tàu sống lại chưa, nếu sống rồi thì bảo bọn họ đến báo cáo..."
Một loạt tiếng ken két khe khẽ đột nhiên vang lên cách đó không xa, cắt ngang lời phân phó của Aiden.
Tất cả mọi người trên đài chỉ huy đều nghe thấy tiếng ken két khe khẽ này, một số ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh, còn tên thủy thủ lên tiếng trước đó thì phát hiện ra nguồn gốc của âm thanh trước nhất.
Bên cạnh chỗ ngồi của thuyền trưởng có một cỗ máy kỳ lạ gồm nhiều bánh răng, thanh truyền và kim la bàn tổ hợp thành. Cỗ máy lúc này đã im bặt, nhưng mấy cây kim chỉ của nó vẫn còn hơi run, chứng tỏ nó từng chuyển động đột ngột vào một khắc trước.
“Vừa rồi thứ này đã chuyển động sao?” Một thủy thủ ở gần nhất thận trọng đi tới bên cạnh cỗ máy tinh xảo phức tạp đó, nhìn chằm chằm mấy chiếc kim la bàn đã yên lặng lại.
Aiden cũng đi tới, ánh mắt y rơi vào chiếc bát nhỏ hình bán cầu ở chính giữa cỗ máy — ở đó còn sót lại một ít máu khô, đó là vết máu còn sót lại sau khi Thuyền trưởng Tirian sử dụng thiết bị này lần trước.
Đại phó đầu hói cau mày từng chút.
Là thuộc hạ đáng tin cậy nhất của thuyền trưởng, Aiden biết rất rõ về thiết bị này.
Dị thường 203, La bàn máu, một cỗ máy bằng đồng thau có cấu trúc phức tạp và nguyên lý hoạt động không rõ. Nó từng là món đồ sưu tập của Nữ vương Hàn Sương, hiện giờ là một vật sở hữu của Thuyền trưởng Tirian.
Cỗ máy này nên được coi là một loại có khá nhiều "tác dụng tích cực" trong số những "dị thường" được xếp hạng. Cái bát nhỏ ở trung tâm của nó có thể chứa đựng máu, sau khi hút máu, nó sẽ sử dụng một loạt la bàn để chỉ ra phương vị của "người thân" người sử dụng, mức độ ưu tiên chỉ định liên quan đến mối quan hệ huyết thống, khoảng cách và mong muốn của người sử dụng.
So với phần lớn dị thường trực tiếp độc hại, chỉ cần cất giữ không đúng cách là có thể gây tử vong, La bàn máu tương đối an toàn về mặt "bảo quản", không yêu cầu bất kỳ điều kiện niêm phong đặc biệt nào — nhưng ngược lại, một khi thiết bị này được kích hoạt, sẽ cho thấy một mặt hiểm ác đáng sợ.
Đầu tiên, một khi máu được bơm vào, người sử dụng sẽ không ngừng bị la bàn cám dỗ, sẽ có thôi thúc không ngừng bơm máu vào trong đó, những người có tâm trí yếu đuối thậm chí sẽ để mình chết trong cảnh máu chảy không ngừng. Tiếp đến, La bàn máu mặc dù thực sự có thể giúp người sử dụng tìm thấy "người thân", nhưng trong quá trình này nó thường sẽ "kéo theo vận rủi" và liên tục dẫn mọi thứ đến mặt xấu khi người sử dụng và người thân đến gần.
Chỉ Aiden biết “câu chuyện” Dị thường 203 từng chỉ dẫn một người cha tìm được đứa con trai thất lạc nhiều năm của mình, nhưng khi hai người gặp nhau trời xui đất khiến đã đánh giết lẫn nhau.
Tuy nhiên, những tác động tiêu cực này chưa bao giờ là vấn đề đối với Thuyền trưởng Tirian — Ý chí của thuyền trưởng đủ mạnh để chống lại "sự cám dỗ hiến máu" của La bàn máu, cũng như xu hướng xui xẻo trong quá trình người thân đến gần…
Thứ nhất, thuyền trưởng và tiểu thư Lucrecia nhất định sẽ không gặp nhau trong thời gian Dị thường 203 có hiệu lực. Thứ hai, cha con nhà Abnomar trước giờ luôn "phụ từ tử hiếu".
Cho dù là La bàn máu cũng sẽ không tạo ra cảnh đoàn tụ "khiêu khích hoàng hôn hạt nhân" hơn là hai chiếc tàu chiến bị nguyền rủa gặp nhau và bao trùm hỏa lực lẫn nhau.
Trong nửa thế kỷ qua, thuyền trưởng Tirian thường sử dụng La bàn máu như một loại "thiết bị cảnh báo", sử dụng nó để xác định xem Thất Hương Hào có trở lại thế giới hiện thực hay không.
Aiden và các thủy thủ tập trung xung quanh Dị thường 203. Mấy cặp mắt dán chặt vào mấy chiếc la bàn mang phong cách cổ xưa được trang trí bằng các hoa văn phức tạp xung quanh thiết bị bằng đồng này.
Những bánh răng và cây kim chỉ đã hoàn toàn im lặng.
"... Có lẽ nó chỉ muốn hoạt động một chút," Một thủy thủ với cái lỗ trên trán thận trọng nói, như thể đang cố gắng xoa dịu bầu không khí: "Dù sao thì thứ này lúc thường đều không nhúc nhích..."
Aiden lườm tên thủy thủ này: "Không biết nói đùa thì có thể không nói."
"Hay là... chúng ta lau sạch vết máu còn sót lại ở giữa đi?" Một thủy thủ khác teo tóp như thây khô nói: "Nếu không cứ luôn cảm thấy thứ này sẽ 'tỉnh giấc' bất cứ lúc nào."
"Không được," Aiden lắc đầu: "Thuyền trưởng đã căn dặn, máu ở giữa la bàn không được chủ động lau đi, phải đợi bảy mươi hai giờ để la bàn tự hấp thu sạch."
"... Lau sớm thì sao?"
"Không ai biết, tổng kết cách dùng đúng của 'dị thường' đã không dễ dàng, ai lại đi kiểm tra đầy đủ các loại thao tác sai," Aiden thản nhiên nói: "Hay là ngươi thử thử xem? Coi như ngươi đóng góp cho nền văn minh nhân loại."
"Không không không, tôi chỉ nói như vậy thôi."
Aiden hừ lạnh một tiếng.
"Ken két —"
Đúng lúc này, La bàn máu đột nhiên lại truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của cơ chế vận hành, cuộc đối thoại giữa đại phó và các thủy thủ ngay lập tức bị gián đoạn. Aiden nhìn về phía cỗ máy trước tiên và y nhìn thấy bánh răng của thứ này đang dần bắt đầu rung động, mấy cây kim la bàn bên mép cũng chợt run lên kịch liệt, ngay sau đó, tất cả kim chỉ nam đều đột nhiên hướng về phía... xung quanh Phổ Lan Đức.
La bàn máu lại trở nên yên tĩnh lần nữa, lần này có vẻ như sẽ không còn động tĩnh gì nữa.
Tất cả cây kim chỉ của nó đều né tránh Phổ Lan Đức.
Aiden và các thủy thủ trố mắt nhìn nhau.
"... Tôi vừa nói thứ này chỉ muốn hoạt động một chút..."
“Câm miệng.” Aiden ngắt lời người thủy thủ, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Dị thường 203, đồng thời, trong đầu nhớ lại cảnh tượng mà mình vừa thấy.
Tất cả cây kim chỉ đều quay về một hướng ngẫu nhiên ngoài Phổ Lan Đức, nhưng y có thể chắc chắn rằng tại một thời điểm nhất định vừa rồi, trong một khoảnh khắc nào đó, những cây kim chỉ của chiếc La bàn máu đã chỉ về cùng một hướng — chỉ về thành bang Phổ Lan Đức!
Chỉ là khoảnh khắc đó rất ngắn, ngắn đến mức sẽ khiến người khác nghi ngờ rằng đó chỉ là sự trùng hợp trong sự quay không theo quy luật của một vài cây kim chỉ. Nhưng trong mắt Aiden, đó giống như một vài cặp “mắt” của chiếc la bàn mới vừa nhìn thấy mục tiêu của mình, liền hoảng sợ nhìn đi chỗ khác.
Mà bây giờ, dưới tình huống toàn bộ cây kim chỉ của Dị thường 203 đều chỉ hướng về mặt biển gần Phổ Lan Đức, theo quan điểm của Aiden, điều đó ngược lại đã trở thành một loại "giấu đầu lòi đuôi".
Anh chợt nghĩ đến một câu mà thuyền trưởng từng nói với mình —
Dị thường 203 thỉnh thoảng sẽ biểu hiện ra các thuộc tính của một "sinh vật sống", không phải lúc nào nó cũng hoạt động một cách máy móc.
Thứ này, biết sợ.
"Không đúng... Thành bang này có vấn đề!" Aiden đột nhiên phản ứng lại: "Chúng ta cần phải nói cho thuyền trưởng biết tình hình của nơi này."
"Nhưng chẳng phải thuyền trưởng đã ra lệnh không cho phép chúng ta lên bờ sao?"
“Gửi tin qua đó trước,” Aiden nói nhanh, nhìn về phía một thủy thủ: “Đi, mang Poli tới đây!
Người thủy thủ nhanh chóng chạy đi, chẳng mấy chốc, gã lại chạy trở lại đài chỉ huy - một con vẹt to lớn với bộ lông đuôi sặc sỡ đang đứng trên vai gã, mỏ mài ken két với chiếc hộp sọ lộ ra sau đầu của người thủy thủ.
“Poli, cần ngươi đưa tin.” Aiden nói lớn.
Con vẹt lập tức ngừng động tác bắt nạt thủy thủ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đại phó: "Poli, có thể đưa tin."
"Đến đại giáo đường thành bang, tìm hơi thở của thuyền trưởng, nói cho ngài ấy biết — La bàn máu chỉ hướng Phổ Lan Đức, thành bang không an toàn!"