Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 230 - Chương: 230

Chương: 230

Con vẹt lớn với bộ lông đuôi sặc sỡ vỗ cánh rời khỏi Sea Mist, bay qua khu vực bến tàu và bay thẳng đến thành bang với tốc độ đáng kinh ngạc.

"Đại phó, chúng ta phải làm gì đây? Cứ đợi ở đây sao?"

Trên đài chỉ huy của Sea Mist, một thủy thủ nhìn bóng dáng Poli bay xa, quay đầu hỏi Aiden đang im lặng bên cạnh.

"... Chỉ có thể đợi trước," Aiden cúi đầu và liếc nhìn mặt đất dưới chân, y đang cân nhắc nhanh chóng để giữ cho đầu óc lạnh lùng của mình hoạt động hết mức có thể: "Không chỉ vì lệnh của thuyền trưởng, mà càng vì trạng thái hiện tại của Sea Mist."

Nửa câu sau của y khiến một số cấp dưới vốn còn có chút bất an nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thuyền trưởng chỉ mang theo một vài người thân cận lên bờ, mà để lại đại phó của mình và tất cả các thủy thủ còn lại trên tàu, giải thích trên mặt nổi cho điều này là vì phần nhiều các thủy thủ bất tử của Sea Mist quái dị kinh người, dễ gây ra bạo loạn và thù địch trong thành bang, nhưng tình huống thực tế Aiden kỳ thực hiểu rất rõ.

Bởi vì Sea Mist vừa chạm trán với kỳ hạm của nó cách đây không lâu.

Con tàu đang ở trong tình trạng rất tồi tệ, không chỉ vì thân tàu bị hư hại mà còn vì... "linh hồn" của con tàu đang xao động bất an. Nồi hơi của Sea Mist đang luôn dao động, âm thanh quái dị và trống rỗng vang vọng trong tiểu giáo đường, đến giờ áp suất trong ống hơi vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Hiện giờ, con tàu quả thật đã trở lại "bên này", nhưng nó có còn mất kiểm soát hay không thì rất khó nói.

Khi con tàu đang trong trạng thái không ổn định, những người thủy thủ đã phục vụ trên con tàu hơn nửa thế kỷ chính là “cái neo” của con tàu – Cái neo sắt của Sea Mist khiến nó có thể neo đậu trên biển cả, còn “cái neo nhân tính” tạo thành từ những người bất tử thì có thể khiến nó ổn định trong chiều không gian hiện thực.

Aiden không dám tùy tiện giảm bớt số lượng thủy thủ trên tàu — Đặc biệt là sau khi mơ hồ phát hiện ra tình huống kỳ lạ của Phổ Lan Đức, y càng không dám tùy tiện để các thành viên của Sea Mist tiến vào thành bang, bởi vì điều này rất có thể nảy sinh “động chạm”, khiến “linh hồn” vừa mới ổn định của con tàu này giật mình thức dậy.

Đồng dạng, y cũng không dám để cho Sea Mist trực tiếp phát đi tín hiệu hướng về thành bang Phổ Lan Đức, bao gồm tiếng còi, rung chuông, hoặc là trực tiếp dùng điện tín liên hệ đương cục thành bang, bởi vì y sợ kinh động đến... một số lực lượng ẩn nấp trong Phổ Lan Đức.

Để cho vẹt Poli đi chuyển lời đã phương án ít rủi ro nhất mà y có thể nghĩ ra trước mắt, hy vọng thuyền trưởng có thể quay lại càng sớm càng tốt sau khi nhận được tin tức - Hy vọng ngài ấy vẫn chưa bị thứ gì đó vây giữ, hy vọng mọi thứ vẫn chưa quá muộn.

Đương nhiên, y cũng không thể đặt hết hy vọng vào việc “chờ đợi” — Nếu sau một ngày mà thuyền trưởng vẫn chưa quay lại, y chỉ có thể phái một phần nhỏ thủy thủ đoàn lên bờ mạo hiểm một chuyến.

Aiden cau mày thật chặt, nhìn chằm chằm thành bang ngọc sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhớ lại từng chi tiết lúc thuyền trưởng theo thẩm phán quan thành bang rời đi, cố gắng tìm ra chỗ không ổn trong đó, để giải thích biểu hiện bất thường mới vừa rồi của Dị thường 203.

...

Duncan đang ngồi bên quầy, tay lật giở tờ báo đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngồi bên cạnh anh, Alice đang bắt chước lật giở tờ báo, đã chú ý và tò mò hỏi: “Duncan tiên sinh, ngài đang nhìn gì vậy?”

"... Mới vừa rồi đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn sang bên này," Duncan cau mày, không chắc lắm lẩm bẩm: "Nhưng chớp mắt đã biến mất."

"Ồ ồ, tôi biết rồi, đây gọi là 'sự giật mình của kẻ mạnh'! Đầu Sơn Dương tiên sinh đã nói với tôi đó," Alice lập tức vui vẻ nói: "Nó nói rằng người càng mạnh thì càng dễ cảm nhận được ánh mắt hướng vào mình hay thậm chí là ý niệm, mà một người mạnh mẽ như ngài thì sẽ luôn giật mình..."

Duncan đặt tờ báo trong tay xuống, ngơ ngác nhìn Alice: “Nó thật sự nói vậy?”

Nụ cười trên mặt Alice lập tức đông cứng lại: "... Câu cuối cùng là do tôi suy diễn ra."

“Đừng có suy luận loại vô ích như vậy.” Duncan thuận miệng nói, sau đó hơi tập trung tinh thần, bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc của “sự giật mình” vừa rồi.

Anh không coi cảm giác thoáng qua đó là ảo ảnh — Sau khi ở trong thế giới đầy rẫy những điều quỷ dị này thời gian lâu như vậy, anh đã hình thành thói quen chú ý đến bất kỳ "trực giác bất chợt" nào và đi sâu vào điểm mấu chốt.

Cảm giác của Duncan nhanh chóng mở rộng, đồng thời lan về phía rìa thành bang. Chỉ trong nháy mắt, anh liền cảm giác được đường viền rõ nét của Phổ Lan Đức hiện lên trong đầu mình như Thất Hương Hào. Giống như “xúc cảm” bản thân có thể cảm nhận được Thất Hương Hào, anh bắt đầu cảm nhận được "các giác quan xúc giác" phức tạp do thành bang dưới chân truyền đến cho mình. Mà trong số các giác quan xúc giác này, một tin tức rõ ràng và đột ngột nhất đã đi vào đầu anh.

Tại cảng phía đông nam của Phổ Lan Đức.

“… Tàu của Tirian?” Duncan có chút kinh ngạc sau khi cảm nhận được nguồn gốc của khí tức đó: “Sao hắn lại ở đây?”

Ngay sau đó, anh nhớ lại cuộc chiến tao ngộ giữa mình với thiếp giáp hạm trước đó, nhớ lại vị trí của con tàu và ý đồ biểu hiện ra trong trận chiến của đối phương khi đó, sau một lúc suy tư ngắn ngủi, biểu cảm trên mặt anh dường như có vẻ cổ quái.

Lúc ấy Sea Mist xuất hiện gần Phổ Lan Đức và chủ động phát động tấn công vào Thất Hương Hào... Chẳng lẽ là "viện binh" do đương cục Phổ Lan Đức gọi tới? Là tới để chặn đường mình?

Trong đầu mơ hồ đoán được nguyên nhân và kết quả của sự việc, nhưng Duncan lại chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Anh không biết nên cảm khái mối quan hệ cha hiền con hiếu trước, hay nên cảm khái tinh thần chuyên nghiệp làm viện binh của Tirian — Dưới tình huống bị Thất Hương Hào đánh thành ra như vậy, ngay cả con tàu cũng suýt bị đánh chìm, vậy mà vẫn kiên cường đến được Phổ Lan Đức, đây là loại tinh thần gì vậy?

Đây chắc không phải là tinh thần duy trì hòa bình thế giới.

Điều có thể nhất là tinh thần vui vẻ khi chiến đấu với cha.

“Duncan tiên sinh, ngài đang thất thần,” Giọng nói của Alice lại lần nữa từ bên cạnh vang lên, con rối hơi nghiêng đầu nhìn sang bên này: “Ngài muốn đi ra ngoài sao?”

"Không," Duncan lắc đầu, trong khi vẫn duy trì nhận thức của mình về Sea Mist, bởi vì cái sau vẫn chưa trở thành "món đồ sưu tập" của mình giống như Thất Hương Hào và Phổ Lan Đức, do đó anh không thể cảm nhận được tình hình cụ thể trên con tàu đó, nhưng xét đến "mối liên hệ" giữa mình, Sea Mist và Tirian, anh đã bắt đầu thử tìm kiếm vị trí của người "con trai trưởng" đó của mình – Chỉ có điều, nói những điều phức tạp này cho Alice nghe nàng ta cũng không hiểu, vì vậy anh dứt khoát không giải thích gì cả, chỉ là không khỏi nhíu mày khi thấy hành động nghiêng đầu của con rối này: "Đừng nghiêng đầu, đầu sẽ rơi."

Alice vội vàng gật đầu nhẹ nhàng: "Ò ò."

Đúng lúc này, cánh cửa nhỏ phía sau quầy hàng lại truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó cửa mở ra, một bóng người nhỏ nhắn từ bên trong đi ra.

"Duncan tiên sinh," Shirley phủi phủi bụi bặm trên váy, chào hỏi Duncan với vẻ tranh công: "Nhà kho đã được quét dọn sạch sẽ! Đồ lặt vặt ngài giao cho cũng đã được xếp lên giá!"

"Ừm, làm tốt lắm," Duncan duy trì một phần sự chú ý về phía bến cảng, đồng thời gật đầu với Shirley: "Trên vai còn bám một chút bụi."

"Ò," Shirley quay đầu phủi bụi, sau đó có chút căng thẳng nhìn Duncan: "Duncan tiên sinh, tiếp theo... làm gì hả?"

Khi nói chuyện với Duncan ở đây, biểu cảm trên mặt cô ta rõ ràng không còn sợ hãi như lúc ở Thất Hương Hào, nhưng vẫn có chút căng thẳng thấy rõ, dường như cảm giác căng thẳng này sẽ không thể hoàn toàn tiêu tan trong một thời gian, nhưng so với lúc ban đầu, trạng thái hiện tại của cô ta rõ ràng đã tốt hơn không chỉ một chút.

Hiển nhiên, ít nhất là về mặt lý trí, cô ta biết lòng tốt của Duncan đối với mình. Đối với cảm giác căng thẳng không thể loại bỏ kia... sự căng thẳng của A Cẩu phải được giải quyết trước mới được.

Duncan gật đầu, rồi liếc nhìn Alice đang lật giở tờ báo, nhưng thực ra không biết một chữ.

Mù chữ.

Lại nhìn Shirley ở phía đối diện.

Lại một đứa mù chữ khác.

Còn có A Cẩu đang trốn trong bóng tối bên cạnh, tuy rằng chưa từng lộ mặt, nhưng hơi thở lại càng ngày càng khó che giấu.

Còn là một gã mù chữ.

Tìm ba đứa này đến giúp việc trong cửa tiệm, cả tính sổ còn tính không ra.

Duncan thở dài trong lòng, sau đó nhớ lại một ý nghĩ trước đây của mình, cùng với nghề nghiệp cũ của mình.

“Nào nào, các ngươi đều ngồi ở đây, Shirley, cô ngồi bên phải Alice,” Duncan tiện tay kéo một chiếc ghế từ bên cạnh đến đặt cạnh quầy: “A Cẩu, ngươi ngồi sau quầy... đừng lẩn trốn nữa, ta nhìn thấy bóng dáng của ngươi rồi. Đều đến đây cả đi, ta có một sắp xếp.”

Shirley nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Trong khi Alice ở bên cạnh cuối cùng cũng bỏ tờ báo đọc không hiểu xuống, tò mò đưa mắt nhìn: “Hả, sắp xếp gì?”

"Dù sao thì Nina đi mua đồ vẫn chưa về, rảnh rỗi thì vẫn rảnh rỗi, ta sẽ dạy các ngươi nhận biết chữ," Duncan vui vẻ nói, còn đứng dậy chỉnh lại quần áo: "Các ngươi cũng không thể cứ mãi mù chữ được, đúng không?”

Shirley hoàn toàn không ngờ rằng "sự sắp xếp" nghiêm túc của Thuyền trưởng Duncan đầy khí thế lại là chuyện này, cô ta lập tức sững sờ tại chỗ. Alice ngược lại tràn đầy tò mò, cả ánh mắt đều hơi sáng lên. Còn A Cẩu vốn đang ngoan ngoãn ngồi xổm sau quầy hàng thì ngẩng đầu nhìn Duncan, rồi lại nhìn Shirley, trong đầu chó tràn đầy dấu chấm hỏi: "Nhưng tôi chỉ là một con chó mà..."

Duncan nghe vậy cúi đầu liếc nhìn, còn chưa kịp nói gì, con ác ma biển sâu đã đột nhiên giật mình, cả nửa người trên đột nhiên ưỡn thẳng tắp: “Nhưng tôi có thể thử làm một con chó có văn hóa, tôi có nhiệt huyết cùng tự tin..."

"Vậy thì được rồi, " Duncan vui vẻ nói, anh duy trì sự chú ý đối với bến cảng, đồng thời đưa tay xuống dưới quầy lấy ra mấy tờ giấy trắng, vừa phát cho mấy "học trò" vừa nói: "Vậy cái này dành cho các ngươi làm bảng chữ cái, chúng ta bắt đầu từ những chữ cái cơ bản nhất..."

Shirley nhận quyển tập do Duncan đưa với vẻ mù mịt.

Sau đó, cô ta bước vào trạng thái càng mù mịt hơn.

Bảng chữ cái và cách ghép, cánh cửa dẫn đến một thế giới mới hoàn toàn khó hiểu.

Chỉ vài phút trôi qua, Shirley đã xác nhận một điều: Xách A Cẩu dốc sức chiến đấu với tín đồ tà giáo còn dễ dàng hơn việc này!

Nhưng Duncan rõ ràng không chú ý lắm đến vẻ mặt đau khổ của Shirley — hay nói cách khác, anh đã quá quen với loại biểu cảm này.

Anh chỉ cảm thấy vui vẻ, đó là một niềm vui sướng khi đột nhiên tiếp xúc với những điều quen thuộc và bất chợt làm những chuyện quen thuộc khi phiêu bạt trên một vùng đất xa lạ.

Nhưng khoảng thời gian vui vẻ này cũng không kéo dài được lâu — Khi Shirley bắt đầu khổ sở học viết chữ cái thứ tư, tiếng chuông lanh lảnh và tiếng bước chân dồn dập đột ngột từ ngoài cửa truyền đến, làm gián đoạn giờ học của "bóng ma không gian thứ truyền đạt kiến thức cho các quyến thuộc".

Giọng nói vui vẻ của Nina vang lên ở cửa: "Chú Duncan! Cháu đã về rồi ạ!"

Duncan ngẩng đầu lên từ trong bài giảng khoái trá và thấy Nina đang đẩy cửa bước vào cửa tiệm, nhưng ngay sau đó, anh nhận thấy còn có thứ gì đó bay vào theo phía sau Nina.

“Lúc về cháu đã thấy Aye,” Nina phấn khởi nói: “Hình như Aye còn dẫn theo bạn về!”

"Bạn?"

Duncan khẽ cau mày, sau đó nhìn thấy Aye bay vào cửa tiệm theo sau Nina, theo sau là một con vẹt lớn với cái đuôi sặc sỡ...

Duncan: "...?"

Bình Luận (0)
Comment