Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 233 - Chương: 233

Chương: 233

Giáo chủ Valentine cất mảnh giấy phác họa huy hiệu cổ quái đi.

"Không ai trong chúng tôi nhận biết hình vẽ này, nó rất có thể đến từ một niên đại rất cổ xưa, hoặc là đến từ một tổ chức xã hội bí mật chưa bao giờ để lộ ra ngoài," Lão giáo chủ vừa cất tờ giấy đi vừa nói: "Trong kho lưu trữ hồ sơ có thể sẽ tìm thấy ghi chép tương ứng, ngoài ra tôi cũng sẽ liên hệ với một số bạn bè trong giới học thuật, xem họ có biết thứ này không."

Ánh mắt Fanna quay trở lại trên người Tirian, nàng ta tò mò nhìn "thuyền trưởng hải tặc" trước mặt: "Cha anh khi đó còn có chỗ nào khác thường trước khi nói chuyện bí mật với mấy 'nhà tu khổ hạnh' kỳ lạ kia không? Chẳng hạn như đột nhiên nhận được một cuốn sách cổ bí ẩn, hoặc khám phá qua một số bí cảnh?"

“Điều này rất khó nói,” Tirian lắc đầu: “Cô hẳn là biết, một thế kỷ trước, ông ấy từng là một trong những nhà thám hiểm xuất chúng nhất thế giới, tiếp xúc với các loại di vật hay bí cảnh ly kỳ cổ quái vốn chính là công việc thường ngày của ông ấy – Ông ấy đã tiếp xúc với những thứ cô vừa đề cập gần như cả ngày, mà tôi và Lucrecia khi đó cũng chỉ mới bắt đầu giúp cha san sớt một số chuyện và không có nhiều cơ hội để tìm hiểu cặn kẽ về 'bộ sưu tập' của ông ấy, hơn nữa…”

Tirian nói đến đây thì dừng lại chốc lát, sau đó khẽ thở dài.

"Hơn nữa khi đó, tôi và Lucrecia thậm chí còn không nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra sau này, mặc dù những 'vị khách' kỳ lạ đó hơi quái dị, nhưng bản thân cha thường sẽ tiếp xúc đón đủ loại 'khách' kỳ lạ, mà đến khi chúng tôi nhận thấy trạng thái của cha ngày càng trở nên bất thường, cách 'cuộc nói chuyện bí mật' lần đó đã trôi qua gần một năm, điều tra ngược trở về nữa cũng không phát hiện ra điều gì."

Fanna khẽ gật đầu, mà tại lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền tới một loạt tiếng chuông vang dội cùng tiếng còi hơi kêu vang, cắt ngang cuộc nói chuyện trong phòng khách.

"Tiếng chuông chiều đã vang lên," Giáo chủ Valentine ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy mặt trời bị trói buộc bởi song tầng phù văn đã dần dần chìm vào mực nước biển, hư ảnh của vết thương của thế giới thì loáng thoáng có thể nhìn thấy trên bầu trời: "Hôm nay chúng ta đến đây thôi."

Sau đó ông ta thu hồi tầm mắt, gật đầu với Tirian: "Nếu không ngại, đêm nay có thể nghỉ ngơi trong đại giáo đường, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn bữa tối và phòng nghỉ yên tĩnh cho các vị khách của mình."

"Vậy thì cảm ơn nhiều rồi," Tirian vui vẻ đồng ý, sau đó lại nói: "Tôi dự định ở lại thành bang này thêm vài ngày – trong một trăm năm nước, tôi từng sống ở đây trong một thời gian ngắn, đến nay tôi vẫn rất quan tâm đến những thay đổi của nó."

"Tất nhiên là được," Valentine mỉm cười: "Sea Mist đã là bạn của Phổ Lan Đức, chúng tôi luôn chuẩn bị sẵn sàng vì bạn bè — Anh muốn ở đây bao lâu cũng được."

Fanna đứng dậy khỏi ghế sofa, gật đầu ra hiệu với Tirian: "Tôi đưa mọi người đến phòng dành cho khách."

Sau khi cuộc gặp gỡ đặc biệt này kết thúc, Tirian theo Fanna rời khỏi phòng khách, đồng thời tụ hội với mấy thủy thủ đi cùng đang nghỉ ngơi trong căn phòng gần đó, đoàn người tiến về phía sâu trong đại giáo đường.

"Không ngờ rằng Thẩm phán quan các hạ sẽ đích thân dẫn đường," Trên đường đi tới phòng dành cho khách, Tirian thuận miệng nói: "Đối với một 'hải tặc' mà nói, đây là một sự vinh hạnh không hề nhỏ."

"Chỉ là một 'hải tặc' thôi sao?" Fanna hơi quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười: "Thân phận của các hạ không tầm thường như vậy — con trai của Duncan, tướng quân của nữ vương Hàn Sương, thống soái của Hạm đội Sea Mist, nếu tất cả hải tặc trên biển vô biên đều như thế này... thì chúng tôi cũng không cần đến đương cục thành bàng gì."

"... 'Hải tặc' chỉ là một thân phận thuận tiện, rất thuận tiện để tôi gây rắc rối cho một số người trên biển Lạnh, mà bọn họ cũng thích thân phận này của tôi, điều này có thể cho phép bọn họ ký phát thêm một số lệnh truy nã, để giả vờ rằng bản thân vẫn còn hữu dụng," Tirian thản nhiên nói: "Nhưng những gì cô vừa đề cập đến đều đã là chuyện của quá khứ, Thẩm phan quan các hạ."

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Tirian tiếp tục nói: "Tôi chưa bao giờ tiết lộ nhiều chuyện về 'ông ấy' cho người ngoài, hy vọng cô có thể hiểu cho điều này."

"Đương nhiên," Fanna khẽ gật đầu: "Nếu ở vị trí của anh, tôi cũng sẽ không sẵn lòng nói ra... 'lời nguyền' của gia tộc mình cho người ngoài, xin lỗi, tôi không nghĩ ra được từ nào khác."

“Không sao, đây quả thực là một lời nguyền,” Tirian thở dài: “Nếu không phải tại Phổ Lan Đức đã xảy ra tình huống quái dị lạ lùng như vậy, vừa rồi hai người nhắc tới tình huống bất thường của ‘ông ấy’, có một số chuyện tôi thật đúng là không muốn nhớ lại."

Đang nói chuyện, ánh mắt hắn vô tình quét qua mắt Fanna, giây tiếp theo, hắn bất giác cụp mắt xuống.

Loại áp lực mơ hồ đó lần nữa lại xuất hiện, hơn nữa cảm nhận còn rõ rệt hơn trên bến cảng trước đó.

Lại liên tưởng đến gần đây vị thẩm phán quan trẻ tuổi này từng trao đổi với "người đó" mấy lần, trong lòng Tirian thậm chí sinh ra một số suy đoán đáng sợ đối với loại áp lực khó có thể diễn tả này.

Fanna chú ý tới sự khác lạ của đối phương.

"Trông anh có vẻ dè dặt, Thuyền trưởng Tirian," Nàng ta hỏi rất thẳng thừng: "Tôi khiến anh căng thẳng à?"

"Không, Thẩm phán quan các hạ," Tirian lắc đầu, sau đó giọng điệu có hơi ngắt quãng: "Tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến chuyện cô vừa nhắc tới, cô nói cô và cha tôi đã có mấy lần trao đổi... điều đó ngoại trừ trao đổi ra, có phải ông ấy còn đưa cho cô một... thứ khác, thí dụ như, lực lượng không?"

Bước chân của Fanna đột nhiên dừng lại.

"Tại sao lại hỏi về điều này?"

“Tôi không có ý gì khác,” Tirian chợt ý thức được câu hỏi vừa rồi của mình có thể hơi mâu thuẫn với một vị Thánh đồ sùng đạo và kiên định, lập tức giải thích: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở rằng, cha tôi... lực lượng ông ấy mang về từ không gian thứ vô cùng quỷ dị và khó giải trừ, hơn nữa giống như những sự ăn mòn hỗn độn khác đến từ không gian thứ, lực lượng đó cực kỳ có tính ô nhiễm, nếu như cô không cẩn thận nhiễm quá sâu..."

“Cảm ơn sự nhắc nhở.” Fanna hít sâu một hơi, chân thành nói lời cảm ơn.

Nhưng trên thực tế, trong lòng nàng ta suy nghĩ chính là, đối phương nhắc nhở có lẽ hơi muộn một chút — sự ảnh hưởng của thuyền trưởng Duncan nghiêm trọng hơn so với tất cả mọi người tưởng tượng, bây giờ nàng ta cũng chỉ có thể hy vọng lần sau vị thuyền trưởng đó sẽ thật sự gõ cửa lúc đến tìm mình...

Tirian không biết trong lòng vị thẩm phán quan này đang nghĩ gì, chỉ là cảm thấy bầu không khí hơi không được tự nhiên, nhưng sự bối rối này cũng không kéo dài lâu — Fanna đã chủ động phá vỡ sự im lặng.

"Tôi có một chuyện tò mò," Nàng ta đột ngột hỏi: "Liên quan đến 'đếm ngược' mà cha anh đã nhắc tới trước khi phát điên... anh có biết thêm thông tin gì không? Ông ấy có nhắc tới chi tiết nào khác không?"

Khi hỏi ra câu hỏi này, điều mà Fanna nhớ lại trong đầu lại là lần giao tiếp trước đó giữa mình với Nữ thần bão tố Gomorna, cùng những lời khó hiểu mà nữ thần đã truyền đạt với mình —

Thời gian có hạn, sẽ sắp tới hạn.

Câu này lúc ấy nàng ta hoàn toàn không thể lý giải, bây giờ nghe tới “đếm ngược” mà Tirian nhắc đến lại như có mối liên hệ gắn liền!

Tirian bắt gặp ánh mắt của Fanna.

Sau vài giây im lặng, hắn mới trầm giọng nói: "Trong những ngày sau cùng, ông ấy từng đột ngột nói một câu với Lucrecia, ông ấy nói rằng - 'Thế giới của chúng ta, chỉ là một đống than hồng tàn'."

Hành lang đã đến tận cùng.

“Cảm ơn cô đã dẫn đường,” Tirian gật đầu với Fanna: “Tiếp theo đây tôi muốn nán lại cùng cấp dưới của mình một lát.”

Fanna bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, những lời Tirian vừa nói cứ vang vọng trong lòng nàng ta, nàng ta vô thức gật đầu chào tạm biệt vị đại hải tặc này.

Cửa phòng dành cho khách đóng lại, sau khi xung quanh trở nên yên tĩnh, Tirian mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nhớ lại cuộc trò chuyện sau cùng giữa mình với vị thẩm phán quan trẻ tuổi đó vừa rồi, nhớ lại loại áp lực như có như không mà mình cảm nhận được từ trên người đối phương, một loại cảm giác tim đập nhanh muộn màng lan tỏa vào lúc này.

Trong thoáng chốc, hắn nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng nhìn vào mắt vị thẩm phán quan đó...

Khoảnh khắc đó, hắn thực sự cảm thấy mình đang đứng dưới con mắt của "cha"!

“Thuyền trưởng, ngài không sao chứ?” Một thủy thủ thân tín nhìn lão đại nhà mình có chút lo lắng: “Từ lúc lên bờ tới giờ, ngài cứ luôn căng thẳng như vậy.”

"... Ta không sao," Tirian định thần lại, xua tay với cấp dưới, cất bước đi tới bên bàn cách đó không xa: "Mang đồ vật tới đây."

Một thủy thủ lập tức bước tới, đặt một chiếc hộp mang xuống từ Sea Mist đặt lên bàn, Tirian dùng chìa khóa mở chiếc hộp ra, để lộ những thứ bên trong.

Đó là một thiết bị thấu kính có kết cấu phức tạp, do nhiều thấu kính nhỏ và các thanh truyền cong tạo thành, ở trung tâm nó thì lắp đặt một quả cầu pha lê lớn.

“Canh chừng cửa cẩn thận, đừng để ai tới quấy rầy.” Tirian căn dặn các cấp dưới.

Sau khi mấy thủy thủ rời đi, hắn mới chuyển sự chú ý đến quả cầu pha lê, đồng thời vặn nhẹ chỉnh góc độ của một trong các thấu kính, thấp giọng gọi: "Lucrecia."

Một lúc lâu sau, bộ thấu kính mới bắt đầu khẽ run lên và vận hành, quả cầu pha lê nằm ở trung tâm cũng bắt đầu phát ra ánh sáng yếu ớt. Kèm theo một loạt tiếng ồn ào, trong quả cầu pha lê hiện lên hình ảnh mơ hồ của Lucrecia: “Ta đây.”

“Sao mơ hồ thế?” Tirian nhíu mày: “Hiện giờ muội đang ở đâu?”

"Ta... biên giới..." Giọng nói của Lucrecia phát ra từ trong quả cầu pha lê, mang theo tiếng nhiễu tí tách, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể phân biệt ra được: "Ở đây... môi trường... nhiễu loạn đã trở nên mạnh hơn, ta... điều chỉnh... bây giờ ổn chưa? Nghe thấy rõ chưa?"

Tiếng nhiễu loạn cuối cùng cũng biến mất, bóng dáng của Lucrecia cũng dần hiện rõ.

"Môi trường ở đây có chút thay đổi, Linh giới sinh ra nhiễu loạn dị thường đối với chiều không gian hiện thực," Giọng nói trong quả cầu pha lê giải thích: "Có chuyện gì sao, anh trai? Bright Star đang đi qua vùng hải vực không ổn định, nếu không có gì quan trọng...”

“Hiện tại ta đang ở Phổ Lan Đức,” Tirian nói thẳng vào vấn đề: “Sea Mist đã bị thiệt hại nặng nề trong cuộc đọ pháo với Thất Hương Hào, mà tình hình của thành bang này dường như cũng không ổn lắm.”

Bóng người phía bên kia quả cầu pha lê sững sờ trong giây lát.

Vài giây sau, giọng nói có chút lo lắng của Lucrecia truyền đến: "Huynh đã thực sự gặp phải Thất Hương Hào? Bây giờ huynh vẫn ổn chứ?"

“… Nói thẳng ra, đã bị đánh đập một trận, nhưng tình hình hiện tại vẫn ổn,” Giọng Tirian trầm xuống: "Vấn đề là... hình như tình hình của 'ông ấy' có chút không ổn."

“Tình hình của 'ông ấy' không ổn?" Lucrecia cau mày: "Huynh đã nhìn thấy ông ấy ở khoảng cách gần?"

"Ừm."

“Vậy…” Lucrecia mở miệng, có vẻ do dự: “Vậy lần này huynh nhìn thấy, là 'cha' của chúng ta sao?"

"... Không hoàn toàn là vậy."

Bình Luận (0)
Comment