Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 234 - Chương: 234

Chương: 234

Tirian đã phải cố gắng rất nhiều để giải thích cho em gái mình về những thay đổi kỳ lạ đã xảy ra với "cha" — và những chuyện kỳ lạ mà đối phương đã làm ở Phổ Lan Đức.

"... Ta có thể cảm giác được, ông ấy bây giờ đã không còn là thân xác trống rỗng điên cuồng và hỗn loạn từ không gian thứ như nửa thế kỷ trước nữa, trong thân thể đó dường như xuất hiện 'nhân tính' cùng 'lý trí', nhưng cảm giác đó lại rất xa lạ... ta không dám chắc trong thân xác của ông ấy rốt cuộc là thứ gì," Tirian cau mày chậm rãi nói: "Ông ấy dường như còn nhận thực được ta, nhưng ngoài chút 'nhận thức' này ra, ta không chắc ông ấy còn mấy phần là người cha mà chúng ta quen thuộc, ông ấy... đã thay đổi rất nhiều."

Người phụ nữ tóc đen ở phía bên kia của quả cầu pha lê im lặng trong vài giây rồi nói: "Nhưng nghe ra tình hình này ít nhất tốt hơn nửa thế kỷ trước."

“… Quả thực cũng có thể nói như vậy,” Tirian trầm giọng nói: “Nửa thế kỷ trước, ta đứng trên mũi tàu Sea Mist nhìn bóng dáng đó, ước gì đó không phải là ông ấy, bây giờ tà và ông ấy lại gặp lại, nhưng lại chỉ nghi hoặc đó rốt cuộc có phải là ông ấy hay không... bất luận thế nào, Thất Hương Hào lần này cũng không mang đến tai họa to lớn như ngày trước."

Lucrecia không đáp lại, nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì đột nhiên nhắc đến một chuyện: "Còn nhớ những gì ta đã nói với huynh lần trước không? Luni đột nhiên hỏng hóc, sau đó nói rằng 'lão chủ nhân' đang tìm ta... Bây giờ xem ra, cha của chúng ta dường như đúng là đang lên kế hoạch cho điều gì đó."

"Ông ấy sẽ lên kế hoạch gì đây?" Tirian cau mày: "Tiếp tục chuyến thám hiểm cuối cùng còn dang dở năm đó của ông ấy? Triệu tập Hạm đội Thất Hương Hào lần nữa?"

"Ta không biết."

Lucrecia thản nhiên nói.

Mà cùng lúc đó, trong quả cầu pha lê đột nhiên lại xuất hiện một vùng bóng đen quấy nhiễu, ngay sau đó một số thiết bị trong số những thiết bị ma thuật tự động vận hành phía sau Lucrecia dường xuất hiện trục trặc, mơ hồ có tiếng nổ vang lên, một nhóm con rối ma thuật tự động lao tới kiểm tra thiết bị, trông rất lộn xộn.

“Phía muội rốt cuộc bị làm sao vậy?” Tirian đột nhiên có chút lo lắng: “Muội có cần xử lý đống thiết bị phía sau mình một lát trước không?”

"Đừng lo lắng, những con rối ma thuật sẽ giải quyết, chỉ là vấn đề nhỏ, không là gì so với gió bão lớn thực sự ở biên giới," Lucrecia bình tĩnh nói, thậm chí còn không quay đầu nhìn lại khung cảnh lộn xộn đó: "Ta đã sắp vượt qua vùng hải vực không ổn định này."

"Muội lại có kế hoạch thăm dò gì nữa? Lần này sẽ không xông thẳng vào trong sương mù chứ? Ta nhắc nhở muội, biên giới không phải là nơi an toàn gì..."

"Ta đang theo dõi một thứ, nó đột nhiên xuất hiện gần biên giới, mang theo năng lượng khổng lồ lao xuống biển, nhưng thiết bị trên tàu không kịp nắm bắt hình ảnh cụ thể của nó," Lucrecia vẫn trong dáng vẻ bình tĩnh: "Yên tâm, nó nằm bên trong bức màn che vĩnh hằng — ta vẫn chưa lỗ mãng đến mức thách thức màn sương mù dày đặc đó. Ừm, sau khi tìm thấy thứ đó ta sẽ gửi hình ảnh qua cho huynh, nếu là vật có thể phân chia, ta sẽ cắt một mảnh cho huynh như một món quà lưu niệm."

Tirian xua tay khi nghe điều này: "Không cần đâu, quà lưu niệm muội gửi tới không món nào là không tà môn, ta còn muốn ngủ thêm mấy giấc yên tĩnh."

Lucrecia cũng không thèm để ý, chỉ thản nhiên nói tiếp: "Vậy huynh đã mua thấu kính Linh giới cho ta chưa?"

Tirian ngẩn ra, ngữ khí đột nhiên trở nên có chút mất tự nhiên: "Chuyện này... có thể còn phải chờ thêm vài ngày, muội biết đấy, thứ đó phải gặp phải vận..."

"Huynh đã quên?"

"Đương nhiên không phải, một vài nhà cung cấp ta quen đều hết hàng, bên phía tứ đại giáo hội ngược lại là có hàng, nhưng thủ tục quá khó..."

"Chắc huynh đã quên?"

“Ta đang tận lực,” Tirian nghiêm mặt nói: “Hẳn là có cách khác ngoài việc ăn cướp.”

“Xem ra huynh quả thật đã quên,” Lucrecia ở phía bên kia quả cầu pha lê đã gật đầu tự cho là vậy, giọng điệu bình tĩnh như đã sớm dự liệu được: “Không sao, huynh rất bận, hơn nữa yêu cầu này quả thật rất khó...”

Tirian nghe em gái nói vậy, sắc mặt trở nên thoải mái hơn, sau đó thì nghe được nửa câu sau từ phía quả cầu pha lê truyền tới: "Vậy thì ngày mốt ta sẽ hỏi lại."

Tirian: "..."

Đại hải tặc lau trán, dường như muốn nói gì đó, nhưng hắn vừa định nói, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một loạt tiếng đập cánh, cắt đứt động tác của hắn, ngay sau đó là tiếng mổ cửa kính.

"Chờ một chút, phía ta có chút chuyện," Tirian vội vàng nói, đồng thời ngẩng đầu liếc nhìn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Poli?!"

Hắn vội vàng đứng dậy, sau khi mở cửa sổ để con vẹt lớn có cái đuôi sặc sỡ bay vào, Poli đập cánh phạch phạch đậu xuống bàn, phát ra âm thanh vang dội: “Poli!”

Tirian trở lại bàn và ngồi xuống, trong khi nhìn con vẹt lớn một cách nghi ngờ: "Sao ngươi lại đến đây? Ngươi đã trốn khỏi tàu? Hay là Aiden bảo ngươi đến?"

"À! Aiden phái Poli đến!" Con vẹt lớn dang rộng đôi cánh, vừa gục gặt đầu vừa lớn tiếng kêu lên: "Poli lới truyền tin, lời nhắn quan trọng! Aiden nói... Aiden nói..."

Con vẹt lớn có chút lúng túng, thật lâu sau nói mới hét lớn dưới ánh mắt kinh ngạc của Tirian: "Làm ít khoai tây chiên! Làm ít khoai tây chiên!"

Tirian: "...?"

Lucrecia ở phía bên kia quả cầu pha lê cũng nghe thấy động tĩnh bên này, giọng nói nghi hoặc của nàng ta truyền đến: “Anh trai, Poli đói rồi?”

"... Không đúng, nó hẳn là muốn truyền đạt tin tức khác, nhưng thông tin đã bị người khác bóp méo," Tirian lập tức phản ứng lại, với tư cách là chủ nhân của Poli, hắn quá quen thuộc với con vẹt lớn này, cũng quá quen thuộc với tính cách của Aiden, vẻ mặt rất nhanh đã trở nên nghiêm túc: "Poli, có phải trên tàu xảy ra chuyện gì rồi?"

Con vẹt lớn nghiêng đầu nhìn chủ nhân của mình, lại lặp lại mấy lần "Làm ít khoai tây chiên" có ý nghĩa không rõ ràng, nhưng đột nhiên, nó lại dừng lại, giống như cuối cùng nhớ ra điều gì, kích động kêu lên: "La bàn máu!"

Tirian khẽ nhíu mày: "La bàn máu?"

“Chỉ hướng thành bang!” Con vẹt lớn dùng sức vẫy cánh, kích động kêu lên: “La bàn máu, chỉ hướng thành bang!”

Tirian đột nhiên sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, sắc mặt thay đổi, chợt ngẩng đầu nhìn về phía quả cầu pha lê trước mắt: "Luci, ông ấy đang..."

"Anh trai, lập tức rời khỏi Phổ Lan Đức," Lucrecia ở phía bên kia quả cầu pha lê không đợi Tirian nói xong cũng đã phản ứng lại, giọng điệu gấp gáp: "Đây có thể là một cái bẫy!"

Tirian lại không đáp lại lời nhắc nhở gấp gáp của em gái, hắn ngồi cứng đờ ở đó như một bức tượng, mắt nhìn thẳng về phía trước.

“Anh trai?” Giọng Lucrecia đầy nghi ngờ: “Anh không nghe thấy sao?

"Luci, ông ấy đang..." Tirian khẽ giọng phá vỡ sự im lặng: "... ở trước mặt ta."

Giọng nói trong quả cầu pha lê nhỏ dần.

Tirian nhìn đăm đăm về phía trước mặt, về phía chiếc bàn đối diện, trên bức tường đằng đó, trên bề mặt của chiếc gương trang trí có khung hình bầu dục đang hiện lên một ngọn lửa màu xanh lá bập bùng, mà giữa ánh lửa bập bùng là một bóng người uy nghiêm đang đứng trong gương, bình tĩnh nhìn về phía bên này.

“Điều đầu tiên,” Bóng người trong gương nói: “Đây không phải là một cái bẫy, con tới nơi này ta cũng rất bất ngờ.”

"Điều thứ hai, ta bận xong rồi, nên đến xem xem hai con đang bận gì."

Tirian vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng tắp không nói lời nào, Lucrecia trong quả cầu pha lê cũng cứng ngắc cả người. Nhưng nàng ta không nhìn thấy hình ảnh ở hướng khác, chỉ có thể nghe thấy giọng nói, điều này khiến nàng ta càng thêm bất an, không khỏi thì thào: "Ông ấy thực sự đang ở đó sao?"

Tirian vô thức nắm lấy chiếc hộp trên bàn, xoay quả cầu pha lê và bộ thấu kính sang phía đối diện: “Chào cha đi.”

Tirian bên này vừa động đậy, giọng nói của Lucrecia đã lớn hơn, giọng điệu gấp gáp: “Không cần không cần, không cần xoay sang, ta chỉ là…”

Nàng ta đã bị xoay sang.

Qua quả cầu pha lê ma thuật, nàng ta nhìn thấy cha mình treo trên tường.

Duncan cũng đang nhìn cô gái trong quả cầu pha lê qua gương.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy đối phương, mà trong đầu của thân thể này của mình, ngoại trừ một chút ấn tượng thân thiết cùng hoài niệm, anh không có bất kỳ ký ức chung sống với đối phương.

Nhưng chỉ một chút cảm giác thân thiết cùng hoài niệm đó, vẫn chậm rãi tràn ngập trong lòng anh - khi nhìn thấy Tirian cũng có một loại cảm giác tương tự, nhưng giờ phút này đối mặt với Lucrecia, cảm giác này dường như còn có thêm một chút… áy náy cùng hối hận.

Là vì mắc nợ nhiều hơn? Hay là vì món quà sau cùng không thể tặng được?

Duncan không biết, dẫu sao đó không phải là ký ức và cảm xúc của chính anh, mà chỉ vì thân phận hiện tại, anh thuận theo gật đầu với Lucrecia: "Đã lâu không gặp, Luci."

"Ơ..." Biểu cảm của Lucrecia hiếm khi hoang mang bối rối, "Nữ phù thủy biển cả" vốn luôn thể hiện hình tượng điềm tĩnh và bí ẩn với người khác cuối cùng gặp phải một tình huống còn khó hiểu hơn cả "biên giới" biến ảo khó lường, khẩn trương gấp gáp như trở lại nhiều năm trước, trở lại buổi chiều lần đầu tiên mình phá vỡ thiết bị hàng hải của cha: "Con... Đã lâu không gặp..."

Sau đó trong căn phòng chìm vào một sự im lặng ngột ngạt bội phần, Duncan chỉ im lặng nhìn chăm đôi "con trai và con gái" trước mắt, loại áp lực không nói nên lời này dường như xuyên thấu qua quả cầu pha lê truyền đến biên giới biển vô biên xa xôi. Lucrecia liều lĩnh tìm kiếm một chủ đề trong đầu muốn phá vỡ sự im lặng, kìm nén hồi lâu cuối cùng mới nói ra: "Cha... khung kính này khá hợp với cha..."

Duncan: "... Hửm?"

"Ý con là, khung có hoa văn hiện giờ này vô cùng hợp với phong thái của cha..." Lucrecia hốt hoảng bổ sung thêm: "Kiềm chế, khiêm tốn, mà còn..."

"... Hả?"

"Đặc biệt là lúc cha treo trên tường..."

Duncan sửng sốt: "Con rốt cuộc muốn nói gì?"

Lucrecia cuối cùng quay đầu sang một bên, như muốn tìm vị trí của Tirian, khẽ lẩm bẩm: “Giúp với…”

Tirian thở dài, đẩy chiếc hộp đựng quả cầu pha lê sang một bên, đứng dậy đi đến giữa quả cầu pha lê và khung kính: “Cha đến tìm bọn con, là có chuyện gì sao?”

Bình Luận (0)
Comment