Ngọn lửa trong gương lui đi, bóng dáng uy nghiêm cũng dần biến mất trong bóng tối, nhưng ký hiệu thần bí mà thuyền trưởng Duncan bày ra với mình vẫn còn in rõ trong tâm trí.
Morris rời khỏi phòng chứa đồ lặt vặt, liếc nhìn người vợ đang ngủ say, đến bên bàn làm việc dưới cửa sổ, ông ta lấy giấy bút ra, mượn ánh sáng màn đêm trong trẻo lạnh lùng ngoài cửa sổ, nhân lúc trí nhớ vẫn còn rõ nét, phác họa ký hiệu thần bí và cổ quái đó.
Sau đó, lão học giả uyên bác cau mày nhìn hình vẽ trên giấy lâm vào trầm tư.
Ngay cả một học giả có thể vượt qua kỳ thi khắt khe nhất của Học viện Chân Lý cũng mù mịt khi nhìn thấy ký hiệu này - điều duy nhất ông ta có thể chắc chắn là thứ này tuyệt đối không phải là ký hiệu được sử dụng bởi bất kỳ thành bang, giáo hội hay tổ chức phía chính phủ nào, cũng như không phù hợp với kiểu mẫu phù văn trong biểu tượng thần bí học.
Theo lời thuyền trưởng, đây là huy hiệu mấy khổ tu sĩ đến thăm Thất Hương Hào mang theo người một trăm năm trước, mà bây giờ ngài ấy đột nhiên quan tâm đến huy hiệu này.
Thân là "quyến thuộc" của thuyền trưởng, Morris không hề có ý định tọc mạch bí mật của thuyền trưởng, nhưng ông ta đối với mấy người khổ tu bí ẩn kia lại cực kỳ tò mò – Là loại "người" thế nào sẽ mang theo một lá bùa hộ mệnh cổ quái như vậy, hơn nữa hôm nay của một trăm năm sau còn có thể đột nhiên thu hút sự chú ý của thuyền trưởng Duncan?
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Morris khẽ thở dài một hơi, gấp tờ giấy lại cho đàng hoàng, cất vào ngăn bàn rồi khóa lại cẩn thận.
Ông ta định bụng đợi ngày mai sau khi mặt trời mọc lại đến phòng đọc sách lật xem điển tịch liên quan đến thành bang cổ đại và tổ chức xã hội bí mật – Tuy rằng Thần Trí Tuệ đã ban cho các tín đồ của mình trí nhớ siêu việt, nhưng trí nhớ có tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng có lúc lộ ra sơ hở, nói không chừng trong kho sưu tầm sách của bản thân sẽ có ghi chép nói về ký hiệu này thì sao?
Nếu tìm không thấy đầu mối trong kho sưu tầm sách của mình... vậy thì đến mấy thư viện lớn trong thành bang cùng kho lưu trữ hồ sơ của trường đại học ở thành khu thượng để điều tra thử xem, mặc dù bản thân đã rời khỏi vị trí công tác ở trường đại học nhiều năm, nhưng mạng giao thiệp và sức ảnh hưởng ban đầu vẫn còn đó, mượn một số điển tịch quý giá để xem vẫn không thành vấn đề.
Nếu tìm trong cả Phổ Lan Đức đều không thấy có ghi chép về phương diện này, vậy thì chỉ có thể viết thư và gửi điện tín cho những người bạn cũ ở Lensa và những nơi khác - có một vài lão nghiên cứu về lĩnh vực lịch sử và thần bí học có lẽ có thể giúp được, cho dù họ không giúp được gì, các trường đại học và viện nghiên cứu đằng sau họ cũng có thể giúp đỡ.
Bất kể thế nào, đây là nhiệm vụ đầu tiên mà thuyền trưởng giao cho mình — ngài ấy đã ban cho phép màu hồi sinh từ cõi chết, bây giờ bản thân cuối cùng cũng có cơ hội để giúp đỡ ít nhiều.
Morris thầm tính toán như vậy trong đầu, tâm trạng bức bối vì mất ngủ cũng bất chợt lắng xuống hoàn toàn, ông ta dường như lại tìm được cảm giác phấn chấn tràn đầy tinh thần chiến đấu vì một mục tiêu nào đó khi mới vào trường, mà theo với tinh chí chiến đấu cùng nhau vươn lên này...
Còn có cơn buồn ngủ đã lâu.
...
Tirian đã trằn trọc trên giường hàng giờ, mà vẫn không chút buồn ngủ.
Hắn đã không còn nhớ rõ mình chưa từng mất ngủ nghiêm trọng như vậy bao nhiêu năm, thân là quan chỉ huy của Hạm đội Sea Mist, đồng thời là thuyền trưởng của Sea Mist, hắn luôn có lực tự chủ mạnh mẽ và giờ giấc nghỉ ngơi tốt lành, ngủ và tỉnh đều có thể kiểm soát chính xác như một cỗ máy — ngoại trừ hôm nay.
Đủ loại suy nghĩ và hình ảnh không ngừng hiện lên trong tâm trí hắn, trộn lẫn với vô số ký ức ố vàng và vặt vãnh, ngọn lửa nổi lên trong gương, người cha u ám và uy nghiêm, con tàu thám hiểm đã từng khởi hành giữa những tiếng reo hò và ca tụng, bóng của con tàu trở về từ không gian thứ...
Thậm chí còn có cuộc chiến tao ngộ với Thất Hương Hào trên vùng biển gần Hàn Sương, cùng những lời Nữ vương Hàn Sương đã nói với mình khi bắt đầu "Dự án Abyss" —
*Abyss: biển thẳm
“Dưới biển sâu có những sự vật kinh khủng, nhưng dưới biển sâu nhất định cũng có câu trả lời cho mọi thứ.”
Tirian xoay người ngồi dậy trên giường.
Hắn nhìn về phía bức tường cách đó không xa, chiếc gương vốn treo trên tường đã được tháo xuống, hiện vẫn đang lật úp trên chiếc bàn bên cạnh, trên tường thì để lại một dấu vết hình bầu dục hơi nhạt màu; chiếc hộp đựng quả cầu pha lê và bộ thấu kính thì được thu xếp đặt ở cuối giường, khóa kỹ lại lần nữa; những nơi khác có gương gương hoặc mặt kính trơn của căn phòng cũng đều được dùng vải che lại.
Nhưng những tấm vải trắng phủ trên gương ngược lại khiến căn phòng trông càng thêm âm u và quỷ dị. Dưới ánh sáng lạnh lẽo từ vết thương của thế giới, căn phòng này trông giống như một nơi tụ tập của những âm hồn.
Nhưng Tirian không sợ ma, hắn có một con tàu gồm các thủy thủ bất tử, có một chiếc tàu chiến sống bị nguyền rủa và một số căn cứ bí mật nơi những ảo ảnh kỳ lạ và đáng sợ xuất hiện quanh năm — so với cha hắn, ma chẳng là gì.
Sau khi đi đi lại lại trong căn phòng yên tĩnh và ảm đạm vài phút, ánh mắt của Tirian dừng lại trên chiếc hộp ở cuối giường, hơi lưỡng lự, hắn cầm chiếc hộp lên.
Poli đã bay trở lại tàu để báo bình an, thân là thuyền trưởng, hắn lại không tiện chạy sang phòng bên cạnh để đánh thức cấp dưới cùng mình chơi bài giải buồn, chi bằng xem xem Lucrecia đang làm gì.
Nói không chừng đằng ấy cũng bị mất ngủ giống như mình.
Bật đèn, đặt chiếc hộp lên bàn, mở nắp ra, một quả cầu pha lê được bao quanh bởi các nhóm thấu kính phức tạp và các cánh tay nối cong hiện ra trước mặt. Tirian đưa tay ra, nhưng trước khi kích hoạt thấu kính, thiết bị đã vang lên rẹt rẹt, quả cầu pha lê ở trung tâm cũng nhanh chóng sáng lên.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng của Lucrecia xuất hiện trong quả cầu pha lê.
Mặc chiếc váy bằng vải mỏng, tóc đen xõa ngang vai, "Nữ phù thủy biển cả" có khí chất bí ẩn giờ phút này lại mang vẻ mặt mệt mỏi nhìn huynh trưởng mình.
"Anh trai, ta bị mất ngủ."
"Mất ngủ có thể tìm những con rối của muội để giải khuây, hoặc đi làm thí nghiệm ma thuật của muội," Tirian nghiêm mặt, vẫn nghiêm túc: "Ta đang lập kế hoạch phát triển sau này cho Hạm đội Sea Mist..."
"Nhưng tóc huynh rối bù như thể đã lăn lộn trên gối suốt bốn tiếng đồng hồ," Lucrecia thẳng thừng nói: "Đây là tư thế mới khi lập kế hoạch phát triển à?"
"..."
Tirian trầm lặng vài giây, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi: "Có lời khuyên nào hay ho để trị chứng mất ngủ không? Muội hãy phát huy tài trí thông mình của một 'nữ phù thủy'... Thôi bỏ đi, coi như ta chưa hỏi."
Hai huynh muội rơi vào một khoảng lặng khó xử, sau đó mỗi người lại tán gẫu vài câu, nhưng đều cố ý hoặc vô tình tránh đi một số điểm mấu chốt, nhưng dần dần, chủ đề vẫn không thể tránh khỏi bắt đầu nhích dần về một hướng nào đó.
"... Ban nãy ta đã thực hiện một số 'sửa đổi' đối với Luni," Lucrecia nói: "Ta đã tăng cường khả năng bảo vệ khớp nối của cô ấy, đồng thời tăng thêm một hộp nhỏ để đựng dầu thánh và phù văn bảo vệ bên cạnh hình cầu cất giữ ‘linh hồn’."
"Muội cho rằng điều này có thể ngăn cha bạn liên lạc với muội qua 'Nilu' vào lần tới?"
“Không thể, nhưng có lẽ có thể giúp Luni không bị mắc kẹt vào lần sau,” Lucrecia nói với giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Kỳ thực, cô ấy cũng có nỗi sợ hãi kéo dài về sự mắc kẹt lần trước, vừa rồi chúng tôi còn nghiêm túc trao đổi về điều này."
Tirian có chút tò mò: "Trao đổi? Muội cùng con rối của mình trao đổi điều gì?"
“Cô ấy khuyên ta đừng lo lắng, ta khuyên cô ấy nghĩ thoáng một chút.”
Tirian: "..."
Lại một khoảng lặng nữa giữa họ, nhưng lần này không kéo dài lâu, Tirian đột nhiên nói: “Thật ra vừa rồi ta đang cân nhắc một chuyện.”
"Đang cân nhắc chuyện gì?"
“Còn nhớ lời sau cùng mà cha đã nói hôm nay không?” Tirian chậm rãi nói: “Ông ấy nói rằng đã tìm thấy em gái của Luni là 'Nilu', hơn nữa còn nói rằng con rối đó chưa bao giờ bị bán đi..."
Ánh mắt của Lucrecia khẽ thay đổi: "Ý của huynh là..."
“Điều này nói rõ cửa tiệm đó vẫn còn — muội có còn nhớ vị trí của cửa tiệm con rối đó nằm ở đâu không?” Sắc mặt Tirian trở nên nghiêm túc: “Ta chỉ nhớ rằng nó nằm bên trong thành bang Phổ Lan Đức.”
Lucrecia khẽ nhíu mày chìm vào hồi ức, Tirian thì chậm rãi nói tiếp: "Nếu cha thật sự 'mua' Nilu từ cửa tiệm con rối đó, vậy thì điều này tiết lộ một thông tin rất then chốt: Ông ấy đã đặt chân đến thành bang này bằng một cách nào đó trước khi Phổ Lan Đức gặp phải tình trạng ô nhiễm lịch sử, thậm chí còn hoạt động công khai ở đây..."
“Huynh có từng nghĩ qua, đây là manh mối mà cha cố tình tiết lộ cho chúng ta không?” Lucrecia đột nhiên nói: “Bây giờ huynh nghĩ đến những điều này, nhưng có lẽ đây chính là điều mà cha cố ý muốn huynh đi điều tra.”
Tirian im lặng vài giây mới nói: "Ta đã xem xét khả năng này — nhưng dù vậy, muội cũng biết rằng ta sẽ không bỏ qua manh mối này."
"... Ta chỉ nhớ mang máng vị trí của cửa tiệm đó," Lucrecia nói: "Có lẽ là ở rìa thành khu thượng, gần một ngã tư nào đó ở phía nam thành khu hạ, chủ cửa tiệm là một nữ sĩ tinh linh... một thế kỷ trước lúc gặp bà ấy, cảm thấy tuổi tác đã rất lớn, nhưng xét về tuổi thọ của tinh linh, chủ cửa tiệm đó bây giờ hẳn vẫn là bà ấy."
Tirian khẽ gật đầu, lặng lẽ ghi nhớ thông tin mà Lucrecia cung cấp.
...
Trên biển nổi lên một cơn sóng gió nhẹ, Thất Hương Hào khẽ đung đưa thân tàu trong sóng gió, Duncan ngồi trước bàn hàng hải, nghiên cứu hải đồ đầy sương mù trước mặt có chút chán nản.
Thân thể của anh ở thành bang Phổ Lan Đức đã chìm vào giấc ngủ, nhưng "bản thể" này ở Thất Hương Hào hầu như không cần nghỉ ngơi, vì vậy chuyến đi đêm đã trở thành một khoảng thời gian khá nhàm chán. Đặc biệt là hạn chế kép không thích hợp đọc lúc đêm hoặc trên biển, anh vẫn không thể mang những cuốn sách giải trí đã mua ở Phổ Lan Đức đến đây để giải tỏa sự buồn chán, cảm giác buồn chán này thậm chí còn tồi tệ hơn.
Dù sao, anh cũng không thể coi việc khám phá con tàu này như một niềm vui mỗi ngày - cho dù Thất Hương Hào có lớn đến đâu, việc khám phá cũng có điểm dừng.
“Ta có chút muốn đi dạo khắp Linh giới gõ cửa kính, gọi Fanna và Tirian đến chơi bài,” Duncan chán nản thở dài, nhướn mi lên nhìn Đầu Sơn Dương: “Phía Fanna thì khó mà nói, nhưng Tirian đêm nay phần nhiều là sẽ không ngủ được..."
"Nếu như ngài thật sự làm như vậy, tối mai hắn cũng sẽ mất ngủ," Đầu Sơn Dương lập tức nói: "Nhưng nói thật, ý tưởng này của ngài thật sự rất hấp dẫn, có đầy đủ hiệu quả hồi hộp và tác dụng tiêu khiển — Ngài tính gõ gọi ai trước?"
“Ta chỉ nói như vậy thôi,” Duncan liếc nhìn Đầu Sơn Dương, ánh mắt lại nhìn lướt qua hải đồ lần nữa, nhưng đột nhiên, anh dường như lại nhớ tới điều gì đó, chợt ngẩng đầu lên: “Cách mặt trời mọc còn bao lâu nữa?”
"... Vẫn còn ba giờ nữa," Đầu Sơn Dương ước lượng sơ bộ: "Nếu hôm nay nó mọc đúng giờ."