Đầu Sơn Dương không có ở đó.
Đây là một cảnh thậm chí còn khó tin hơn cả giấc mơ vô lý và kỳ quặc kia!
Duncan đứng ở cửa ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng mới dần lấy lại tinh thần, sau đó trực tiếp rút bội kiếm bên hông ra, chậm rãi đi về phía trước với một tư thế đầy cảnh giác.
Đầu Sơn Dương quả thật không có ở đây, trên chiếc bàn hàng hải quen thuộc kia chỉ đặt hải đồ và một ít đồ lặt vặt, mà nơi ban đầu đặt Đầu Sơn Dương chỉ là mặt bàn trống trải.
Duncan nhìn chằm chằm vào mặt bàn trống không trong vài giây, rồi mới từ từ thu lại ánh mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn ra xung quanh.
Nhiều cảnh tượng xa lạ đập vào tầm mắt hơn.
Tất cả đồ đạc đều loang lổ cũ kỹ; trên tường và cột nhà không biết từ bao giờ đã hiện đầy những vết nứt nông sâu không đồng nhất; trên kệ để đồ bên cạnh thiếu rất nhiều thứ, hầu như chỉ còn lại kệ trống; trên tường vốn treo một tấm thảm thêu trang trí giờ này chỉ còn lại vết ố đen đáng ngờ; bên cạnh vết bẩn là cửa sổ, cửa sổ phủ đầy bụi bẩn; bên ngoài cửa sổ thì tối đen hỗn loạn, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng một chút ánh sáng loe lói nhàn nhạt khả nghi.
Dường như có một vài bóng dáng di động vô cùng mau lẹ, lướt nhanh qua lại trong không khí bên ngoài cửa sổ.
Toàn bộ căn phòng hải đồ khiến người ta có cảm giác thật giống như nó đã bị bỏ hoang không biết bao nhiêu năm. Năm tháng đã phá hủy hầu hết đồ đạc ở đây, mà một loại lực lượng thô bạo nào đó còn nguy hiểm hơn năm tháng thì đang để lại dấu vết trên tất cả các bức tường, nóc nhà và sàn nhà những vết ố xỉn màu với các sắc thái khác nhau.
Duncan thậm chí không kiềm được lại véo vào đùi mình lần nữa, muốn xác nhận lại xem mình có phải đang trong giấc mơ hay không.
Cơn đau rõ ràng và suy nghĩ minh mẫn đồng thời nhắc nhở anh rằng nơi này không phải là một giấc mơ, mà là hiện thực, một... hiện thực mà anh cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cảm giác lần đầu tiên bước chân lên Thất Hương Hào lại dâng trào một lần nữa, cảm giác căng thẳng bị bao quanh bởi sự kỳ lạ vô tận khiến Duncan dần cau mày.
Nhưng so với lần đầu tiên đặt chân lên con tàu này, giờ phút này anh chỉ dùng một khoảng thời gian rất ngắn đã có thể điều chỉnh tốt trạng thái và hoàn toàn trấn định lại sau mấy hơi hít sâu.
Dù sao, bây giờ anh đã có rất nhiều trải nghiệm kỳ quái mà nửa đời trước chưa từng nghĩ tới, kinh nghiệm tiếp xúc với thế giới quỷ dị này tích lũy được cùng với sự thành thạo và tự tin vào lực lượng của bản thân cũng khiến anh không còn choáng váng như người mới lúc ban đầu.
Hiện tại, điều duy nhất anh cảm thấy bất an chính là nỗi lo “Thất Hương Hào tương đối không ổn định, sớm muộn sẽ xảy ra vấn đề” dường như đang trở thành sự thật.
Con tàu này đã xảy ra dị biến.
Duncan lại đi quanh phòng một lần nữa, kiểm tra các kệ trống, nhìn vào những bức tường chỉ còn lại vết bẩn và góc tường nơi ban đầu đặt hai chiếc rương gỗ, hầu hết mọi thứ đều đã biến mất, ngoại trừ chiếc bàn hàng hải vẫn còn, nơi này gần như biến thành căn phòng trống với đồ đạc cũ kỹ rách nát.
Nhưng vẫn có một thứ ở nguyên vị trí ban đầu — chiếc gương hình bầu dục với đường viền hoa văn phức tạp.
Duncan đi đến trước chiếc gương và thận trọng liếc nhìn vào nó.
Không hề xuất hiện cảnh tượng đáng sợ gì, trong gương không có phản chiếu địa ngục đẫm máu, cũng không có phản chiếu những khuôn mặt méo mó biến dạng, nó chỉ là rất bẩn, vết bẩn đen bám khắp mặt gương, nhưng chỗ ít vết đen hơn, vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu bình thường.
Duncan không đứng trước gương quá lâu, anh lại quay trở lại trước bảng hàng hải, ánh mắt đảo qua hải đồ.
Giây tiếp theo, tầm nhìn của anh đột nhiên đông cứng.
Hải đồ cũng đã thay đổi diện mạo!
Sương mù dày đặt vốn bao phủ gần như toàn bộ bên trên bản đồ hầu như đều đã biến mất hết, sau khi sương mù tan đi, thứ xuất hiện trên giấy da dê là một tuyến đường rõ ràng và phức tạp!
Duncan vô thức tiến lại gần hơn, muốn nhận rõ nội dung trên hải đồ, nhưng ngay lập tức anh nhận ra có điều gì đó không ổn.
Trên hải đồ có quỹ tích ngang dọc, các tuyến đường đan xen nhau, nhưng lại không thấy có bất kỳ đánh dấu hoặc "địa điểm" có ý nghĩa nào, nó giống như một loạt các đường hỗn loạn được vẽ ra trong vô thức, ghi lại một cơn mộng du vô tri vô giác, mà giữa những tuyến đường đó, không có đảo, không có thành bang... không có gì hết.
Anh nhìn không thấy Phổ Lan Đức, Lensa, Cold Harbor và Lightwind... Tuy rằng anh quả thực xa lạ đối với đại đa số tên của những thành bang này, nhưng ít nhất anh biết, những thành bang này tồn tại, hơn nữa nhất định phải xuất hiện trên hải đồ đã tan sương mù này mới đúng!
Duncan càng lúc càng cau mày, sau khi ý thức được trên hải đồ không có bất kỳ thông tin đánh dấu địa điểm nào để tham khảo, anh mới chậm rãi ngồi thẳng người, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ không có động tĩnh gì, không có tiếng gió cũng không có tiếng sóng biển, hoàn toàn yên tĩnh... giống như giấc mộng kỳ quái ngắn ngủi và quỷ dị đó của anh.
Đường nét trên hải đồ đánh dấu quỹ tích đường đi của Thất Hương Hào, quỹ tích này sẽ tự đổi mới theo sự trôi dạt của con tàu, vậy thì mọi đánh dấu quỹ tích ngang dọc trên hải đồ đã tan hết sương mù... lại ghi chép đường đi ở duy độ nào của Thất Hương Hào?
Duncan nhẹ nhàng thở ra, sau đó như thể đã hạ quyết tâm điều gì, tay cầm bội kiếm quay người đi về phía cửa phòng thuyền trưởng — về mặt lý thuyết, ngoài cửa là boong tàu của Thất Hương Hào.
Anh nắm lấy tay nắm cửa, hít một hơi thật sâu, sau đó đẩy cửa ra.
Thất Hương Hào lênh đênh trong một vùng bóng tối hỗn loạn, mà boong tàu và công trình kiến trúc trên tàu nơi tầm mắt có thể nhìn thấy thì đổ nát và bị bỏ hoang đã lâu.
Ít nhất, ngoài cửa đích xác là boong tàu của Thất Hương Hào.
Duncan bước ra khỏi cửa, bước lên boong tàu đầy hố và hư hỏng, dường như đã kế cận sự sụp đổ, nghe thấy tiếng cót két chói tai bỗng dưng vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng ngột ngạt này.
Duncan thận trọng bước về phía trước, sau khi xác định boong tàu trông chỉ có vẻ đổ nát chứ không có nguy cơ sụp đổ, anh mới mạnh dạn bước đi, sau đó ngẩng đầu lên xác nhận tình hình xung quanh Thất Hương Hào.
Đập vào mắt là một không gian hỗn độn hoang vu rộng đến mênh mông vô tận, khắp nơi đều là bóng tối hắc ám, mà giữa những bóng đen đó lại thỉnh thoảng có thể nhìn thấy quang ảnh nhiễu loạn u ám mơ hồ đột nhiên hiện lên rồi lại dần dần tiêu tán, thỉnh thoảng nhìn thấy một tia sáng kỳ dị hoặc một luồng ánh sáng bỗng nhiên sáng lên, giống như tia chớp mù mịt chiếu sáng hư vô phía xa, ngay sau đó giữa ánh chớp, mơ hồ có thể nhìn thấy một vật cực lớn nào đó trôi nổi trong hư vô, giống như đang chậm rãi xoay tròn và biến đổi.
Khoảnh khắc nhìn thấy những quang ảnh lờ mờ và sự hỗn loạn nhấp nháy đó, trong lòng Duncan chỉ có tiếng chửi thề trầm trồ.
Cảnh tượng này... hơi quen mắt.
Nó hoàn toàn giống với cảnh tượng ở dưới đáy tàu Thất Hương Hào — đó là không gian thứ!
Duncan thiếu chút nữa mắng thành tiếng, khóe miệng anh co giật hai lần, thầm nghĩ đúng thật là chuyện đáng lo nhất nhất định sẽ xảy ra, trước đó không lâu bản thân còn nghĩ thứ như không gian thứ quá tà môn hơn nữa dường như sẽ còn kêu gọi mình, muốn tìm một cách tránh tiếp xúc với nó, nhưng không ngờ rằng mình vậy mà lại thích mắt nhắm mắt mở đề cập đến phiêu lưu không gian thứ - Tại sao lại đột nhiên chạy đến đây?!
Nhưng sau sự hoảng loạn ban đầu, anh nhanh chóng bình tĩnh lại và khắc chế sự thôi thúc xoay người quay trở lại phòng thuyền trưởng.
Anh vẫn không thể xác định đây rốt cuộc có phải là không gian thứ hay không, nhưng cảm thấy nơi này và cảnh tượng bên ngoài đáy tàu của Thất Hương Hào có điểm tương đồng, mà nếu đây thực sự là không gian thứ... thì lúc này trốn trong phòng thuyền trưởng cũng không có chút ý nghĩ gì.
Mà ngoài điều này ra, anh cũng nhanh chóng phát hiện ra rằng trạng thái của mình... rất đáng ngờ.
Anh đứng ở chỗ này, ngước nhìn phong cảnh (hư hư thực thực) của không gian thứ, lại không có cảm giác khó chịu, cũng không có cảm giác tinh thần bị ăn mòn hay nghe thấy tiếng động lạ — Nhưng theo "thường thức" của thế giới này... nhân loại đừng nói là tiến vào không gian thứ, chẳng phải chỉ cần liếc nhìn vào không gian thứ một cái là sẽ phát điên ngay tại chỗ sao?
Nhưng anh không cảm thấy khó chịu chút nào.
Anh không những không cảm thấy khó chịu mà thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng thân thể mình ở Phổ Lan Đức, cảm nhận được "ấn ký" để lại trên người Nina, Morris và Fanna trong không gian hiện thực.
Ngay cả khi "thuyền trưởng u linh" có một số chỗ đặc biệt và một số khả năng chống lại không gian thứ, bản thân cũng không nên... bình an vô sự như thế này ở nơi này chứ?
Duncan nghi ngờ trạng thái của mình vào lúc này, thậm chí bắt đầu có chút hoài nghi nơi này rốt cuộc có phải là "vực sâu tận cùng thế giới" trong truyền thuyết hay không, sau đó anh định thần lại, cất bước đi về phía lan can bên mép boong tàu.
Anh đến gần mạn tàu và thò đầu nhìn ra ngoài.
Đúng như dự liệu, bên dưới Thất Hương Hào không có nước biển — con tàu dường như đang trôi nổi trong vũ trụ, bốn phương tám hướng đều là hư vô giống nhau.
Anh đứng ở mép boong tàu, ngắm nhìn bóng đen mơ hồ cực lớn, thỉnh thoảng lại sáng lên quang ảnh lưu chảy hỗn loạn ở phía xa, cẩn thận tính toán tiếp theo nên thoát khỏi tình cảnh khốn cùng này như thế nào.
Trước hết, xác nhận xem nơi này có phải là một không gian thứ thực sự hay không, thứ đến, tìm kiếm và xác định xem giữa nơi này và chiều không gian hiện thực có còn mối liên hệ nào hay không.
Nếu bản thân có thể đến đây, điều đó có nghĩa là nơi này nhất định phải tồn tại một nơi "kết nối lại" với thế giới hiện thực, nhưng nơi này không nhất định nằm trong phòng ngủ khi mình thức dậy - anh đã kiểm tra qua phòng ngủ và phòng hải đồ, đồng thời không phát hiện thấy dấu vết của một "lối đi" tương tự.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh đã có ý nghĩ sơ lược, liền xoay người rời khỏi vùng gần mạn tàu và đi về phía lối vào khoang ở giữa boong tàu.
Mà tại lúc này, Duncan chợt nhận ra một thứ gì đó từ khóe mắt, khiến anh vô thức dừng lại.
Anh ngẩng đầu, nhìn về hướng khóe mắt vừa mới nhìn thấy, phía xa có một tia hồ quang điện hơi sáng đang chậm rãi tiêu tán ở trong bóng tối, trong ánh sáng mờ nhạt dần, mơ hồ có thể nhìn thấy một thứ gì đó dường như rất lớn như một cục bướu đang từ từ trôi dạt qua phía trên Thất Hương Hào.
Duncan chăm chú quan sát, đúng lúc này, vừa khéo một "tia sáng" khác lại xuất hiện, giống như một tia chớp quanh co mà kéo dài. Tia chớp này vắt ngang trời cao, chiếu sáng “bầu trời” cực kỳ rộng lớn trong chớp mắt.
Duncan cuối cùng cũng nhìn thấy rõ đường nét của cự vật khổng lồ — hô hấp của anh bị bóp nghẹt ngay lập tức.
Đó là một mảnh... lục địa, hoặc là nói một bóng đen giống như một lục địa, kích thước của nó cực kỳ khổng lồ, đủ để gây ra chứng sợ hãi khổng lồ, đường nét bất định của nó dường như bị lực lượng khổng lồ nào đó trực tiếp kéo khỏi tinh cầu, sau đó lại ném thô bạo đến nơi này.
Trên mặt đất treo ngược, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy núi sông và một số đường cong đáng ngờ khiến lòng người bất an, mà tất cả những thứ này đều mất đi màu sắc và sức sống — toàn bộ "đại lục" chỉ là một mảnh xám đen đơn điệu, sông ngòi cũng bị ngưng kết trong những khe rãnh trên đất, khiến nó giống như một mô hình thô sơ thiếu chi tiết màu sắc, bị phong ấn trong hổ phách đóng băng của thời gian và không gian.
Hài cốt tinh thể khổng lồ này cứ thế xê dịch chậm chạp phía trên Thất Hương Hào, phơi ra một hình ảnh ngày tận thế cổ xưa, ảm đạm trước Duncan.