Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 254 - Chương: 254

Chương: 254

Đến lúc này, Duncan cuối cùng đã hiểu rõ ngọn nguồn của "Kế hoạch Abyss" đã bị phủ đầy bụi trong nửa thế kỷ, biết được tại sao nó bị coi là điều cấm kỵ, thậm chí ngay cả quân phản loạn dấy lên cuộc phản loạn Hàn Sương hồi đó đều vô cùng sợ hãi nó – bọn họ quả thực nên sợ hãi.

Mặc dù toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối đều xảy ra ở chiều không gian hiện thực, nhưng khi tình thế bắt đầu mất kiểm soát, nó hiển nhiên đã vượt ra ngoài trật tự của thế giới hiện thực; Dưới biển sâu… ẩn giấu điều kinh khủng hoàn toàn không biết đến, hơn nữa cho đến cuối cùng, không ai rõ đó rốt cuộc là thứ gì, chỉ có mọi người tiếp tục rơi vào trạng thái điên loạn, toàn bộ kế hoạch không ngừng tăng tốc, như thể trượt về phía vực thẳm.

Lặn sâu không thấy điểm kết thúc, bầu không khí quỷ dị dần dần tràn ngập ra, lại thêm hành động gần như tự kỷ ở giai đoạn cuối của Nữ vương Hàn Sương... Bình tâm mà suy xét, ngay cả bản thân Duncan trước hàng loạt sự thật này cũng sẽ theo bản năng cho rằng Lei Nora ban đầu thực sự bị mê hoặc và điều khiển bởi một thứ gì đó, thậm chí còn nghi ngờ rằng "Nữ vương Hàn Sương" đang thông đồng với không gian thứ.

Trong trường hợp này, đừng nói những người phản đối nữ vương đang ẩn nấp bên trong Hàn Sương, đừng nói bản thân biển Lạnh có nhiều thành bang có tâm gây rối sự thống trị của Nữ vương Hàn Sương, dù là thế cục phương Bắc vốn ổn định cũng sẽ đưa đẩy sóng ngầm dâng lên theo thời gian.

Nhưng Tirian luôn nhấn mạnh rằng, Lei Nora chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì, hắn tin chắc rằng Nữ vương Hàn Sương đã luôn tỉnh táo cho đến phút cuối cùng và đã luôn bảo vệ thành bang cho đến phút cuối cùng.

Duncan không thể nói phán đoán của Tirian có chính xác hay không, nhưng anh nghiêng về tin tưởng, bởi vì... anh cũng từng nhìn thấy "Nữ vương Hàn Sương" trong thướt phim lịch sử.

Đối phương còn từng tỉnh táo và lý trí thỉnh cầu anh "đừng làm ô nhiễm lịch sử."

Ít nhất là từ khía cạnh đó, Nữ vương Hàn Sương năm đó trông không giống một kẻ mất trí đáng sợ bị không gian thứ khống chế.

Nhưng chính vì điều này, Duncan mới vô cùng tò mò - anh nghĩ không ra, rốt cuộc là động cơ nào sẽ khiến một người thống trị thành bang tỉnh táo đưa ra những quyết định tự kỷ và cực đoan đó, khiến bà ta không tiếc bất cứ giá nào dưới tình huống biết rõ Kế hoạch Abyss có vấn đề cũng vẫn phải tiếp tục thúc đẩy hạng mục, nguyên nhân nào khiến bà ta giữ kín mọi bí mật trong lòng, kể cả thống soái hải quân tin cậy nhất trước mặt cũng giữ im lặng không nói?

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Duncan thấy rằng tất cả các câu hỏi cuối cùng đều hướng đến một điểm: Nữ vương Hàn Sương... rốt cuộc đã hiểu được "bí ẩn" gì trong biển sâu?

“… Sau đại phản loạn Hàn Sương, con không còn quay trở lại thành bang đó nữa sao?” Duncan ngẩng đầu lên, nhìn Tirian và hỏi.

"Không, Lei Nora bệ hạ từng hạ lệnh, bảo tôi dẫn theo bộ đội trực thuộc của mình rời khỏi Hàn Sương, mà lúc đó phản quân đã cấu kết với trong và ngoài thành bang phương Bắc khác, tập hợp một hạm đội ở ngoài biển khơi," Tirian nói tới đây giọng điệu đặc biệt trầm xuống, đây rõ ràng là một đoạn ký ức hắn không muốn nhắc tới: "... Nhưng nếu như lúc đó tôi kháng lệnh ở lại, Hàn Sương sẽ có thêm một đội quân vẫn trung thành với nữ vương, những phản quân đó căn bản không thể dễ dàng công phá hàng phòng ngự của bến cảng…”

"Cho nên đời sau có những lời đồn nói rằng thực ra con cũng tham gia vào phản loạn, thậm chí chính con đã chủ động đưa quân phản loạn tiến vào Hàn Sương." Duncan nói rồi, lắc đầu: "Con có bao giờ nghĩ qua, tại sao Nữ vương Hàn Sương hồi đó phải đưa ra mệnh lệnh đó, bà ta có giao phó cho con điều gì khác không?"

"...Tôi đã vì điều này cảm thấy vướng bận trong nhiều năm," Tirian thẳng thắn nói: "Nữ vương không phân phó bất cứ chuyện gì, chỉ bảo tôi dẫn theo quân đội rời đi, tôi từng nghĩ, bà ấy có lẽ muốn giữ lại một đội quân để mai sau báo thù cho mình, nhưng... điều này hoàn toàn không có ý nghĩa, bà ấy cấm chúng tôi quay trở lại thành bang, mà phản quân đã chiếm đóng thành bang, chúng tôi không trở về thì làm sao báo thù?"

"Con có thể cướp bóc hạm đội của phản quân trên biển khơi và chặn tất cả các thương nhân ra vào Hàn Sương, con đã làm điều này trong nhiều năm."

"Đúng vậy, đây là chuyện duy nhất tôi có thể nghĩ tới và có thể làm vào thời điểm đó, hơn nữa cũng là biện pháp duy nhất để Hạm đội Sea Mist sinh tồn... khi đó chúng tôi ngay cả cảng nhà cũng không có," Tirian lắc đầu: "Nhưng bây giờ chúng tôi đã dần dần chấm dứt hoạt động cướp bóc này."

"Tại sao?"

"... Bởi vì tên thủ lĩnh cuối cùng của phản quân cũng đã chết, chết già," Tirian cười khổ dang hai tay ra: "Chúng tôi đã luôn tìm mọi cách để bắt giữ tên thủ lĩnh phản quân đó, bắt được sẽ treo trên cột buồm cho đến chết, sau đó ném xác lên thương thuyền hướng đến Hàn Sương, vì vậy sau này bọn họ đã học được sự khôn khéo, dứt khoát rúc vào thành bang, mấy chục năm không bước ra khỏi thành phố nửa bước, tôi chỉ có thể trở mắt nhìn bọn chúng chết một cách yên ổn, cho đến khi tất cả những kẻ tham gia cuộc nổi loạn đều biến mất khỏi trần thế."

Duncan nhất thời không nói gì, anh trầm lặng suy tư hồi lâu, sau đó mới đột nhiên nói: "Tất cả binh sĩ dưới trướng của con đều là 'người bất tử', đúng không?"

Tirian thản nhiên đáp: “Đúng vậy, đó là chuyện mà thế nhân đều biết.”

"Họ cũng đều trực tiếp hoặc gián tiếp tham gia vào 'Kế hoạch Abyss'?"

"Tôi tham gia kế hoạch đó, thân là bộ đội trực thuộc của tôi, họ đương nhiên cũng tham gia," Tirian thản nhiên nói, sau đó hơi nhíu mày: "Người nghĩ ra được điều gì rồi?"

"Các người đã tham gia vào Kế hoạch Abyss, nhưng lại không trở nên điên cuồng và quái dị trong giai đoạn sau như những người khác đã tham gia vào kế hoạch; sau 'một ngàn mét', Nữ vương Hàn Sương lại sinh ra tranh chấp với con, gạt bỏ con ra khỏi kế hoạch này; mà vào đêm trước phản quân tiến cuông, nữ vương của con lại đặc biệt ra lệnh cho con dẫn đầu bộ đội trực thuộc dưới quyền rời khỏi Hàn Sương..."

Duncan vừa suy nghĩ vừa chậm rãi nói, cuối cùng ánh mắt anh rơi vào trên người Tirian, trầm giọng nói: "Con nói đúng, Nữ vương Hàn Sương có thể quả thực muốn giữ lại một đội quân, nhưng bà ta giữ lại đội quân này dường như cũng không phải vì báo thù cho mình..."

Tirian chậm rãi lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc, tuy nhiên trước khi hắn vừa định hỏi thêm gì đó, bóng người trong gương khẽ lắc đầu: “Đừng hỏi ta, chuyện bản thân con đều không rõ, ta càng không rõ – ta chỉ bày tỏ suy nghĩ của mình từ quan điểm của một người ngoài cuộc thôi."

Sau đó, trong phòng rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi, không biết qua bao lâu, giọng nói của Duncan mới lại vang lên: "Tirian, lần này chúng ta nói chuyện quá lâu rồi."

Đại hải tặc đang trầm tư nghe vậy theo bản năng ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn cha mình trong gương, lúc này hắn dường như chợt ý thức được điều gì, vẻ kinh ngạc phức tạp hiện lên trong đôi mắt hắn.

Hắn dường như vừa mới nhận ra mình đã nói chuyện với người kia nhiều như thế nào, nhận ra rằng mình đã hoàn toàn thích ứng với bầu không khí của cuộc trò chuyện này mà không hề hay biết — Cho dù là một thế kỷ trước, hắn cũng hiếm khi có được cuộc nói chuyện lâu như vậy với cha mình, đến mức sự cảnh giác trong lòng khi vừa tỉnh dậy ở đây... đã biến mất từ lúc nào không hay.

"Tôi..." Hắn theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, trên trán lại truyền đến một cơn đau nhói, làm cho hắn không khỏi sờ trán: "A xíiii, đau thật..."

"... Đứa trẻ ra tay không nặng không nhẹ, hy vọng con đừng tính toán với cô bé," Giọng nói của Duncan vang lên trong gương: "Con có cần bôi thuốc ngoài da không?"

“Không… không cần đâu,” Tirian xua tay với vẻ mặt kỳ lạ, hắn không khỏi nhớ lại cảnh tượng cuối cùng mà mình còn nhớ trước khi đến đây, cô bé cổ quái đó, còn có thứ bay vút lên không bay tới kia… giống một con chó, sau đó đột nhiên phản ứng lại: "Đợi đã, tôi nhớ ra rồi, đó không phải là chó, đó là một con chó săn biển sâu!"

Hắn nhìn vào trong gương, trong mắt lộ ra vẻ khó tin: "Đó cũng là bộ hạ hiện tại của người sao? Một tên... giáo đồ Nhân Diệt?"

Hắn có vẻ hơi do dự khi nói mấy từ "giáo đồ Nhân Diệt", rõ ràng là không dám chắc về thân phận thực sự của Shirley - Dù sao hắn từng thấy sinh vật như giáo đồ Nhân Diệt, nhưng kiểu liều lĩnh vung ác ma khế ước tới như vậy đúng thật là lần đầu tiên hắn nhìn thấy...

"Cô ấy quả thật đang làm một số chuyện cho ta," Duncan nói với nụ cười nửa miệng: "Nhưng nếu con có cơ hội gặp lại cô ấy, ta đề nghị con không nên nhắc đến từ 'giáo đồ Nhân Diệt' trước mặt cô ấy, cô ấy rất không thích."

Tirian hoang mang thốt lên một tiếng ồ, sau đó lại vô thức nhìn xung quanh, ánh mắt cuối cùng rơi vào Alice bên cạnh dường như đã bắt đầu suy nghĩ viễn vong.

Alice rất nhanh phản ứng lại, tò mò nhìn Tirian: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

“Không có gì,” Tirian thu hồi ánh mắt, trong đôi mắt phức tạp cũng không biết ẩn chứa cảm xúc gì, cuối cùng hắn nhìn về phía chiếc gương vẫn còn đang hừng hực ngọn lửa, có chút không xác định hỏi: “Vậy tôi... bây giờ có thể rời đi được không?"

"Con còn muốn ở lại ăn tối không?"

Tirian vội vàng xua tay: "A... không, điều này thì không cần..."

"Ừm, vậy ta sẽ sắp xếp sứ giả của ta đưa con đi..." Duncan trong gương gật đầu, nhưng đột nhiên, anh nhíu mày, dường như nghĩ tới điều gì: "Chờ một chút, ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện."

Tirian bất giác có chút căng thẳng: "Một chuyện?"

"Nghiêm khắc mà nói, một chuyện hai điểm đáng hoài nghi," Biểu cảm của Duncan lại trở nên nghiêm túc, anh nhìn chằm chằm Tirian: "Con còn nhớ vừa rồi con nhắc tới, thiết bị lặn số 3 lần lượt nổi lên mấy 'sản phẩm sao chép' không?"

"Đương nhiên," Tirian gật đầu: "Tính cả bản thể đầu tiên và sáu bản sao sau này, tổng cộng có bảy 'thiết bị lặn số 3' nổi lên mặt biển."

“Ta có hai điều thắc mắc,” Duncan chỉnh sửa mạch suy nghĩ một chút và chậm rãi nói: “Thứ nhất, thiết bị lặn đầu tiên nổi lên vào thời điểm đó... thật sự chính là bản thể sao?

"Thứ hai, thiết bị lặn thứ bảy nổi lên lúc đó, bên trong thật sự trống rỗng sao?"

Bình Luận (0)
Comment