Trong tập tài liệu đồ sộ mà Morris mang đến, chỉ có một đoạn nhỏ như vậy có liên quan đến ký hiệu thần bí — hơn nữa ký hiệu đó cũng chỉ là một phần hết sức tầm thường trong đoạn tài liệu nhỏ này, tác giả của văn hiến thậm chí còn không dùng một tí văn chương nào để giải mã ký hiệu này và các mẫu phù điêu xung quanh nó.
Duncan và Morris chỉ có thể thông qua các chi tiết được trình bày trong hình minh họa của bản thảo để phân tích và xác định sơ bộ rằng cây thánh giá bị gãy được bao quanh bởi một đường viền hình lục giác phải là một ký hiệu tôn giáo hoặc một biểu tượng học thuật ở thời kỳ vương quốc cổ đại.
Duncan từ từ khép cuốn sách lớn lại.
Đánh giá từ góc độ lý trí, Morris cho rằng những khổ tu sĩ viếng thăm Thất Hương Hào một thế kỷ trước không thể nào là hậu duệ của vương quốc cổ đại - khả năng một đám ẩn sĩ truyền thừa 10.000 năm trong Thời đại biển sâu hỗn loạn và nguy hiểm mà không đứt đoạn gần như là không thể; từ góc độ học thuật chặt chẽ cẩn thận, ông ta không thể tùy tiện đưa ra giả thiết này, trừ khi tìm thấy thêm bằng chứng.
Nhưng Duncan vẫn theo trực giác cho rằng đám khổ tu sĩ đó nhất định có mối liên hệ chặt chẽ với Vương quốc Crete cổ đại, bọn họ nắm giữ huy hiệu thần bí đó, hơn nữa còn vô cùng coi trọng nó, điều này cho thấy bọn họ biết huy hiệu này có ý nghĩa gì.
Đương nhiên, giả thuyết chỉ là giả thuyết, không có bằng chứng, tất cả đều là nói suông; Ở giai đoạn này, trừ khi đám khổ tu sĩ năm đó lần nữa lại xuất hiện trước mặt Duncan, nếu không sẽ không ai có thể tra ra nguồn gốc của bọn họ.
“... Trên thế giới hiện nay còn có bao nhiêu di tích Crete đã được tìm thấy và bảo tồn tương đối tốt?” Duncan đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
"Có rất rất ít di tích đã được tìm thấy, có thể đếm trên đầu ngón tay; còn những di tích được bảo tồn tương đối tốt... điều đó phải xem tiêu chuẩn của 'tương đối tốt' là gì," Morris nói: “Đối với những người nghiên cứu vương quốc cổ mà nói, có thể tìm được một cái hố lớn được xác nhận là có liên quan đến Crete, có thể tìm được những viên gạch tường dài hơn mười mét nối liền nhau, thậm chí chỉ là tìm được vài cánh cửa đá ngã trên mặt đất, điều đó cũng đã được coi là bảo tồn tương đối tốt rồi.”
Nói đến đây, lão học giả không khỏi thở dài một hơi: "Dưới tình huống bình thường, di tích lưu lại trong phạm vi thống trị của thành bang đều khó có thể bảo tồn, chúng tôi sẽ tận lực lưu lại tư liệu chữ viết cùng tranh ảnh, tận lực ghi chép lại mọi mô tả chi tiết của chúng, sau đó mang các di vật có sẵn để phân tích cất giữ trong các cơ sở nghiên cứu, cuối cùng... bản thân các di tích sẽ bị san phẳng, chôn vùi và trở thành một phần của thành phố."
Duncan suy nghĩ một lúc rồi lẩm bẩm: “Đất đặt chân đắt như vàng.”
Morris gật đầu: “Chúng ta nghiên cứu lịch sử, lưu giữ lịch sử, cố gắng ghi nhớ những thứ xưa cũ theo năm tháng trôi qua, nhưng chúng ta không thể đè ép những thứ xưa cũ trong không gian sống.
"Lịch thành bang mới đến nay đã gần hai nghìn năm, trong niên đại mà các nhà thám hiểm hoạt động tích cực nhất, những hòn đảo mới được phát hiện theo thời gian, những vùng đất hoang vu và di tích cổ xưa chưa được biết đến lọt vào tầm nhìn của chúng tôi, tuy nhiên, trong một hai thế kỷ gần đây, loại 'phát hiện' này đã và đang trên bờ vực mất hẳn.
"'Đảo mới' lúc ban đầu dần dần biến thành hết thành bang này đến thành bang khác, đất đai có thể cung cấp chỗ dừng chân trên biển cả vô biên cứ thế nhiều lên, những di tích miễn cưỡng còn sót lại... hoặc là trên đảo biệt lập, môi trường hiểm ác không thể sinh tồn, hoặc là bản thân bị lực lượng siêu phàm bao phủ, hoặc nằm bên rìa dị tượng nguy hiểm, đến mức ngay cả giáo hội Tứ thần cũng chỉ có thể dò xét và niêm phong trên hải đồ."
Duncan im lặng hồi lâu, nhưng vẫn tập trung vào ký hiệu và tài liệu gốc phía sau nó: "Ông vừa mới nói, bạn bè trong giới học thuật của ông có thể tìm được thêm nhiều tư liệu về ký hiệu này?"
"Tôi có quen một người bạn ở Lensa chuyên nghiên cứu về lịch sử của vương quốc cổ đại, anh ta là bạn cùng trường của tôi lúc học tại Học viện Chân Lý," Morris gật đầu, chỉ tay vào cuốn sách lớn trên bàn: “Quyển sách này chính anh ta đã tặng tôi nhiều năm trước, tôi nhớ khi đó anh ta còn từng nhắc qua một chuyện liên quan đến tài liệu lịch sử, tôi đã viết thư rồi, nhưng không biết khi nào mới nhận được hồi âm.”
Duncan thở ra: "Kiên nhẫn chờ đợi thôi, mọi chuyện tùy duyên."
Sau đó, anh lại thảo luận với Morris rất nhiều chuyện liên quan đến Vương quốc Crete cổ đại — về những phát hiện lẻ tẻ, về những truyền thuyết mơ hồ và kỳ lạ, về những sự thật nửa vời, thậm chí là sách văn hiến cổ khiến người ta không thể phân biệt được đâu là thật đâu là thần thoại.
Sau cuộc trò chuyện tâm giao vui vẻ giữa khách và chủ, đã đến lúc Morris nói lời tạm biệt và ra về.
“Trước khi đi, tôi đã đồng ý với vợ sẽ về nhà ăn cơm trưa,” Lão học giả cười nói: “Về muộn quá sợ vợ và con gái sẽ quở trách cả buổi."
Duncan cũng không khỏi bật cười: "Tôi nghĩ ông ngược lại nên tận hưởng điều đó."
Morris vui vẻ gật đầu, đội mũ, lại kẹp cuốn sách lớn vào nách rồi cùng Duncan xuống lầu.
Nina đang ở phía sau quầy đếm vài tờ tiền, Alice ở bên cạnh tò mò nhìn theo, còn Shirley thì đã biến mất từ lúc nào, có thể là chạy ra ngoài chơi.
Khi Duncan bước xuống cầu thang, Nina đang kiên nhẫn dạy Alice thiếu thường thức kiến thức về tiền tệ: "Chị nhìn này, tờ có dấu mũ màu vàng này chính là Sola, đây là mệnh giá... những đồng xu này là 'Peso', con số mặt trước là mệnh giá... không được cắn, rất bẩn đấy!"
“Coi bộ hôm nay buôn bán cũng được nhỉ?” Duncan liếc nhìn số tiền trong tay Nina, hơi nhướng mày: “Bình thường không được nhiều như vậy.”
“Phải đấy, cũng không biết vì sao, hôm nay buôn bán rất tốt,” Nina vui vẻ giơ giơ tiền trong tay với Duncan: “Hình như có liên quan đến Alice?”
Duncan nghe vậy sửng sốt: “Có liên quan đến Alice?”
“Vừa rồi có một bà lão nói vậy khi rời đi,” Nina cười tít mắt nói: “Bà ấy nói trong cửa tiệm này có thêm một nhân viên trông giống như một cô chủ, đống đồ trên kệ tựa như thật..."
Duncan: "...?"
Anh im lặng nhìn về phía Alice, Alice thì đơ ra nhìn anh.
Tuy nhiên, tiểu thư con rối hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra — nàng ta vẫn đang cố gắng ghi nhớ những tờ tiền trông như thế nào và học cách đếm ra sao.
"Thật không nghĩ tới Alice ở chỗ này còn có thể phát huy tác dụng này," Hồi lâu, Duncan mới trầm ngâm cảm thán, sau đó lại đột nhiên chuyển hướng sang Morris: "Lúc về có muốn mang theo chút đồ về không?"
“Hả?” Morris có chút kinh ngạc: “Chuyện này... Lúc ra ngoài tôi không có hoạch tính này..."
“Không tính tiền, coi như cảm ơn ông đã vất vả tra tìm tài liệu,” Duncan mỉm cười, cất bước đi tới cạnh quầy, vươn tay lấy từ trên giá xuống một sợi dây chuyền mặt thạch anh — giống hệt với sợi dây chuyền trước tặng cho Morris làm “tặng phẩm”, bởi vì anh đã nhập một rương loại dây chuyền này: "Tôi nhớ ông từng nhắc tới, sợi dây chuyền của con gái ông đã bị hỏng, thứ này tặng ông."
Morris nhìn sợi dây chuyền trong tay Duncan, nhìn thấy pha lê lộng lẫy đại biểu công nghiệp hiện đại nhẹ nhàng lắc lư giữa không trung, bề ngoài phản chiếu ánh sáng lung linh tuyệt đẹp, nhưng điều đầu tiên nghĩ tới lại là những việc trải qua không thể tưởng tượng nổi Hải Đế nhắc tới sau khi trở về.
Trải nghiệm thanh tỉnh khi thành bang sụp đổ, tận mắt chứng kiến sự chia cắt của hai lịch sử và sự chôn vùi của một trong hai, sự che chở từ bùa hộ mệnh.
Đến lúc này ông ta mới nhận ra một cách muộn màng rằng, hóa ra thuyền trưởng Duncan đã thể hiện lòng tốt của mình từ rất sớm như vậy.
Con dao găm trị giá 3.400 sola chỉ là một món quà tầm thường, kho báu thực sự lại gần như đã bị phủ đầy bụi.
“Hy vọng rằng tấm bùa hộ mệnh này sẽ tiếp tục mang lại may mắn cho cô Hải Đế,” Duncan cười nói: “Hãy cầm lấy đi, ông xứng đáng có được nó.”
Morris trịnh trọng đưa tay nhận lấy sợi dây chuyền mặt thạch anh và bày tỏ nỗi cảm kích, nhưng Duncan dường như lại nghĩ đến điều gì đó, trầm ngâm lẩm bẩm: “Nếu ông mang sợi dây chuyền này về, chắc chắn còn phải bị con gái cằn nhằn, lần này còn có thêm vợ của ông. Ông đợi một lát, tôi tìm một món đồ thật khác cho ông, quay về dễ báo cáo với vợ con."
Morris nghe vậy lập tức xua tay lia lịa: "Không cần không cần, ngài không cần vì tôi như vậy..."
Thế nhưng, Duncan lúc này đã quay người lục lọi đống đồ lặt vặt bên cạnh quầy, vừa lục lọi vừa lẩm bẩm cũng không ngẩng đầu lên: “Không cần phải nói nhiều, tôi hiểu cả… A, tìm thấy rồi.”
Trong khi nói, anh ôm "đồ thật" mà mình tìm được quay lại quầy, đặt thứ đó lên quầy "phịch"một tiếng.
Động tác đột ngột khiến Alice bên cạnh giật mình, vội đưa tay đỡ lấy đầu.
Morris trợn mắt hốc mồm nhìn đồ vật Duncan mang đến quầy.
“Đây là... ” Lão tiên sinh có chút khó hiểu.
“Đồ cổ,” Duncan trịnh trọng nhìn ông cụ trước mặt: “Trong cửa tiệm này của tôi không có nhiều đồ thật, nhưng món này đảm bảo tuyệt đối là đồ thật.”
"Nhìn giống như một viên đạn đại bác?"
"Phải, trên Thất Hương Hào, tình trạng vô cùng tốt, ông thậm chí có thể bắn ra bằng một khẩu pháo nòng trơn nạp đạn đúng cỡ," Duncan vui vẻ vỗ vỗ vào quả cầu sắt lớn trên quầy: “Quan trọng hơn, trên thân đạn còn lưu lại dấu in nổi hoàn chỉnh của xưởng đúc đạn pháo và ký hiệu cá nhân của thợ đúc, nói thật, hiếm hơn con dao găm lần trước nhiều — tặng ông đấy.”
Morris nhìn viên đạn đại bác, rồi nhìn Duncan, biểu cảm trên khuôn mặt càng ngày càng cổ quái, trong lúc nhất thời lại không biết ôm một viên đạn đại bác trở về hay cầm một sợi dây chuyền thạch anh trở về, cái nào càng dễ khiến huyết áp của vợ và con gái tăng cao hơn, nhưng đối mặt với nụ cười đầy nhiệt tình trên khuôn mặt của ngài Duncan, cuối cùng ông ta vẫn nuốt mọi lời trở về và thản nhiên đón nhận... "món quà" này.
"Vô cùng… cảm ơn ý tốt của ngài."