Nhìn tư thế thẳng cổ tự tin của Alice, cảm xúc của Duncan đột nhiên trở nên rối rắm — hơn nữa còn lập tức nhận ra rằng tư thế ngốc nghếch này không hề tự tin hay kiêu hãnh, nó hoàn toàn bị định hình không thể hoạt động...
Nhưng bản thân tiểu thư con rối dường như còn hoàn toàn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vẫn lộ ra vẻ đắc ý, vừa đưa tờ báo cho Duncan vừa cười ngây ngô, hiển nhiên rất vui mừng vì có thể thành công đi mua đồ một mình: “Đây, báo của ngài, hơn nữa tôi còn nhớ lấy tiền thối nè!"
Duncan cuối cùng cầm lấy tờ báo mặt không chút biểu cảm, hai ba giây sau mới nhắc nhở kẻ ngốc nghếch này: “Alice, cô gật đầu thử xem.”
"Hở? Tại sao?" Alice sửng sốt một chút, nhưng vẫn lập tức lựa chọn nghe theo mệnh lệnh của thuyền trưởng, kết quả, đầu của nàng ta chỉ hơi lắc lắc tại chỗ, chỗ gần cổ truyền đến một loạt âm thanh kỳ quái, không thể chuyển động thêm.
Sau hai giây đờ đẫn, con rối cuối cùng cũng tỉnh táo và kêu lên: "Duncan tiên sinh! Tôi không thể cử động được! Giúp giúp với, giúp giúp với!"
Duncan liếc nhìn con rối cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, sau đó quay người đi về phía cửa tiệm đồ cổ: “Đừng la hét ở bên ngoài nữa, trở về nghiên cứu sau.”
Alice hoảng hốt khẩn trưởng đi theo bước chân của Duncan, theo sau là Nina cũng có chút mịt mù và luống cuống tay chân, ba người bước vào cửa tiệm đồ cổ, Nina đi cuối xoay người đóng cửa cẩn thận, còn không quên treo tấm biển gỗ để nghỉ ngơi tạm thời.
Duncan tùy ý ném tờ báo mới mua lên quầy, đang định kiểm tra tình hình của Alice, khóe mắt chợt liếc thấy một dòng tiêu đề trên trang nhất của tờ báo.
Sự chú ý của anh đột nhiên bị thu hút trở lại bởi tờ báo.
Trên đó bất ngờ có một câu in đậm nét nhất:
《Giáo đường Bão Tố sẽ đến Phổ Lan Đức trung thành vào trưa mai - Vinh quang của chúa tể Bão Tố che chở tất cả chúng ta》
Giáo đường Bão Tố? "Trụ sở chính trên biển" thần bí của Giáo hội Biển Sâu? Sứ giả của Nữ thần bão tố Gormona muốn tới thành phố này... vì sự kiện ô nhiễm lịch sử trước đó? Hay vì Thất Hương Hào? Hay là cả hai?
Duncan cau mày, nhặt tờ báo lên và liếc nhìn bài báo trên trang nhất.
Alice thì gấp gáp chạy đi chạy lại, nàng ta cuối cùng ý thức được đổ keo vào khớp cổ của mình là hành động không khôn ngoan chút nào, sau khi nhận thấy thuyền trưởng không có thời gian để ý tới mình liền quay sang cầu cứu Nina: "Nina tiểu thư, giúp giúp với, cứu cứu cứu cứu cứu..."
Nina cũng có chút hoảng hốt, tiến lên nắm lấy đầu Alice lắc lắc trái phải, phát hiện keo đã khô cứng lại từ lâu: "Cái này... Cái này nhổ cũng không ra! Xem ra là keo dán tốc hành rồi!"
"Nghĩ cách đi," Alice dường như sắp khóc, hai tay ôm đầu: "Nina tiểu thư, không phải học cô sửa chữa máy móc gì đó sao, lõi hơi nước phức tạp như vậy cô đều biết sửa, cô sửa chữa cho tôi đi."
"Em cũng không biết sửa chữa con rối đâu!" Nina cũng sốt ruột không thôi, cuối cùng vẫn hướng ánh mắt cầu cứu sang Duncan: "Chú, chú nghĩ cách đi, đầu của Alice tiểu thư hoàn toàn bị dính chặt rồi..."
Duncan cuối cùng cũng đặt tờ báo trong tay xuống, quay đầu liếc nhìn hai cô nương ồn ào không ngớt bên cạnh, ánh mắt rơi vào trên người Alice: "Rốt cuộc cô đã đổ bao nhiêu keo, là keo loại nào?"
“Một chai, chai lớn tầm này,” Alice đưa tay ra hiệu: “Tôi tìm được trong phòng ngài, một cái chai thủy tinh nhỏ màu nâu.”
“... Cô đổ hết vào rồi?!” Khóe mắt Duncan rõ ràng run lên: “Một chai lớn như vậy, làm sao cô làm được?”
“Đầu tiên rút đầu ra, dốc ngược lên, đổ keo vào lắc lắc, sau đó dán trực tiếp lên,” Alice ứa nước mắt nói: “Shirley nói như vậy bền chắn…”
Duncan chết lặng người nhìn đối phương, anh có thể cảm nhận được nỗi đau buồn muốn chết của con rối xinh đẹp này, nhưng con rối không có nước mắt để rơi, tất cả nỗi buồn đều chỉ có thể tuôn trào trong trái tim trống rỗng của nàng ta - những lời nói ra đều có cảm giác nên thơ và đẹp như tranh vẽ, nếu bỏ qua chi tiết “nguyên nhân khiến cho con rối đau buồn muốn chết là do nàng ta dùng keo dán cứng đầu”.
Duncan thở dài, ném tờ báo sang một bên, tiến lên tháo vòng ren trang trí quanh cổ Alice xuống, kiểm tra lớp keo siêu dính đã cứng lại trên mép khớp nối của nàng ta, rồi quay sang Nina sau một lúc im lặng: “... Shirley đi đâu rồi?”
"Bạn ấy... một tiếng trước nói là bị đau đầu vì học từ vựng, nên ra ngoài hít thở không khí một chút," Nina nói rồi, rụt cổ lại: "Bạn ấy có phải sợ tội mà bỏ trốn không?"
"Ta rất nghi ngờ cô ta căn bản không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại chuyện trong đầu cô ta nghĩ đến nhiều nhất chỉ là trốn học thôi," Duncan thở dài, lắc đầu: “Không được, đã hoàn toàn khô cứng, ít nhất đã khô nửa tiếng, đó là keo dán tốc hành, bây giờ dùng lực mạnh là nhổ không ra."
“Vậy phải làm sao bây giờ đây!” Alice luống cuống tay chân nhìn Duncan: “Tôi... lúc chải tóc tôi phải tháo đầu xuống, tôi không biết chải tóc khi mang theo đầu.”
“... Vậy là sau khi đầu bị dính cô chỉ lo lắng điều này thôi sao?” Duncan lườm Alice một cái, sau đó mệt mỏi xua tay: “Được rồi, đừng mặt mày ủ dột như vậy, chất keo này mặc dù rất bền chắc, nhưng không có khả năng chịu nhiệt, ngâm nước nóng một lúc sẽ bong ra thôi.”
Alice nhất thời như được cứu, Nina sốt ruột bên cạnh cũng lập tức phản ứng lại, vội vàng tiến lên nắm lấy tay Alice: “Vậy em dẫn chị đến phòng tắm, hiện tại em đun nước nóng rất nhanh!"
Mảnh vỡ mặt trời dẫn con rối đầu bị dính cứng chạy bịch bịch lên lầu, Duncan thì bất lực thở dài, nhặt tờ báo mình vừa mới đặt sang một bên lên lại.
Theo thông tin công khai, Giáo đường Bão Tố cập cảng Phổ Lan Đức chỉ là một lần cập bến tu bổ bình thường, Giáo hoàng Helena sẽ đến thăm Đại giáo đường Phổ Lan Đức trong thời gian ngắn, đồng thời thảo luận một số vấn đề về giáo hội với tổng giám mục và thẩm phán quan, trên báo hoàn toàn không đề cập đến sự kiện ô nhiễm lịch sử trước đó và những từ liên quan đến Thất Hương Hào.
Nhưng ngay cả khi báo chí không đề cập đến, bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều biết rằng Giáo hoàng của Biển Sâu nhất định đến vì hai sự kiện lớn này.
Duncan không hề quan tâm đến vấn đề tín ngưỡng của Nữ thần Bão Tố, nhưng anh không thể không nghĩ đến việc vấn đề này sẽ ảnh hưởng đến mình như thế nào.
Hay là nói, bản thân có thể nhân cơ hội lần này... thu thập được một số thông tin thì sao?
Anh còn nhớ lời nhắn "cảm ơn" nghi là Nữ thần Bão Tố đã gửi cho mình trước đó, mà ngay cả khi không có sự kiện đó, anh vẫn có lòng tò mò nhất định về bản thân các vị thần của thế giới này, anh đồng thời cũng cảm thấy hứng thú đối với Giáo đường Bão Tố nghe nói là tuần tra quanh năm trên biển vô biên kia.
Mặt khác, anh cũng rất tò mò nếu người phát ngôn cao nhất của Nữ thần Bão Tố đến đây, liệu sẽ phát hiện ra một số điều khác thường của thành bang Phổ Lan Đức hay không, liệu sẽ phát hiện ra anh, "bóng ma không gian thứ" ẩn giấu trong thành bang hay không.
Mọi thứ đang trở nên thú vị.
Duncan đặt tờ báo xuống, ngồi xuống bên quầy và vuốt cằm trầm ngâm.
Trong cửa tiệm đồ cổ rất yên tĩnh, động tĩnh của Nina và Alice trong phòng tắm ở tầng hai thậm chí còn truyền đến một cách mơ hồ. Âm thanh rõ ràng nhất chính là giọng nói kinh ngạc của Nina:
"Ôi! Những khớp nối này đúng là lợi hại... đẹp quá đi à!
"Alice tiểu thư, cổ tay của chị chẳng lẽ có thể xoay 360 độ... thật thế sao?!"
"Alice tiểu thư, sau lưng chị có một lỗ khóa, hả? Chị cũng không biết dùng để làm gì?"
"Nước vào lỗ khóa không có vấn đề gì chứ? Ồ, vậy thì em yên tâm rồi..."
Duncan hơi đau đầu xoa giữa hai chân mày.
Anh bắt đầu nghi ngờ hai người ở trên lầu có phải đã quên mất việc chính rồi không.
Nhưng rất nhanh, âm thanh trên lầu liền yên tĩnh lại, theo sau là một loạt tiếng bước chân dồn dập chạy bịch bịch tới đầu cầu thang, sau đó là giọng nói của Nina: "Chú Duncan! Không được rồi! Chú đến nhìn xem, căn bản không bong ra được!"
Duncan: "...?"
Anh bàng hoàng đi lên lầu, nhìn thấy Nina bất lực đứng ở hành lang, anh lại ngẩng đầu nhìn về phía phòng tắm ở cuối hành lang, thấy Alice đang ngượng ngùng thò đầu ra nhìn.
Sau đó tiểu thư con rối bước ra, cả người ướt sũng quấn trong chiếc khăn tắm, đầu vẫn vững vàng không lung tay.
“Thuyền trưởng, vẫn không được.” Alice nói với vẻ mặt buồn rười rượi.
“Không lỏng ra chút nào,” Nina nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dùng nước nóng ngâm cả buổi.”
Duncan liếc nhìn Alice, rồi liếc nhìn Nina đang giữ vạt áo bên cạnh, cuối cùng thở dài sau một lúc lâu.
"Dùng nước sôi đi."
“Hả?” Nina nhất thời lấy làm kinh hãi: “Thật… thật sao?! Alice tiểu thư chịu được…”
“Cô ấy từng chần đầu mình trong dầu, chút nhiệt độ này căn bản không sợ,” Duncan giang tay ra: “Bây giờ xem tình huống này, dùng nước nóng ngâm là vô dụng rồi, dùng nước sôi luộc còn có chút hy vọng."
Ánh mắt của Nina dường như có chút mờ mịt, cô vắt óc suy nghĩ hồi lâu về quá trình thao tác, có chút do dự nói: “Đun sôi nước ngược lại rất đơn giản, cháu có thể làm ra rất nhanh, nhưng... nhà chúng ta không có một cái nồi lớn như vậy, cũng không có thùng nước tắm có thể ngâm toàn thân. Muốn ngâm đầu vào nước sôi, ít nhất Alice tiểu thư phải ngồi xổm trong nước chứ?"
Cô vừa nói vừa khoa tay múa chân, mặc dù ở trường tài đức vẹn toàn, nhưng lúc này Nina vẫn cảm thấy trí tưởng tượng của mình không theo kịp tốc độ của hiện thực.
Nhưng Duncan hiển nhiên không có suy nghĩ hạn chế như Nina, anh chỉ ngẩng đầu liếc nhìn con rối Gothic đáng thương ngờ nghệch quấn trong khăn tắm cách đó không xa, sau đó quay đầu nói với Nina: “Điều này đúng là không dễ, tùy ý tìm một cái nồi lớn là được, để cô ấy cắm vào đó... trong trường hợp xấu nhất, chú sẽ đỡ ở bên cạnh."
Nina tưởng tượng một hồi, trong đầu hiện ra cảnh tượng, nhưng ngữ khí lại hết sức do dự: "Như vậy cứ cảm thấy Alice tiểu thư có chút đáng thương..."
“Đáng thương cái búa!” Duncan rốt cuộc không nhịn được nữa, văng lời thô tục xưa nay chưa từng có: “Cô ta để cho một kẻ mù chữ ngu xuẩn đổ cả chai keo vào trong khớp nối, đây là để cho cô ta nhớ lâu!”