"Chú có thực sự chắc chắn điều này là ổn?"
Nhìn chậu nước lớn trên bàn ăn trước mặt, Nina vẫn có chút không yên tâm, cô liếc nhìn Alice đang căng thẳng bên cạnh, rồi liếc nhìn Duncan mặt không chút biểu cảm, khẽ lẩm bẩm.
"Nếu không hữu hiệu nữa, vậy chỉ có thể dùng đến dung giao, nhưng thứ đó có tính ăn mòn, chú cũng không biết cơ thể của Alice có bị ảnh hưởng hay không," Duncan bực bội nhìn con rối Gothic đã thay quần áo thường ngày, nhưng cổ vẫn cố định không nhúc nhích: "Hoặc là từ giờ cô ấy sẽ giữ nguyên tư thế này thôi."
Alice nghe vậy hoảng sợ, vội vàng xua tay: "Đừng mà, dùng nước sôi thử xem trước đã!"
Ánh mắt của Nina di chuyển giữa Alice và chậu nước mấy lần, cuối cùng ò một tiếng, từ từ nhúng tay vào nước lạnh.
Cô kiểm soát hết sức cẩn thận, như muốn lấy chính xác một hạt cát ra khỏi sa mạc, hướng ngọn lửa đang bùng cháy sâu trong linh hồn mình ra bên ngoài — thân là một cô nương ánh mặt trời với nhiệt huyết 6000 độ sâu trong nội tâm, muốn thực hiện một thao tác chính xác như vậy không dễ dàng gì, nhưng cô đã luyện tập loại kiểm soát chính xác này bất cứ khi nào có thời gian trong những ngày qua, đến giờ đã có tiến bộ rất nhiều, chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã thành công rồi.
Nước đã sôi trào.
Alice quay sang nhìn Duncan, Duncan thì liếc nhìn Alice.
Sau đó không chút do dự, anh nhấn đầu con rối vào nồi nước sôi.
“Đun thêm chút nữa nhé,” Duncan vừa đè bả vai Alice vừa bất đắc dĩ nói: “Nhưng nếu cô cảm thấy không thoải mái thì tạm dừng lại một lát.”
Alice lập tức trả lời: "Ục ục ục ục... ục ục."
Duncan suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nói với Nina: “Cháu đoán chị ta không có gì là không thoải mái.”
Nina chỉ nhìn trân trân cảnh trước mắt, thật lâu sau mới không khỏi lẩm bẩm nói: "Cháu vẫn cảm thấy cảnh tượng này thật quỷ dị..."
Duncan thở dài, trong lòng nghĩ điều này còn cần phải nói, bản thân anh đều cảm thấy cảnh tượng này quỷ dị đến không thể nhìn; trên tầng hai của cửa tiệm đồ cổ u ám và chật hẹp, hai chú cháu đè đầu một con rối gothic vào nước sôi luộc, mấu chốt là con rối gothic này còn giơ tay lên quơ quào, giơ ngón cái biểu thị mình không sao...
Bất cứ ai trông thấy cảnh này lần đầu đều phải báo cáo với quan trị an — trông thấy lần thứ hai thì phải tìm đến thủ vệ của giáo hội.
Ngay tại lúc này, một loạt tiếng bước chân đột nhiên từ hướng cầu thang truyền đến, ngay sau đó giọng nói của Shirley liền truyền vào tai Duncan và Nina: "Tôi đã về rồi đây! Duncan tiên sinh, ông cụ Morris lại tới rồi, tôi bảo ông ấy trực tiếp lên..."
Giây tiếp theo, bóng dáng của Shirley xuất hiện ở cửa, giọng nói của cô ta đột ngột dừng lại.
Trong căn phòng hơi mờ tối, Duncan và Nina đang đứng im lặng bên cạnh một chậu nước sôi, tay của Nina vẫn đặt trong chậu, để giữ cho nước luôn sôi, Duncan thì dùng tay đè lên vai Alice và ấn mạnh đầu của con rối gothic chết gí trong nước, mà lúc này con rối đã bất động, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước sôi sủi bọt.
Duncan và Nina đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Shirley ở cửa.
Ngay sau đó, Morris cũng xuất hiện, ông ta theo ngay phía sau Shirley.
Cảnh tượng trong phòng bếp kiêm phòng ăn cũng phản ánh trong con mắt của nhà sử học.
Ông cụ suy nghĩ một chút, trong lòng sáng tỏ — ồ, là bóng ma không gian thứ và mảnh vỡ mặt trời đang hầm Dị thường 099.
Morris gật đầu, cho rằng cửa tiệm đồ cổ hôm nay như mọi ngày, vẫn bình thường như vậy.
“Chết tiệt!” Tiếng kinh hô chậm lụt của Shirley cuối cùng vang lên, cô ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh hãi nhìn tình hình trong phòng, nhưng sau đó rất nhanh che miệng lại, dường như muốn kiềm nén lời chửi thề mới rồi trở về, trong miệng phát ra tiếng lầu bầu không rõ ràng.
“Kêu gào quỷ gì,” Duncan lập tức trợn mắt nhìn cô nàng đang giật mình: “Đổ keo vào cổ Alice có phải là chủ ý của cô?”
Shirley cuối cùng lập tức hiểu ra cảnh trước mắt là chuyện gì, ý nghĩ đầu tiên là quay người bỏ chạy, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Duncan, cứ thế không dám cử động.
"Tôi... tôi chỉ là tùy tiện nói ra thôi, không nghĩ tới cô ta thật sự sẽ làm như vậy," Giọng Shirley run run: "Người bình thường làm sao có thể tin được... "
Duncan nghe vậy, đang định nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy cơ thể Alice lắc lư, anh lập tức buông tay ra, sau đó thì thấy Alice từ trong chậu bật người dậy “rào rào”.
Chỉ có cơ thể.
Cái đầu vẫn đang nấu trong chậu.
“A, thành công rồi.” Nina ngạc nhiên nói.
Thân thể Alice đứng ngơ ngác tại chỗ mấy giây, bắt đầu vươn tay mò mẫm đầu của mình, trong khi đầu của nàng ta thì đang chìm nổi trong chậu nước, phát ra tiếng kêu cứu ục cục ục: "Giúp giúp... ục ục ục... giúp với... ục ục..."
Nina nhanh chóng vớt đầu Alice lên, có chút vụng về giúp nàng ta ấn trở lại, sau khi nghe thấy tiếng "rắc" quen thuộc, mọi người ở hiện trường đều thở phào nhẹ nhõm.
Alice quay đầu trái phải, phát hiện cổ tuy rằng còn có chút cứng ngắc, nhưng quả thật có thể di chuyển, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng nhìn Duncan: "Thuyền trưởng! Tôi lại có thể di chuyển rồi nè!"
"Cháu đưa cô ấy đi lau khô tóc, cổ áo ướt sũng, giúp cô ấy lau khô luôn đi," Duncan thở dài, ngẩng đầu nói với Nina, sau đó lại liếc nhìn Shirley mặt đầy hoảng sợ như sắp chết, muốn chạy lại không dám chạy, anh nói không hề tức giận: "Quay lại chép bảng chữ cái hai mươi lần, mỗi từ mới chép hai mươi lần."
Nói xong, anh cũng không để ý tới biểu cảm bỗng chốc như băng tan của Shirley, trực tiếp nhìn về phía Morris: "Xảy ra chuyện gì rồi? Là có phát hiện gì mới liên quan tới ký hiệu đó sao?"
Morris có lẽ còn chưa thoát ra khỏi cảnh tượng quỷ dị đáng sợ lại náo loạn vừa rồi, sửng sốt một chút mới phản ứng kịp, vội vàng nói: “À, không phải chuyện về ký hiệu, hôm nay tôi đột nhiên nhận được một tin tức từ một người bạn phía Tòa thị chính, tôi nghĩ... ngài hẳn sẽ quan tâm đến tin tức này."
“Tin tức từ Tòa thị chính?” Duncan cau mày: “Nói tường tận ra xem nào.”
Mấy phút sau, Morris nói với Duncan tình hình mà mình mới biết được sáng nay.
“Dị tượng - Phổ Lan Đức…” Bên cạnh bàn ăn, vẻ mặt của Duncan có chút ngưng trọng lặp lại từ này, sau đó nhìn về phía Morris: “Khi nào thì tin tức này sẽ được công bố ra ngoài?”
“Tạm thời vẫn chưa quyết định, nhưng chắc là trong vài ngày tới,” Morris gật đầu: “Đánh giá theo lẽ thường, hiện giờ thành bang Phổ Lan Đức vẫn nằm trong hậu quả của thảm họa lần trước, khả năng chấp nhận của hầu hết thị dân vẫn còn rất mạnh, lúc này công bố tình hình thành bang hóa thành dị tượng như một trong những kết luận về hậu quả của thảm họa, có thể sẽ không gây ra sự hỗn loạn quá nghiêm trọng - nhưng nếu đợi thành bang hoàn toàn yên ổn, tất cả mọi người đều đã sống yên bình trong một thời gian dài mới công bố, điều đó có thể sẽ dẫn đến một hỗn loạn mới."
Duncan khẽ gật đầu, không nói gì, trong đầu lại không khỏi nhớ lại tin tức vừa đọc trên báo.
Giáo đường Bão Tố sẽ đến Phổ Lan Đức.
Biến đổi trong danh sách dị thường và dị tượng do các đại giáo hội ban bố trước tiên, bởi vậy Giáo hội Bão Tố tất nhiên biết về tình huống này trước nhất.
"Một thành bang hóa thành một dị tượng, nhưng vẫn hoạt động như bình thường, điều này rất bất thường, nhưng điều bất thường hơn là dị tượng mới này không có số thứ tự," Morris lại tiếp tục: "Ngài... nghĩ thế nào về điều này?"
Tất nhiên Duncan cũng chú ý tới vấn đề dị tượng mới này không có số thứ tự, nhưng anh có thể nghĩ thế nào? Những thành tựu của anh về mặt thần bí học thật ra còn không bằng A Cẩu...
Nhưng lời này không thể nói ra, cho nên anh chỉ có thể hơi trầm ngâm, sau đó dửng dưng lắc đầu: "Tôi không có ý kiến gì, 'mã hóa' của dị thường và dị tượng mà các đại giáo hội công bố ra đối với tôi mà nói, vừa không thể lý giải, cũng không có ý nghĩa gì cả."
"Đây..."
Morris há miệng, nhưng ngay sau đó, ông ta liền nghĩ đến ngọn lửa màu xanh lá thiêu đốt toàn bộ thành bang kia, mặt trời đen tan rã và biến mất, cùng với Dị thường 099 bị đè trong chậu nước còn ngoan ngoãn vừa rồi.
Tất cả những điều này đối với Thuyền trưởng Duncan dường như đều như nhau, đều là một số... "vấn đề thường ngày" cần xử lý một chút.
Người ta không cần quan tâm đến tên của từng hạt bụi mà mình dọn dẹp hàng ngày.
"Được rồi, điều này đối với ngài mà nói quả thật không có ý nghĩa gì," Lão học giả có chút kính sợ liếc nhìn Duncan, sau đó ông ta lại do dự một chút, mới chậm rãi sắp xếp lại lời nói, nói: "Ngoài ra, chuyện này mặc dù không có gì phải nghi ngờ, nhưng tôi vẫn muốn xác nhận một chút, Phổ Lan Đức xác thực đã bị ngài ra tay chuyển hóa thành một dị tượng, đúng không?"
Duncan hơi quay mặt lại: "Có nghi vấn gì sao?"
"Không, tôi không nghi ngờ gì, tôi chỉ tò mò, kế hoạch sau này của ngài đối với thành bang này là gì," Morris vừa nói vừa sắp xếp ngôn ngữ, cố gắng diễn đạt suy nghĩ của mình rõ ràng nhất có thể: "Ngài chuyển hóa nó thành một dị tượng, là muốn..."
“Tôi không có ý định nắm giữ vận mệnh của thành bang này, cũng không định can thiệp vào tương lai của bất kỳ ai,” Duncan khẽ lắc đầu trước khi Morris nói xong: “Nếu nhất thiết phải nói…”
Anh dừng một chút, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh yên bình trên đường phố.
"Tôi vẫn khá thích nơi này, vì vậy tôi hy vọng nó sẽ được bình an trong tương lai."
...
Bên trong Giáo đường Bão Tố, Fanna đang nói chuyện với Hải Đế đột nhiên dừng lại, đồng thời quay đầu nhìn lại với một số nghi ngờ.
“Sao vậy?” Hải Đế tò mò nhìn cô bạn tốt của mình.
“Vừa rồi hình như tới đột nhiên nghe thấy tiếng chuông vang lên, còn có người đang nhỏ giọng nói chuyện với tớ,” Fanna cau mày: “Hình như là đã nghe nhầm.”
"Nhất định là nghe nhầm, tớ không nghe thấy gì cả," Hải Đế xua tay: "Gần đây cậu chịu áp lực quá lớn rồi, có cần tớ cho cậu..."
"Không cần!" Fanna không đợi Hải Đế nói xong đã nhanh chóng cắt ngang: "Tớ cảm thấy tinh thần của mình rất tốt, hơn nữa nếu thật sự gặp phải vấn đề gì thì tớ cũng sẽ tự mình giải quyết. Cậu biết đấy, thần quan đều là nửa bác sĩ tâm thần."
"Được rồi, không cần thì không cần, cậu cũng không cần khẩn trương như vậy," Hải Đế bất đắc dĩ lẩm bẩm nói: "Mà này, vừa rồi tớ nói đến đâu rồi?"
Fanna suy nghĩ một chút, nhắc nhở: “Vừa rồi cậu nói cha cậu đến cửa tiệm đồ cổ mua một viên đạn đại bác mang về, hiện tại cậu rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của ông ấy…”