Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 271 - Chương: 271

Chương: 271

Morris dùng dao rọc giấy cẩn thận rạch mở phong thư từ phương xa gửi tới.

Trên phong thư, những con tem nối tiếp nhau và con tem tượng trưng cho “đã thanh tẩy” thầm kể cho ông ta một hành trình phiêu bạt vô cùng dài.

Kèm theo tiếng giấy mở ra nhè nhẹ, từng hàng chữ đẹp đẽ và ngay ngắn hiện ra trước mắt Morris, đó quả nhiên là nét chữ mà ông ta từng quen thuộc, đến từ một người bạn tốt:

"Gửi người bạn tốt, đồng bạn trong giới học thuật của tôi:

"Từ lần liên lạc trước, dường như đã mấy năm trôi qua, hành động hời hợt này đúng là không nên, tôi cảm thấy mấy năm nay trải qua trong rối rắm bận rộn, dường như luôn làm một số việc vô nghĩa, mãi gần đây mới đột nhiên ý thức được mình đã lãng phí thời gian...

"... Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ diệu, thứ cho tôi khó mà dùng bút mực mô tả một số thay đổi trong cuộc sống của tôi đến anh bạn... Hàn Sương là một nơi không thể tưởng tượng nổi, ở đây không chỉ có một mùa đông giá rét và kéo dài, mà còn có nhiều thứ xứng đáng để tôi nghiêm túc nghiên cứu...

"Anh còn nhớ một số chủ đề trong truyền thuyết cổ xưa về vùng biển đóng băng ở cực bắc mà chúng ta đã thảo luận lần gặp nhau trước không? Những chủ đề này gần đây lại lần nữa xuất hiện trong đầu tôi và tôi đột nhiên cảm thấy mình dường như nắm bắt được một số điểm mấu chốt, có thể giúp chúng ta giải quyết nhiều chỗ nghi vấn chưa được giải quyết trong cuộc thảo luận ban đầu. Chẳng hạn như liệu có thành bang nào ở khu vực biển đóng băng hay không và nguồn gốc của nhiều phong tục bí ẩn ở vùng đất Hàn Sương...

"Hàn Sương thực sự là một nơi không thể tưởng tượng nổi, bạn của tôi, đầu óc của tôi ngày càng nhận thức rõ hơn về điều này, trong vùng hải vực lạnh giá này có rất nhiều quá khứ bí ẩn đáng để chúng ta khám phá. Tôi dự định gặp một số người đức cao vọng trọng trong lĩnh vực lịch sử và phong tục tập quán dân tộc, gần đây còn có kế hoạch đến thăm Cold Harbor, nhưng quan trọng nhất, tôi muốn mời anh đến đây làm khách...

“Chúng ta đã nhiều năm không gặp, Morris, anh nói anh không thích khí lạnh phương bắc, nhưng tôi nghĩ anh sẽ thích lò sưởi ấm áp trong nhà tôi và rượu ngon tôi sưu tầm được, nghiêm túc suy nghĩ lại đi, chúng ta có thể nghiên cứu thảo luận lần nữa những bí mật khiến người ta say mê bên lò sưởi ấm áp dễ chịu, tin tôi đi, Hàn Sương là một nơi không thể tưởng tượng nổi...

"Anh không muốn đến xem thử sao? Đến với thành bang Hàn Sương không thể tưởng tượng nổi này...

"Người bạn đáng tin cậy nhất và đồng bạn giới học thuật của anh, Brown Scott, 12/02/1900, số 42 phố Fireplace."

Ánh mắt của Morris lặng lẽ lướt qua dòng chữ cuối cùng trong bức thư, sau đó rất lâu không nói lời nào.

Mãi mấy phút sau, ông ta mới lẩm bẩm như nói một mình: “Là nét chữ của ông ấy, những cuộc thảo luận mà ông ấy đề cập đến quả thực cũng đã từng xảy ra.”

“Hôm nay là ngày 17 tháng 12, bức thư này đã được gửi từ nửa tháng trước,” Vợ ông ta nói bên cạnh, giọng nói mang theo chút bất an: “Xét khoảng cách giữa Hàn Sương và Phổ Lan Đức, đây xác thực là khoảng thời gian rất bình thường.”

“Ừ, thời gian bình thường, dấu bưu điện bình thường, điều bất thường là người viết thư đã chết từ mấy năm trước,” Morris chậm rãi nói: “Tôi vẫn nhớ ngày nhận được tin buồn — cũng là một lá thư gửi tới từ Hàn Sương, do một học trò ông ấy yêu thương nhất viết, học trò đó nói rằng giáo viên của cô ấy đã không may rơi xuống biển khi đang đi thuyền đến Cold Harbor, thi thể vẫn chưa được trục vớt lên."

“... Tôi không nhớ rõ chuyện này, nó xảy ra trong những năm tôi vô tri vô giác,” Bà vợ đi tới, nắm lấy tay Morris: “Chúng ta nên báo chuyện này cho giáo hội, nội dung cùng lời lẽ trong bức thư này có vẻ bình thường, nhưng cũng rất đáng lo ngại khi đi sâu vào."

Morris nắm lại tay vợ và nhẹ nhàng thở ra: "Tất nhiên, là nên báo cáo với giáo hội... nhưng không chỉ báo với giáo hội."

...

Thất Hương Hào, trong phòng thuyền trưởng, Duncan chống hai tay lên bàn hàng hải, tập trung vào hải đồ tràn ngập mờ sương và lộ trình kéo dài dần ra trên hải đồ.

Hư ảnh đại diện cho Thất Hương Hào đang dần di chuyển ở trung tâm của hải đồ, sương mù dày đặc xung quanh Thất Hương Hào thì dần dần tan đi khi con tàu tiến về phía trước, ở một đầu của tuyến đường, có thể nhìn thấy thành bang Phổ Lan Đức đã tạm thời bị bỏ lại phía sau, mà trong màn sương mù bên ngoài tuyến đường, lại có thể mơ hồ nhìn thấy một điểm sáng mờ nhạt khác.

Ánh mắt của Duncan rơi vào điểm sáng đó.

Đó là Sea Mist.

Kể từ trận "dịch hạch và chạng vạng hạt nhân" lần trước, ký hiệu của Sea Mist đã xuất hiện trên tấm hải đồ này.

Mà trong nhận thức của chính Duncan, anh cũng có thể cảm nhận được đại khái hướng đi hiện tại của Sea Mist, thậm chí là tình trạng chung của con tàu đó.

Nhận thức này rất mơ hồ, nhưng dường như cũng không giảm đi khi khoảng cách giữa Thất Hương Hào và Sea Mist tăng lên.

Rõ ràng, giống như những "người bị đánh dấu" từng bị ngọn lửa linh thể ô nhiễm qua, Sea Mist dính đầy đạn đại bác từ Thất Hương Hào cũng thiết lập mối liên hệ với bản thân.

Nhưng suy cho cùng đây cũng chỉ là “kết nối” chứ không phải điều khiển hoàn toàn như Thất Hương Hào, nên Sea Mist chỉ thể hiện một điểm sáng trên hải đồ, mà không thể xua tan sương mù bao phủ cả lộ trình.

“Ngài đang quyết định hành trình tiếp theo sao?” Giọng nói Đầu Sơn Dương đột nhiên từ mép bàn hàng hải truyền đến: “Vậy tôi có khoảng một trăm bốn mươi gợi ý rất hữu ích, tôi có thể…”

“Không, ngươi không thể,” Duncan khéo léo cắt ngang mà không đợi đối phương bắt đầu thúc ép: “Không cần bất kỳ lời khuyên nào, ta tự có dự định.”

Đầu Sơn Dương lắc đầu, dường như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nó còn chưa kịp nói, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó cửa phòng thuyền trưởng bị người ta kéo ra từ bên ngoài, Alice đi vào.

Sau đó, tiểu thư con rối ngẩn ra, không đợi Duncan lên tiếng đã vội vàng quay người đóng cửa lại, rồi gõ cửa.

"... Đã vào rồi thì không cần gõ cửa nữa, gõ cửa thì nên gõ trước khi mở cửa," Duncan mặt không cảm xúc liếc nhìn đối phương: "Mọi thứ ở 'bên đó' đều thu dọn xong rồi à?"

"Ừ ừ," Alice lập tức gật đầu: "Kệ hàng ở tầng một đã thu dọn xong, quầy hàng cùng cầu thang cũng đã lau chùi sạch sẽ, phòng bếp cũng đã thu dọn xong!"

"Ừm," Duncan thuận miệng đáp một tiếng: "Aye đâu?"

“Sau khi đưa tôi đến đây thì đã vào bếp rồi,” Alice nói: “Khi bay đi còn không ngừng la hét thứ Năm điên rồ gì đó…”

"Nó ngược lại thoải mái," Duncan cười lắc đầu, sau đó đột nhiên chú ý tới Alice lúc gật đầu cổ dường như còn có chút vướng mắc, vô thức nhíu mày: "Cảm thấy cổ cô lúc xoay là lạ làm sao... Chất keo dính trong khớp vẫn chưa được loại bỏ hết à?"

Alice nghe vậy, lắc đầu trái phải, cổ cô lộ rõ sự kẹt và không linh hoạt.

"Hình như... là có chút," Tiểu thư con rối dường như có chút ngượng ngùng: "Cảm giác như bị kẹt."

Khóe mắt Duncan run lên, bất đắc dĩ nhìn con rối, người sau thì dùng tay đỡ đầu, một lúc lâu sau mới phát ra tiếng cười đặc trưng: “Hì hì…”

"Đừng hì hì nữa," Duncan thở dài: "Lại đây, ta giúp cô tẩy sạch. Keo còn sót lại nếu không sạch ngược lại sẽ càng làm hư hại khớp nối, hơn nữa ta thấy cô gật đầu bị kẹt quả thật khó chịu."

"Ồ."

Alice lập tức ngoan ngoãn đi tới, sau khi đi tới trước mặt Duncan thì vươn tay nắm lấy đầu mình lắc lắc trái phải, sau đó "rắc" một tiếng kéo ra ngoài.

Con rối không đầu hai tay ôm đầu mình: "Thuyền... thuyền... thuyền trưởng, đây ngài."

Trong đầu khó tránh khỏi hiện lên một loại cảm giác quái dị mơ hồ, nhưng Duncan vẫn đưa tay đón lấy đầu Alice, rồi từ trong ngăn kéo nhỏ dưới gầm bàn hàng hải lấy dao cạo, bàn chải và vải mềm ra, thở dài một hơi, bắt đầu nghiên cứu tình tình trong khớp nối của kẻ đần độn này.

Anh không khỏi có chút xúc động.

Bản thân hóa ra đã có thể thản nhiên đối mặt với những cảnh tượng quỷ dị này, thậm chí có thể tham gia vào trong đó một cách tự nhiên.

Năng lực thích ứng của con người quả nhiên cực kỳ kỳ diệu.

Nhặt dao cạo lên, nhẹ nhàng cạo đi những vết keo đã không còn dính chặt còn sót lại trong khớp nối, Duncan nhướng mi, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của Alice.

Mái tóc màu bạc xõa trên bàn hàng hải, con rối chớp mắt, bắt gặp ánh mắt của anh.

Thực sự rất đẹp, dung mạo thanh tú hoàn mỹ, cho dù hoàn cảnh có quỷ dị đến đâu, dường như cũng có thể khiến người ta bỏ qua sự quỷ dị này, đồng thời không khỏi khen ngợi vẻ đẹp này trong lòng.

Nhưng đáng tiếc bình thường cô nàng này quả thực quá khôi hài vượt quá giới hạn nhất định, cho nên Duncan tuy rằng khen ngợi dáng vẻ xinh đẹp của đối phương, nhưng đồng thời trong lòng càng thêm tiếc nuối vì sao nàng ta lại có miệng...

"Có chỗ nào không thoải mái không?"

“Không, không, không có, chỉ một chút, hơi ngứa một chút, nhưng rất… rất nhẹ.” Alice lắp bắp.

Sau đó nàng ta im lặng lại, ngay cả Đầu Sơn Dương bên cạnh cũng im lặng đến lạ thường, trong phòng chỉ còn lại tiếng dao cạo cọ nhè nhẹ, cùng tiếng sóng vỗ nhè nhẹ từ cửa sổ truyền đến.

Sau một khoảng thời gian không xác định, Alice lại đột nhiên mở miệng lần nữa.

Nàng ta lắp bắp, trong giọng điệu có chút do dự và cảm giác mất mát hiếm thấy: “Thuyền, thuyền, thuyền trưởng, tôi, tôi có phải, có phải rất, rất ngốc không?”

Duncan đột ngột dừng lại động tác.

Anh ngạc nhiên khi con rối này lại còn có thể tự giác và tỏ tường như vậy.

Nhưng rồi anh chỉ lắc đầu vô cảm: “Sao đột nhiên lại có cảm giác này?”

"Tôi, tôi tôi luôn không, không thể học được, những gì ngài dạy, hơn nữa luôn, luôn, luôn làm hỏng mọi thứ, còn, còn, còn làm trễ nãi, thời gian của ngài."

Duncan im lặng một lúc, rồi lại giơ dao cạo trong tay lên.

“Ta không cảm thấy cô đang làm trễ nãi thời gian của ta,” Anh thản nhiên nói: “Ngoài ra, cô đúng là có chút ngốc.”

"Là, là như, như, như vậy à."

"Nhưng không sao, mỗi một người đều có sở trường và sở đoản của riêng mình, mọi người đều chỉ 'ngu ngốc' một chút ở những lĩnh vực mình không giỏi thôi, mà cô có lẽ chỉ là lĩnh vực không giỏi nhiều hơn một chút," Duncan liếc nhìn vào mắt Alice: "Cô rất để tâm đến điều này sao?"

"Tôi, tôi, tôi không biết, tôi chưa từng nghĩ, nghĩ, nghĩ đến điều này, nhưng tôi lo, lo, lo lắng điều này sẽ liên, liên, liên lụy đến chuyện của ngài..."

“Vậy thì hãy vứt bỏ những lo lắng vô ích này đi, cô tiếp tục sống vui vẻ là được,” Duncan lắc đầu: “Nếu gặp phải thứ không học được, vậy thì học thêm vài lần.”

"Vậy, vậy, vậy ngài sẽ dạy, cho tôi thêm, thêm, thêm vài, vài, vài lần nữa sao?"

"... Nếu ta có thời gian."

Alice chớp mắt, dường như suy tư chốc lát, chậm rãi cười lên.

"Hì hì..."

Nghe được tiếng cười đặc trưng này, Duncan cũng không khỏi nở nụ cười, sau đó cầm lấy bàn chải và vải mềm, quét sạch những mảnh keo khô còn sót lại.

Mà vào lúc này, một tiếng gọi xa xăm và rõ ràng đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.

Đó là giọng nói của Morris.

Bình Luận (0)
Comment