Duncan tạm thời ngừng việc giúp Alice xử lý keo còn sót lại, tựa như đang cẩn thận lắng nghe âm thanh từ phương xa, một lúc sau, anh mới lại cúi đầu xuống, dùng vải mềm lau sạch một số mảnh vụn rơi trên bàn.
Alice chớp chớp mắt, tò mò nhìn thuyền trưởng: "Thuyền, thuyền trưởng, vừa rồi xảy, xảy ra chuyện, chuyện gì vậy?"
“Morris nhận được một lá thư từ một người bạn ở xa, ông ấy không an tâm lắm về tình hình trong bức thư thổ lộ,” Duncan mỉm cười, đứng dậy, vừa giúp Alice xử lý vết keo còn sót lại trên khớp cổ vừa thuận miệng nói: “Muốn ta giúp xem tình huống thế nào."
“Bạn, bạn ở phương xa?” Đầu Alice nằm trên bàn hàng hải phát ra tiếng lắp bắp: “Là, là, là gặp phải nguy hiểm gì rồi sao? Chúng ta phải, phải, phải đi cứu người?”
Keo còn sót lại trên khớp cổ không nhiều, hơn nữa so với keo còn sót lại trong các hốc của khớp đầu thì dễ lau chùi hơn nhiều, Duncan rất nhanh đã xử lý xong lớp keo khô, anh cẩn thận lau dọn lần cuối, sau đó cúi người xuống bưng đầu Alice lên, cẩn thận đặt nàng ta trở lại vị trí cũ như một tác phẩm nghệ thuật.
“Chúng ta có thể phải đi cứu người,” Anh nhẹ nhàng nói, quay đầu con rối sang trái phải: “Nhưng cũng có thể phải giúp hắn yên nghỉ. Nhưng bất kể thế nào, chúng ta đều phải đi đến một nơi rất xa.”
Đầu của con rối được đặt đến vị trí thích hợp, đôi mắt hơi đờ đẫn của Alice trong nháy mắt trở nên linh hoạt, nàng ta nhẹ nhàng lắc đầu, giống như con rối được truyền linh hồn, nói chuyện lần nữa lại trở nên lưu loát: "Hả, vậy chúng ta phải đi đâu?"
Duncan cất dụng cụ dọn dẹp, ánh mắt nhìn về phía hải đồ tràn đầy sương mù.
Trên hải đồ, đốm sáng nhỏ tượng trưng cho Sea Mist đang chậm rãi xê dịch, nó đã cách Thất Hương Hào một khoảng.
"Phía bắc," Anh thì thầm, tầm mắt rơi vào Đầu Sơn Dương: "Giương cánh buồm góc và cánh buồm phụ lên, chuyển hướng phương bắc – đuổi theo Sea Mist."
"Vâng, thuyền trưởng!"
...
Hải Đế đặt lọ thuốc nhỏ màu nâu lên bàn, trong lọ thuốc có thể nhìn thấy khoảng ba phần năm nước thuốc trong suốt, thuốc phản chiếu ánh sáng vàng nhạt trong ánh hoàng hôn đang dần chìm xuống, mà trong những vầng ánh sáng vàng rạo rực, lại dường như có những bọt khí li ti liên tục tách ra, nhảy nhót xung quanh mặt chất lỏng.
"Đây là liều thuốc cuối cùng, hiệu lực mạnh hơn một chút so với thuốc ngài từng dùng, ngài có thể uống khi ra biển, mỗi lần chỉ dùng ba giọt — đương nhiên, tôi cũng kiến nghị ngài bắt đầu dùng từ bây giờ," Bác sĩ tâm thần ngẩng đầu nhìn vị thuyền trưởng già nua tóc hoa râm trước mặt: "Là một thuyền trưởng đã dành nửa cuộc đời trên biển cả mênh mông, ngài càng phải có trách nhiệm với sức khỏe của mình hơn."
"Cảm ơn lời đề nghị của cô, Hải Đế tiểu thư, tôi biết tình hình của mình," Lawrence nói không nóng nảy, nhưng cũng không quá nhiệt tình, ông ta chỉ tò mò cầm lọ thuốc lên, nhìn chất lỏng không ngừng tách ra bọt khí trong lọ thủy tinh dưới ánh nắng mặt trời: "... Nước thuốc rất đẹp, có đắng không?"
"Sẽ có một chút, nhưng nó có mùi thơm thảo dược hơn, tôi còn cho thêm một ít mật ong để át vị đắng," Hải Đế nói: "Sẽ không khó uống đâu."
Vừa nói, nàng ta vừa ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.
Mặt trời đang dần lặn xuống, ánh nắng hơi đỏ cam chiếu vào phòng khách qua ô cửa kính.
Đây là nhà của Lawrence, thuyền trưởng của Bạch Tượng Mộc Hào, mà thân là một thuyền trưởng thâm niên, Lawrence đã bố trí rất nhiều đồ đạc trong phòng khách có thể chứng minh kinh nghiệm đi biển của ông ta - mẫu san hô thu thập được từ vùng nước nông ngoài khơi, mô hình bánh lái và tàu thuyền, đồ trang trí vật tổ đến từ một số thành bang xa xôi, sát tường còn kê một cái kệ rất lớn, bên trên bày đầy khen thưởng và đồ lưu niệm do Hiệp hội Thám hiểm, đương cục thành bang và bốn giáo hội lớn ban tặng.
Giờ đây, những thứ tượng trưng cho vinh quang và ký ức này đều đang đắm chìm trong ánh nắng nghiêng nghiêng, phủ lên một lớp vàng óng ánh, rồi dần dần mờ đi trong ánh sáng chói lọi.
Đã đến lúc phải rời đi, sau khi mặt trời lặn không phải là thời điểm tốt để tiếp tục hỗ trợ tâm lý.
“Tôi nên cáo từ rồi,” Hải Đế nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng dậy khỏi ghế sô pha, trong khi ánh mắt nàng ta thì rơi vào lọ thuốc trong tay Lawrence: “Xin đừng quên uống thuốc – điều này có thể giúp ngài chống lại ảnh hưởng tinh thần do biển cả vô biên mang đến rất hiệu quả."
“Cảm ơn, cô đã giúp tôi rất nhiều,” Lawrence tóc hoa râm cũng đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười chân thành: “Tôi tiễn cô.”
Hải Đế được lão thuyền trưởng tiễn tới cửa, nhưng trước khi rời đi, nàng ta lại không khỏi nhìn Lawrence thêm hai lần, mở lời nói: "Ngoài ra, tôi còn có một kiến nghị cuối cùng — mặc dù tình trạng hiện tại của ngài được coi là tốt so với tất cả các thuyền trưởng trong cùng độ tuổi, nhưng ngài thực sự đã đến tuổi nghỉ hưu, đã đến lúc cân nhắc việc giao Bạch Tượng Mộc Hào cho người kế nhiệm đáng tin cậy."
Nói xong những gì muốn nói, nàng ta cũng không chờ đợi câu trả lời của lão thuyền trưởng, chỉ hơi lễ phép cúi đầu chào tạm biệt rồi rời đi.
Bóng dáng bác sĩ tâm thần đi về phía chiếc xe đậu ở ngã tư, Lawrence thì khẽ thở dài, xoay người trở lại phòng khách.
Bà vợ đang ôm vai dựa vào khung cửa cách đó không xa, có chút bất mãn nhìn về phía bên này.
Bà ta là một người phụ nữ rất cao, hiện tại tuy đã lớn tuổi, nhưng vẫn có thể thấy được phong thái trẻ trung. Bà ta đứng đó, giống như năm nào đứng trên tàu... vẫn là nhà thám hiểm nữ thanh danh hiển hách trên biển cả vô biên.
Nhưng bây giờ tâm trạng của nữ thám hiểm rõ ràng là chẳng mấy tốt.
“Ngày nào cũng vậy, hết giáo hội thẩm tra lại đến bác sĩ tâm thần tới cửa, ông ở bên ngoài rốt cuộc đã rước họa lớn thế nào về rồi!” Bà ta trừng mắt, nói to: “Hơn nữa lọ thuốc kia là thế nào — ông cũng đâu có nói tình trạng tinh thần của ông đã tệ đến mức cần phải uống thuốc để duy trì."
“Cũng đâu phải tôi muốn gặp con tàu ma đó,” Lawrence liếc nhìn lọ thuốc trong tay, bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhưng hiện tại không sao rồi, toàn bộ thành bang đều gặp phải Thất Hương Hào, cho nên cũng không ai quan tâm đến chuyện của Bạch Tượng Mộc Hào. Về phần lọ thuốc này... cũng không có gì, suy cho cùng thời gian lênh đênh trên biển lâu dài, thỉnh thoảng có một số ảo giác thính giác và thị giác thôi."
Bà vợ không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm vào phía này một lúc lâu, vài phút sau mới thở dài: “Còn chưa về hưu nữa sao?”
"Tôi muốn lại đi tìm thử..." Lawrence có chút không tự tin nói: "Dù sao... năm đó cũng không có tin báo tử rõ ràng..."
"Ông sớm muộn gì cũng sẽ chết trong chuyện này!" Bà vợ lại lên giọng, chỉ tay vào mặt Lawrence: "Đó là gì? Đó là một trận bão lớn trên biển cả vô biên! Một cơn bão đi qua, một con tàu bị lệch hướng, một con tàu bị cắt đứt liên lạc, đó chính là chết! Hiểu chưa?
"Ông nhìn xem bộ dạng này của ông, đã tìm bao nhiêu năm rồi? Ông đã qua tuổi nghỉ hưu từ lâu, những thuyền trưởng cùng thời với ông, người ta có đầu óc đã về hưu sớm, bây giờ tốt xấu cũng được hưởng thụ số tiền tích góp dành dụm được nửa đời người, mấy gã ương ngạnh như ông, kết cục của từng người hiện giờ thế nào? Nằm trên giường chảy nước dãi? Nằm trong nghĩa địa? Bị nhốt trong nhà thương điên?
“Tôi khuyên ông bây giờ uống thuốc này vào, rồi ngày mai trực tiếp đi bàn giao, giao Bạch Tượng Mộc Hào cho một người tâm phúc ông bồi dưỡng từ nhỏ, trở về nhà sống yên ổn những ngày còn lại bằng tiền trợ cấp hưu trí, mẹ kiếp, đừng đợi đến một ngày nào đó chết trong một trận bão nào đó, bà đây gánh không nổi…”
Lawrence nghe vợ khiển trách càng lúc càng lớn, chỉ nhu mì cười cười, cũng không phản bác gì, cuối cùng ông ta đặt lọ thuốc nhỏ màu nâu lên bàn: “Lại tìm lần cuối thôi.”
Bà vợ cuối cùng dừng lại, nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trên bàn, không biết bao lâu sau, bà ta mới thở dài mang theo sự tức giận kéo dài, lẩm bẩm như cam chịu số phận: “Lần này đi đâu tìm?”
“Phía bắc,” Lawrence bình tĩnh nói: “Nơi ban đầu, vùng hải vực nơi 'Hắc Tượng Mộc Hào' gặp bão, tôi tình cờ nhận nhiệm vụ hộ tống đến Hàn Sương..."
Bà vợ không nói gì, chỉ xua tay không nói nên lời.
...
Mặt trời ban mai tràn ngập con phố, Phổ Lan Đức đang dần tỉnh dậy sau một đêm ngủ say.
Fanna khom người bước ra khỏi cửa xe, hơi nheo mắt dưới ánh nắng, cuối tầm mắt của nàng ta là tấm biển hiệu quen thuộc của cửa tiệm đồ cổ đã từng đến thăm một lần.
Cửa tiệm đã mở cửa, một cô gái với mái tóc đen và chiếc váy đen trông gầy gò đang vẩy nước ở cửa, một cô gái khác trông trạc tuổi đang treo tấm biển buôn bán trên cửa.
Nếu nhớ không lầm, một trong hai cô gái là Shirley và người kia là Nina — cô gái sau là cháu gái của chủ cửa tiệm.
Fanna xoa xoa trán, nhớ lại tình huống lần trước đến cửa tiệm đồ cổ, không biết vì sao, nàng ta luôn cảm thấy có một số chi tiết giờ nhớ lại khá mơ hồ.
Mà điều này càng củng cố ý nghĩ hôm nay nàng ta nên đến xem sao.
Giọng cấp dưới vọng ra từ trong xe: “Ngài phải đi bao lâu?”
“Trong vòng một tiếng,” Fanna đáp: “Anh đợi ở đây được rồi.”
“Được,” Người thủ vệ trẻ tuổi phụ trách lái xe ở trong xe gật đầu, nhưng vẫn có chút không yên tâm nhắc nhở: “Ngài chú ý thời gian, hôm nay là ngày Giáo đường Bão Tố đến Phổ Lan Đức, ngài phải đích thân tham dự nghi thức nghênh đón, giáo chủ Valentine đặc biệt nhắc nhở đấy. Ngoài ra, lần này chúng ta đến đây không hề nằm trong kế hoạch hành trình..."
“Được rồi được rồi, anh đã nhắc mãi mấy lần rồi,” Fanna xua tay, biểu cảm có hơi bất đắc dĩ: “Tôi biết mọi người đều rất lo lắng về việc Giáo đường Bão Tố cập bến lần này, tôi sẽ chú ý thời gian.”
"... Được, vậy tôi sẽ đợi ngài ở đây."