Một dáng người rất cao lớn đột nhiên che mất ánh sáng mặt trời.
Ngay sau khi vẩy nước lên khoảng đất trống trước cửa tiệm xong, Shirley xách chậu rỗng đang định quay lại sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên và nhìn thấy thẩm phán quan đang lặng lẽ đứng trước mặt mình ngược chiều ánh sáng.
"... Mẹ kiếp!!" Cô ta theo bản năng kinh hô thành tiếng, nhưng sau đó đột nhiên phản ứng lại, vội ho khan hai tiếng, vẻ mặt lo lắng sắp xếp lời nói: "Ừm, à thì, cô... chị..."
Fanna khẽ cau mày, không biết vì sao, nàng ta luôn cảm thấy cô gái thấp bé và gầy gò này mỗi khi nhìn thấy mình đều có vẻ quá lo lắng, lần trước nàng ta và Hải Đế đến cửa tiệm đồ cổ này cũng như vậy, bây giờ vẫn như vậy.
Nhưng nàng ta cũng không nghĩ nhiều, dù sao vì nhiều nguyên nhân, kỳ thực nàng ta đã khá quen với loại “phản ứng căng thẳng” sau khi nhìn thấy mình như thế này.
“Tôi nhớ tên em là Shirley,” Fanna cười nói, cố gắng dùng nụ cười làm cho cô gái thấp bé này thoải mái hơn: “Đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ tới dạo một chút thôi.”
Shirley vội vàng đứng thẳng lên, cứng ngắc gật đầu: "À... dạ! Được, vậy thì hoan nghênh đến dạo..."
Fanna bất đắc dĩ lắc đầu, đi ngang qua Shirley vẫn đang căng thẳng, rồi khẽ gật đầu chào hỏi Nina đang tò mò nhìn sang bên này, sau đó đi thẳng về phía cửa tiệm đồ cổ trước mặt.
Đẩy cửa ra, tiếng chuông lanh lảnh va nhau phá vỡ sự im lặng ở tầng một của cửa tiệm đồ cổ, Fanna bước vào cửa tiệm, ánh mắt nhìn về phía bóng người phía sau quầy.
Giây tiếp theo, nàng ta cau mày ngạc nhiên.
Trong nắng sớm, ngồi sau quầy là một người phụ nữ tóc vàng chưa từng gặp bao giờ, đó là một người phụ nữ rất... xinh đẹp với khí chất ưu nhã và thần bí dường như không thuộc về nơi này, thậm chí không thuộc thời đại này, mặt bên dường như đang tỏa ra một lớp sáng chói ấm áp dưới ánh mặt trời.
Sau khi nghe thấy tiếng động truyền đến từ lối vào cửa tiệm, người phụ nữ tóc vàng sau quầy hàng ngẩng đầu lên và tò mò liếc nhìn Fanna đang bước vào, nàng ta nở một nụ cười nhạt và nói với giọng nhẹ nhàng và có chút từ tính: "Chào mừng, xem tùy thích?"
Fanna có chút sững sờ, không biết vì sao, nàng ta luôn cảm thấy gương mặt mới xuất hiện ở cửa tiệm đồ cổ này dường như không nên xuất hiện ở đây, nhưng giây tiếp theo, nàng ta lại cảm thấy khí chất tao nhã thần bí của đối phương dường như đang ăn khớp với... bầu không khí cửa tiệm đồ cổ phơi bày ra.
Nơi này bày biện đủ thứ thần bí mang phong cách cổ xưa, vì vậy nên có một quý cô với khí chất bí ẩn và tao nhã ngồi sau quầy.
Nhưng trong cửa tiệm đồ cổ này đều là hàng giả.
Fanna nhìn chằm chằm vào người phụ nữ tóc vàng phía sau quầy.
À, đúng rồi, hàng giả.
"Xin hỏi..." Alice có chút bối rối nhìn Fanna đột nhiên bắt đầu ngẩn người ở đó sau khi bước vào, tình hình trước mặt dường như vượt quá "quy trình tiêu chuẩn tiếp đãi khách" thông thường mà thuyền trưởng giải thích cho khiến nàng ta có chút không biết nên làm thế nào cho phải: "Là muốn mua thứ gì sao?"
Fanna giật mình, lập tức tỉnh hồn lại.
Một cảm giác hỗn loạn tê dại và choáng váng tràn ngập trong đầu óc, khiến suy nghĩ của nàng ta trở nên đứt quãng, nàng ta mơ hồ nhớ lại vừa rồi hình như mình đã nhìn thấy thứ gì đó, hoặc nghĩ đến điều gì đó, nhưng sự rối loạn đột ngột ập đến đã hoàn toàn áp đảo mọi thứ mà bản thân nhìn thấy và biết ra trong nháy mắt.
Một giây sau, trong đầu lại vang lên tiếng sóng biển êm dịu, trong tiếng sóng biển, nàng ta hoàn toàn quên mất cảm giác tê dại và choáng váng hỗn loạn vừa rồi.
Nàng ta có cảm giác như mình vừa bước vào cửa tiệm và người phụ nữ trẻ ngồi sau quầy đang nói chuyện với mình.
“À, ngài Duncan không có ở đây sao?” Fanna tò mò liếc nhìn cảnh tượng ở tầng một, lại không tìm thấy bóng dáng của chủ cửa tiệm đồ cổ kia: “Tôi quen ngài ấy.”
"Duncan tiên sinh? Ngài ấy lên lầu cất đồ rồi, sẽ xuống ngay thôi," Alice cũng không quan tâm vừa rồi đối phương ngây người ra sao, dù sao chỉ cần có thể tiếp tục trò chuyện nàng ta cho rằng không sao cả: "Muốn mua thứ gì sao? Có hàng đặt trước à? Tôi có thể tìm giúp cô — mặc dù không chắc có thể tìm thấy..."
Lời nói thật thẳng thừng.
Fanna cảm thấy kỳ quái, nàng ta theo bản năng cảm thấy thiếu nữ xinh đẹp trước mặt hình như có chút không thích hợp, nhưng mỗi khi nàng ta muốn tập trung vào vấn đề này, sẽ lập tức quên đi ý nghĩ mình, điều này khiến nàng ta lúc nói chuyện dường như chậm hơn bình thường: "Tôi... chỉ xem một chút. Tôi đợi được rồi. Xin hỏi... cô là người mới tới ư? Lần trước đến tôi vẫn chưa thấy cô."
“À, tôi là người mới tới đây, tôi tên là Alice,” Alice lập tức cười nói, nàng ta rất thích giới thiệu tên mình với người khác: “Duncan tiên sinh nhờ tôi giúp trông coi cửa tiệm.”
Mơ hồ, Fanna dường như nhận thấy một số điều khác thường, điều khác thường này ẩn chứa trong động tác dè dặt nhưng hơi cứng nhắc của Alice, ẩn chứa trong nụ cười hoàn mỹ nhưng lại quá đỗi hoàn mỹ đó, thậm chí ẩn chứa trong giọng nói không nói không chút hơi thở lưu chuyển của đối phương.
Thẩm phán quan cau mày, thực sự không nhận ra điều gì bất thường.
Chỉ là một nhân viên mới tới, điều này không có gì là không bình thường.
Mà ngay tại lúc này, một loạt tiếng bước chân đột nhiên từ cầu thang gần đó truyền đến, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Fanna và Alice.
Bóng dáng của Duncan xuất hiện trên cầu thang.
Mới vừa rồi, anh cảm giác được sự xuất hiện của Fanna, chỉ là để xác nhận mục đích đến của vị thẩm phán quan này, anh cố ý đợi mấy phút ở tầng hai, lúc này phát hiện đối phương hình như cũng không có mục đích gì đặc biệt, anh mới đi xuống.
“Có vẻ như có một vị khách đặc biệt đã đến,” Duncan nói với tiểu thư con rối ở phía sau quầy: “Để tôi tiếp đón, là người quen — Alice, cô đi pha trà.”
"Được thôi, Duncan tiên sinh!"
Alice vui vẻ đứng lên, trả lời một tiếng rồi đi về phía bếp lò nhỏ ở đầu cầu thang bên kia. Duncan đi tới trước mặt Fanna, mỉm cười chào hỏi vị thẩm phán quan kỳ thực đã gặp qua không ít lần: “Đã lâu không gặp, Thẩm phán quan tiểu thư."
“Cứ gọi tên tôi là được,” Fanna xoa xoa trán: “Xin lỗi vì đường đột ghé thăm, nhưng thực ra tôi có một số vấn đề muốn xác nhận.”
“Vấn đề?” Duncan nhướng mày: “Vấn đề gì?”
Fanna trấn tĩnh lại, cân nhắc nên mở lời thế nào.
Một số manh mối mơ hồ chỉ hướng cửa tiệm bình thường không có gì lạ này, một số sự dẫn dắt trực quan đã đưa nàng ta đến đây, kinh nghiệm và khứu giác của thẩm phán quan dường như đang mơ hồ nhảy lên, tuy nhiên giáo hội đã tiến hành điều tra thông qua đường tắt chính thức trước đó và không phát hiện thấy bất kỳ dị thường nào, lý do có thể hỗ trợ cho nàng ta đến điều tra lần này, dường như chỉ là tấm "bùa hộ mệnh" của cô bạn thân.
“Theo tôi được biết, Hải Đế từng có một tấm bùa hộ mệnh từ nơi này,” Fanna chậm rãi nói: “Trước thảm họa ô nhiễm hiện thực kia, cô ấy đã từng đeo nó trên người.”
“Ồ, điều đó tôi có ấn tượng,” Duncan gật đầu với thần sắc như thường lệ, mang theo biểu cảm sực nhớ: “Tấm bùa hộ mệnh đó là tôi đã tặng cho ông Morris — hơn nữa hai hôm qua tôi lại gửi tặng một tấm khác.”
Vừa nói, anh vừa quay người lại, lấy một tấm bùa hộ mệnh khác từ kệ phía sau và trưng ra trước mặt Fanna.
"Chính là thứ này."
Fanna nhìn hành động lấy "món đồ sưu tập" trong cửa tiệm xem như hàng sản xuất hàng loạt của chủ cửa tiệm đồ cổ trước mặt với ánh mắt kỳ quái: "Ở chỗ của ngài đây có rất nhiều bùa hộ mệnh như thế nào?"
“Tôi đã nhập một rương lớn, đến giờ tính cả thảy tặng lẫn bán tổng cộng 21 sợi,” Duncan trịnh trọng gật đầu: “Cô cũng có hứng thú sao?”
Vừa nói, anh vừa vô thức nhìn lại vị thẩm phán quan trẻ tuổi.
Hôm nay Fanna cho anh cảm giác rất lạ, nhìn tình thần có vẻ hơi ngơ ngơ, nói năng cũng hơi chậm, nhưng so với những dị thường bề ngoài này, điều không ổn hơn chính là "khí tràng" không ổn định của nàng ta lúc này.
Duncan không thể giải thích chuyện gì đang xảy ra, nhưng vị thẩm phán quan trẻ tuổi lúc này khiến anh có cảm giác... như thể có một người khác đang ẩn náu trong suy nghĩ của nàng ta, một đôi mắt khác ẩn hiện trong mắt nàng ta, nàng ta đang nói chuyện với mình ở đây, nhưng dường như có một thứ gì đó khác ẩn giấu trong sâu thẳm trong ý thức của nàng ta.
Fanna thì dường như không chú ý đến sự soi mói của Duncan, nàng ta chỉ hơi không quen với thái độ kinh doanh thẳng thắn của đối phương — mặc dù ngay từ đầu nàng ta đã biết rằng không có gì là thật trong cửa tiệm này: “Uh… không, tôi chỉ đến để điều tra một số tình hình. Tôi muốn hỏi về các đường giây nhập hàng cụ thể của những tấm bùa hộ mệnh này, ngoài ra đó là chúng có từng thể hiện bất kỳ tính năng đặc biệt nào hay những người đã mua chúng có từng phản hồi tình huống bất thường nào không?"
"Ý cô là…"
“Hải Đế cho rằng tấm bùa hộ mệnh mà cô ấy đeo hồi đó có tác dụng bảo vệ thực sự, thậm chí còn giúp cô ấy duy trì ý thức tỉnh táo trong suốt 'thảm họa'," Fanna nói đơn giản, không đi sâu vào nội dung quá chi tiết: "Tôi cho rằng tấm bùa hộ mệnh mà ngài đã đưa cho ông Morris lúc đầu rất có thể đã bị ảnh hưởng bởi... lực lượng siêu phàm, nên tôi đến đây để điều tra. Đương nhiên, ngài cũng không cần phải lo lắng, xét từ những thông tin hiện tại, điều này cũng không phải có ảnh hưởng xấu gì.”
Nàng ta nói như vậy, nhưng vẫn còn một câu không nói ra: Điều tra là điều tra, trước khi đến nàng ta không ngờ rằng chỗ Duncan lại có cả một rương tấm bùa hộ mệnh tương tự! Hơn nữa đã bán ra nhiều như vậy!
Duncan hơi kinh động sau khi nghe những lời của Fanna.
Thứ đó... thực sự sinh ra hiệu quả sao? "Quà tặng" mà mình tùy ý tặng đi đã thực sự bảo vệ ý thức của bản thân bác sĩ tâm thần đó?
Tại sao lại xảy ra tình huống như vậy?
Mấu chốt nằm ở điều gì?
Là bản thân hành động “tặng quà” của mình, hay do “linh cảm” của tự thân bác sĩ tâm thần quá cao?