Tại khoảnh khắc này, Duncan suy nghĩ một lượt về tất cả những tấm bùa tương tự mà mình đã bán ra trong khoảng thời gian trước, sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Trong trí nhớ, tấm bùa hộ mệnh được tặng làm quà tặng đặc biệt chỉ có hai tấm cho Morris, những tấm khác chẳng qua chỉ là hàng hóa bình thường, mà sau một thời gian dài qua đi như vậy, cũng không có bất kỳ người nào mua bùa hộ mệnh đến phản ánh hiện tượng bất thường nào.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Duncan không khỏi rơi vào trầm tư.
Mặc dù nguyên nhân tấm bùa hộ mệnh phát sinh biến hóa vẫn chưa rõ ràng, nhưng tin tức mà Fanna mang đến không thể nghi ngờ rằng đã nhắc nhở anh, giúp anh hiểu thêm và chuẩn bị tinh thần cho "hiện tượng quỷ dị" có thể xảy ra xung quanh mình.
Từ giờ trở đi... hình như không thể tùy tiện tặng đồ, cũng không thể tùy tiện hứa hẹn chuyện gì.
Sự im lặng ngắn ngủi ở phía Duncan cũng khiến Fanna chú ý, người sau tò mò đưa mắt nhìn: “Ngài nhớ lại điều gì rồi sao?”
“… Ngẫm lại một chút chuyện xảy ra gần đây, cũng không có gì không ổn," Duncan lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên giọng điệu chân thành: "Có khi nào là Hải Đế đã hiểu sai?"
“Không thể, cô ấy là bác sĩ tâm thần cấp cao, có hiểu biết nhất định đối với lĩnh vực siêu phàm, hơn nữa rất rõ đối với trạng thái tinh thần của bản thân,” Fanna lắc đầu: “Nhưng vấn đề của tấm bùa hộ mệnh quả thật cũng có thể nằm ở những mắt xích khác... có lẽ, chỉ là một vật phẩm siêu phàm lẫn vào trong hàng hóa bình thường, hoặc cũng có thể là trong quá trình sản xuất..."
Fanna chậm rãi nói, nhưng dường như không phải đang giải thích cho Duncan, mà là đang thôi miên và thuyết phục chính mình.
Là một thẩm phán quan, nàng ta vốn không nên buông lỏng cảnh giác đối với những sự kiện siêu phàm tiềm ẩn, nhưng sự chú ý của nàng ta cuối cùng vẫn chuyển hướng khỏi tấm bùa hộ mệnh.
Tiếng sóng nhẹ nhàng vang vọng trong tâm trí, mang đến từng đợt sóng nhẹ nhõm, dần dần khiến nàng ta quên mất mục đích ban đầu mình đến đây.
Fanna ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn quanh cửa tiệm đồ cổ.
Cô gái tên Shirley đã trở lại cửa tiệm, lúc này đang nhìn sang bên này một cách cẩn thận trong khi sắp xếp đồ đạc lên kệ.
Nina cũng đang giúp việc trong cửa tiệm.
Người phụ nữ tóc vàng tên Alice đang bận rộn bên bếp lửa nhỏ.
Duncan tiên sinh đang ngồi sau quầy với nụ cười thân thiện trên môi.
Tiếng xe cộ tấp nập trên đường phố bên ngoài cửa tiệm nghe có vẻ hơi xa, chiếc ấm đun nước trong cửa tiệm đang từng chút một phát ra tiếng rít chói tai, ở góc kệ bên cạnh hình như có vài cái bóng đang loay hoay, cầu thang dẫn lên tầng hai dường như kéo dài vào bóng tối vô tận.
Toàn bộ tòa nhà đều như tràn ngập những tiếng thì thầm như có như không.
“Trà pha xong rồi,” Giọng nói của Alice từ bên cạnh vang đến, nàng ta bưng một tách trà nóng đặt lên quầy, rồi đẩy về phía Fanna: “Mời từ từ uống.”
Fanna lặng lẽ bưng tách trà lên, ghé sát miệng uống một ngụm, rồi lại nhai — nàng ta vô cảm nuốt nước trà nóng và lá trà vào bụng.
Duncan nhìn thấy tình huống nhất thời vô cùng kinh ngạc - đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một nhân vật có thể nuốt trà do Alice pha vào bụng một cách bình tĩnh như vậy. Fanna tiểu thư này quả nhiên không hổ là nữ tráng sĩ trẻ xinh đẹp số một Phổ Lan Đức, không phải người thường có thể đạt tới.
Một lúc sau, phát hiện Fanna chỉ nhìn xung quanh không có ý định nói chuyện, Duncan cuối cùng không nhịn được phá vỡ sự im lặng: “Trừ bùa hộ mệnh ra, còn có chuyện gì khác sao?”
"À, thực xin lỗi, đột nhiên có chút mất tập trung," Fanna dường như đột nhiên bừng tỉnh lại, rồi đột nhiên ho khan vài tiếng, dường như bị sặc thứ gì đó, nàng ta cau mày liếc nhìn tách trà trống không trước mặt, sau đó lắc lắc đầu: "Hết rồi, tôi tới đây chỉ để hỏi về chuyện này."
“Nếu như thấy hứng thú với bùa hộ mệnh, tôi có thể cho cô một tấm,” Duncan cười lên, đẩy tấm bùa hộ mệnh mới lấy ra về phía trước: “Cô trở về từ từ mà nghiên cứu.”
Fanna hơi kinh ngạc nhìn tấm bùa hộ mệnh "thạch anh" trước mặt, ngẩn ra một lúc mới hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy?"
“Tặng cho cô thôi, dù sao vốn dĩ cũng không phải thứ quý giá gì, tôi toàn dùng làm tặng phẩm đi kèm,” Duncan cười nửa miệng nói: “Hay là tôi tạm giới thiệu cho cô một bộ sản phẩm nghe có vẻ lợi hại? Cô muốn phiên bản văn vật lịch sử hay phiên bản chăm sóc sức khỏe?"
Fanna bị hù dọa sững sờ: "Ông... đồ vật ở chỗ này đều bán như vậy?"
“Buôn bán uy tín thành thật,” Duncan xòe tay ra: “Nếu phải bán, thứ này giá gốc là 8 sola, thêm một bộ chăm sóc sức khỏe lý luận 16, lại thêm 22 câu chuyện lịch sử, cô phải trả 25 có thể đi kèm một hộp gỗ đào màu đen — hộp hứa hẹn sẽ không phai màu trong vòng nửa năm, ngoài ra còn có thể cho cô một phiếu hai trăm."
Fanna từ nhỏ sống ở thành khu thượng, tuổi thiếu niên đã vào giáo hội bồi dưỡng, trưởng thành thì trực tiếp xách kiếm lao vào chiến đấu chống dị đoan, hai mươi mấy năm đời người nào có thấy qua chuyện này, nhất thời hơi đơ ra: "Phiếu hai... hai trăm?"
“Có thể dùng làm quà tặng đồng nghiệp,” Duncan trịnh trọng nói: “Còn có những món quà dành cho người trẻ tuổi tặng người yêu…”
Fanna nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu: "Vậy thì có thể tôi không cần — nhưng tôi cũng không thể cầm không đồ của ông."
Nói rồi, nàng ta sờ soạng khắp người, lấy từ trong túi ra hai tờ giấy bạc mười sola đặt lên quầy.
"Giá gốc là 8 sola - phần còn lại là cảm ơn vì sự hợp tác của ngài, với cả cảm ơn vì tách trà thiết đãi vừa rồi."
Duncan thấy vậy còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại thấy Fanna đã đứng dậy và nhặt sợi dây chuyền mặt thạch anh lên.
“Đây là một lần gặp gỡ thú vị,” Nàng ta chậm rãi mỉm cười, đột nhiên dùng biểu cảm và ngữ điệu đặc biệt nghiêm túc nói, đồng thời giơ tay, đeo sợi dây chuyền mặt thạch anh vào cổ: “Mong được gặp lần sau.”
Duncan cảm thấy đối phương bỗng có chút là lạ, vô thức nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì nhiều, chỉ lịch sự gật đầu: "Vậy được rồi, hoan nghênh lần sau ghé tới."
Fanna khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Nàng ta đi thẳng qua cửa tiệm, bước ra khỏi cửa, đến khoảng đất trống trước cửa tiệm đồ cổ, rồi dừng lại ở đây.
Một loạt tiếng còi "bíp bíp" đột nhiên phát ra từ con đường gần đó.
Fanna chớp chớp mắt, lúc này mới chú ý tới chiếc xe đậu bên đường, đồng thời nhớ tới sự việc hôm nay Giáo đường Bão Tố đến Phổ Lan Đức, vội vàng chạy tới, mở cửa lên xe.
“Cuối cùng ngài cũng đã ra,” Cấp dưới trẻ tuổi ở trong xe vừa nói vừa nhanh chóng khởi động xe: “Đã gần một tiếng rưỡi rồi, tôi còn đang nghĩ nếu ngài không ra nữa thì tôi sẽ đi vào..."
“Một tiếng rưỡi?” Fanna có chút kinh ngạc: “Tôi còn tưởng rằng… mới qua bốn mươi phút.”
Vừa nói, nàng ta vừa gõ nhẹ lên trán, luôn cảm giác như mình bỏ sót điều gì, không khỏi nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vừa rồi rời đi quá vội vã, hình như còn chưa kịp nói lời tạm biệt.”
"Lần sau tới cũng vậy, dù sao cửa tiệm vẫn ở đây," Cấp dưới trẻ tuổi thản nhiên nói, ngay sau đó, y nhìn thấy tấm bùa hộ mệnh thạch anh trên cổ Fanna qua kính chiếu hậu, không khỏi có chút kinh ngạc: "Sợi dây chuyền mới mua của ngài sao? Thật bất ngờ, ngài không thường mua những thứ này mà."
“Sợi dây chuyền?” Fanna nghi hoặc nhìn xuống ngực mình, sau hai giây do dự nói: “À, tôi mua đó…”
Nàng ta lắc đầu, dường như hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Đừng nói những điều này nữa, chạy nhanh hơn một chút, đến thẳng bến cảng."
...
Trong cửa tiệm đồ cổ, Shirley là người đầu tiên chạy đến trước quầy, cô ta lo lắng quay đầu liếc nhìn phương hướng Fanna vừa rời đi, sau đó lại quay đầu nhìn Duncan: “Thẩm phán quan đó tới đây làm gì vậy hả? Là đến để bắt tôi sao?"
“Cô suy nghĩ nhiều rồi,” Duncan liếc nhìn cô gái đang lo lắng bất an, trong biểu cảm mang vẻ bất đắc dĩ: “Nàng ta tới đây để điều tra chuyện khác, không liên quan gì đến cô.”
“Ồ, không phải tới bắt tôi là được,” Shirley thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại không khỏi lẩm bẩm: “Cảm thấy hôm nay cô ta là lạ làm sao, nói chuyện cũng câu được câu mất."
“Có thể là do áp lực công việc quá lớn,” Duncan thuận miệng nói, vừa nói vừa từ sau quầy đứng dậy: “Dù sao thì cấp trên cũng sắp tới.”
Nina lúc này cũng bu lại, nghe được lời nói của Duncan, cô lập tức phản ứng lại: "Cấp trên... ý của chú là tin tức đăng trên báo trước đó? Giáo đường Bão Tố?"
Duncan mỉm cười gật đầu, ánh mắt đảo qua Nina, Shirley và Alice, đột nhiên hỏi: "Có hứng thú không?"
“Hứng thú?” Shirley sửng sốt một chút, sau khi ý thức được, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đợi đã, lẽ nào ngài muốn đi...”
"Dù sao hôm nay cũng không có nhiều mối làm ăn — phần đông hoặc đến giáo đường tham dự thánh lễ, hoặc đến bến cảng tham quan, ở trong cửa tiệm cũng nhàn rỗi," Duncan nói với vẻ mặt như lẽ đương nhiên: "Đi xem một chút đi, Giáo đường Bão Tố cập bến hoành tráng không phải năm nào cũng gặp được."
Anh bên này vừa dứt lời, Nina đã nhảy cẫng lên phấn khích: “Được đó!
Alice bên kia mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Nina hưng phấn như vậy, cũng bắt đầu vỗ tay. Chỉ có Shirley bày ra bộ mặt như nhìn thấy ma: "Nhưng... nhưng nhưng... nhưng đó là Giáo đường Bão Tố mà! Chúng ta đến đó sẽ không..."
Duncan nhìn cô ta với nụ cười nửa miệng: "Sẽ không điều gì?"
Shirley ngẩng đầu liếc nhìn Duncan, cúi đầu suy nghĩ một chút, dùng sức lắc đầu: "Không có gì hết!"
Duncan gật đầu hài lòng.
Sau đó anh ngẩng đầu lên, nhìn khắp con đường ngoài cửa, khắp thành khu, nhìn về phía cảng của Phổ Lan Đức.
Mà trong nhận thức siêu nhiên của mình trên toàn bộ thành bang, anh đã có thể cảm nhận được một... "tồn tại" toát ra khí thế hào hùng đang dần đến gần Phổ Lan Đức.
Giáo đường Bão Tố đã đến.