Những gì Helena nói có đúng là những gì bà ta thực sự nghĩ không? Mục tiêu của Giáo hội Biển Sâu thực sự chỉ là thiết lập liên lạc với Thất Hương Hào thôi sao? “Người phát ngôn của thần” này thực sự tin vào nhân tính và lý trí của “Thuyền trưởng Duncan” như bà ta đã nói ư?
Duncan thực sự không dám tin tưởng hết thảy, mặc dù thái độ của vị nữ giáo hoàng này dường như đúng là rất thẳng thắn, nhưng bản thân anh cũng khá có điểm giới hạn, anh biết Thất Hương Hào tiếng tăm vang xa, "chiến tích" hiển hách, mà uy danh hiển hách này không thể nào một thủ lĩnh thế lực như Helena không chút đề phòng khi giao thiệp với mình - bà ta dù thế nào cũng phải giữ giới hạn của mình mới đúng.
Nhưng cảnh giác không hẳn là không tốt, cảnh giác mà vẫn lựa chọn hợp tác thì có nghĩa là bà ta có lý do để hợp tác, có lẽ là do chỉ ý của thần, có lẽ là vì lợi ích của giáo hội, bất kể là lý do gì, dù sao cành ô liu mà bà ta hiện đang ném ra là thật.
"Nếu thỏa thuận đã thành giao, vậy thì chúng ta nên thảo luận một chút quy trình bàn giao nhân viên và đăng ký cụ thể," Duncan suy nghĩ một chút, rồi nói với Giáo hoàng trước mặt từ góc độ hợp lý: "Ta nghĩ chúng ta cần một số tài liệu chính thức."
Helena nhất thời ngẩn ra, tuy rằng bà ta là người ban đầu đề cập đến chuyện này, nhưng bà ta hiển nhiên không có nghĩ tới phân đoạn này, lúc này biểu cảm có hơi bất ngờ: “Quy trình… đăng ký, ý của ngài là?"
“Thuyền viên nhậm chức, bàn giao công việc, đây là chuyện rất nghiêm túc,” Duncan trịnh trọng nói: “Thất Hương Hào là một con tàu thám hiểm có sự quản lý nhân viên nghiêm ngặt, Giáo hội Biển Sâu của các người cũng là một đơn vị chính quy, các người cử sứ giả tới lẽ nào cũng không chuẩn bị thư giới thiệu sao? Ngoài ra còn có chi phí sinh hoạt của Fanna hoặc hao tổn trang thiết bị cá nhân của nàng ta trên tàu, điều này nên quy về bên nào chi trả cũng phải nói rõ, cá nhân ta cho rằng các người phải quản, ít nhất phải quản một phần..."
Helena chợt hiểu ý của Fanna trong báo cáo nhiều lần nhắc đến "Thuyền trưởng Duncan là người thường hành động bất ngờ", trước đó bà ta đã suy nghĩ rất nhiều đề án đàm phán với Thất Hương Hào, nhưng bên trong lại không cân nhắc tới điều này!
"... Dĩ nhiên Giáo hội Biển Sâu sẽ chịu phần... 'ngân sách' này," Helena cuối cùng gật đầu sau khi do dự vài giây: "Nếu ngài cần văn thư chính thức, chúng tôi cũng có thể cung cấp, hoặc do ngài cung cấp cũng được — Ngài có bản mẫu tương ứng ở đó không?”
“Đương nhiên có, một lát ta sẽ phái người đưa tin mang qua cho cô,” Duncan trịnh trọng gật đầu, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: “Thất Hương Hào không phải là hang ổ của Tà thần hạng ba, đốt hai lò lửa, lải nhải mấy câu rồi đẩy người lên là tính hiến tế thành công. Chúng ta là một đơn vị dùng người vô cùng nề nếp, tuyển dụng nhân viên, các quy tắc và quy định, xây dựng đoàn đội đều là tiêu chuẩn hạng nhất trong không gian thứ...”
Helena từ nãy đến giờ vẫn vô cảm lắng nghe, hiện tại cũng chỉ có thể theo bản năng gật đầu, không biết vì sao, bà ta đột nhiên cảm thấy ánh sao vặn vẹo trong gương trước mặt cũng không khiến người ta cảm thấy choáng váng đến vậy.
Bà ta thậm chí còn cảm thấy những quang ảnh cuộn xoáy đó còn có chút thân thiện.
Mà dưới trạng thái hơi mê man như vậy, bà ta cuối cùng đã thành công kết thúc cuộc trò chuyện với thuyền trưởng u linh.
Theo một loạt tiếng nổ tanh tách nho nhỏ của ngọn lửa bùng cháy, ngọn lửa màu xanh lá nhảy nhót trước mặt gương cuối cùng cũng dần biến mất, ngọn lửa màu vàng trắng sáng chói lại lần nữa xuất hiện trên giá cắm nến, quang ảnh lơ lửng bên mép gương cùng với khe nứt đen kịt không chỗ nào không có mặt trong phòng cũng dần tiêu tán khỏi tầm mắt.
Thế giới hiện thực ổn định lại một lần nữa hiện ra trước mặt Helena.
Nhưng bà ta vẫn nhìn chằm chằm vào tấm gương đã trở lại bình thường đó, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình dần hiện ra trong gương.
Sau một khoảng thời gian không xác định, các đường nét rung lắc ở rìa hình ảnh mới dần dần ổn định, Helena sau đó hít một hơi thật sâu và thả lỏng cơ bắp căng thẳng của mình từng chút một.
Cho tới giờ khắc này, bà ta mới cảm thấy quần áo mình ướt đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch, trong đầu có cảm giác đau đớn trì trệ trống rỗng và tê dại.
"... Tốt nhất là mình nên nhắc nhở Fanna, kiềm chế xung động muốn thám thính của bản thân trên 'cương vị mới'," Helena xoa xoa trán, nói nhẹ nhàng trong khi cố gắng chống lại cơn đau âm ỉ trong đầu: "Đối mặt trực diện với không gian thứ... cảm giác này thật khủng khiếp."
Một loạt tiếng tanh tách đột ngột vang lên bên tai, một luồng ánh sáng xanh lá giọi vào mắt.
Helena đột nhiên thức tỉnh, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một ngọn lửa nhỏ màu xanh lá lóe lên gần bậu cửa sổ, bà ta bước nhanh về hướng ngọn lửa biến mất, nhìn thấy một mảnh giấy da dê cũ kỹ nằm lặng lẽ trên bậu cửa sổ.
Đó là tài liệu đăng ký của Fanna trên Thất Hương Hào.
"... Thật đúng là đã gửi tới."
Nữ giáo hoàng lẩm bẩm kinh ngạc.
...
Sáng sớm hôm sau.
"Chúng ta sẽ có thêm một thành viên mới."
Trong phòng ăn của Thất Hương Hào, Duncan triệu tập tất cả các thành viên trên tàu, bao gồm đám người Shirley vốn đang giúp việc trong cửa tiệm đồ cổ, cùng với Morris lão tiên sinh đang tra tư liệu trong thư viện thành bang, sau đó trịnh trọng tuyên bố tin tức này.
Nina vốn đang nắm một nắm khoai tây chiên chuyên tâm cho bồ câu ăn, lúc này nghe thấy chú Duncan nói như vậy lập tức sửng sốt, ngẩng đầu đầy kinh ngạc: "Thành viên mới?! Ai vậy?"
“Theo một nghĩa nào đó, tính là người quen,” Duncan mỉm cười, đảo mắt qua hai bên bàn ăn: “Mọi người đều đã gặp cô ấy, Shirley, cô và Nina thậm chí còn từng gặp mặt cô ấy cách đây không lâu.”
Shirley trông có vẻ hơi ngơ người, phải mất vài giây phản ứng lại mới mơ hồ ý thức được điều gì, biểu cảm trở nên sắc bén hơn mắt thường có thể nhìn thấy: "Chẳng... chẳng lẽ là vị thẩm phán..."
“Là cô ấy,” Duncan nhẹ nhàng gật đầu: “Thẩm phán quan Fanna sẽ trở thành thành viên mới của Thất Hương Hào, trong vòng một hai ngày tới.”
"Loảng xoảng!"
Một tiếng động lớn đột nhiên vang lên từ bàn ăn, Duncan bình tĩnh nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy A Cẩu đang nằm chật vật trên mặt đất — một giây trước nó vẫn còn ngồi trên chiếc ghế bên cạnh Shirley.
Shirley kỳ thực vừa rồi cũng suýt ngã khỏi ghế, lúc này lại trừng mắt giáo huấn A Cẩu: "A Cẩu, ngươi làm ta sợ đấy!"
“Tôi… tôi… tôi trở thành một con chó ngu ngốc rồi, thật đấy, Duncan tiên sinh, ngài vừa nói gì vậy – thẩm phán quan đó?!” A Cẩu lê lết bò nhổm dậy khỏi mặt đất, phớt lờ tiếng la hét om sòm của Shirley bên cạnh, nhìn Duncan bằng hốc mắt trống rỗng đầy tơ máu: "Ngài định trói thẩm phán quan đó tới đây sao? A đương nhiên tôi không nghi ngờ năng lực đấy của ngài, ngài đương nhiên có thể trói cô ta tới đây, nhưng muốn khiến thẩm phán quan đó khuất phục sợ rằng sẽ không mấy dễ dàng, cô ta rõ ràng đã trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, hơn nữa trong đầu toàn là tín ngưỡng đối với Nữ thần Bão Tố, chỉ sợ dùng thủ đoạn bình thường rất khó khiến cô ta trở thành..."
"... Tại sao ngươi lại nghĩ ngay đến việc trói người đến tàu?" Khéo mắt Duncan run lên: "Ta nói Fanna sẽ trở thành thành viên mới của chúng ta, chứ nói muốn trói cô ấy đến tàu khi nào?"
"Thế không trói thì làm sao đưa cô ta tới?" A Cẩu kinh ngạc không thôi, trong "logic thông thường" của nó dường như không thể nghĩ đến lý do nào khác để giải thích tại sao một thẩm phán quan thành bang sẽ đột nhiên trở thành thành viên mới của Thất Hương Hào: "Ồ, ngài định nhốt cô ta trên bờ trước..."
"Không thể trở thành thuyền viên và chuyển việc bình thường hay sao?" Duncan mặt không chút cảm xúc, nhìn đầu chó xấu xí của đối phương: "Chẳng hạn như Giáo hội Biển Sâu viết thư tiến cử, ta viết thư thông báo tiến nhập nhân viên, sau đó Fanna sẽ thông qua quy trình hết sết bình thường trở thành đội viên lục chiến và mục sư trên tàu — Ngươi không cảm thấy điều này sẽ hợp lý hơn sao?"
A Cẩu suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện "hợp lý" này một khi đặt trên Thất Hương Hào đơn giản tà môn đến tột đỉnh, thà tin rằng một ngày nào đó mình vừa mở mắt ra ở trên tàu liền nhìn thấy Thánh chủ biển sâu, nó cũng không tin một loạt quy trình vừa rồi của thuyền trưởng, nhưng sau khi kìm nén hồi lâu, nó cũng không dám nói ra suy nghĩ trong đầu.
Bởi vì đây là Thất Hương Hào.
Điều thuyền trưởng nói là đúng.
"Ngài nói đúng," A Cẩu cúi đầu thấp giọng nói: "Điều này vô cùng hợp lý."
Duncan hài lòng gật đầu, lúc này mới lại liếc nhìn mấy người hai bên bàn ăn, sau khi suy xét sơ qua một chút vẫn giải thích bổ sung: "Đây là thỏa thuận giữa ta và Giáo hội Biển Sâu, Fanna bước lên con tàu này với thân phận là đặc sứ bí mật, đồng thời cống hiến cho ta với thân phận là thuyền viên trước khi sứ mệnh kết thúc. Cô ấy có thân phận hơi khác với mọi người, nhưng khi ở trên tàu, tất cả mọi người đều tuân thủ các quy tắc giống nhau, ta hy vọng mọi người có thể chung sống hòa thuận với nhau."
"Miễn là cô ta đừng gây phiền phức cho tôi là được," Shirley lầm bầm: "Tôi nào dám gây phiền phức cho cô ta chứ hả."
“Tôi còn không thể tưởng tượng nổi một thẩm phán quan thành bang sẽ ngoan ngoãn ở lại trên con tàu này như thế nào,” A Cẩu cũng lẩm bẩm theo: “Luôn cảm thấy những ngày sắp tới sẽ trở nên rất kích thích.”
“Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng,” Morris ở đối diện bàn khẽ gật đầu, lão học giả tỏ ra bình tĩnh nhất (ngoại trừ Alice từ đầu đến cuối không có phản ứng), trên mặt còn lộ ra nụ cười cổ quái: "Có điều có thể cô ấy sẽ rất kinh ngạc khi nhìn thấy tôi... nhưng cô ấy sẽ thích ứng, từ khi còn nhỏ Fanna đã là một đứa trẻ rất có khả năng thích ứng."
Nina từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì, cứ miên man suy nghĩ điều gì đó, lúc này mới đột nhiên ngẩng đầu lên: “Chú, tiếp theo có phải chúng ta có việc phải làm rồi?”
Duncan cúi đầu: "Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"
"Bởi vì chú đặc biệt triệu tập tất cả chúng ta đến tàu," Nina suy nghĩ một chút: "Fanna tiểu thư còn chưa lên tàu, chú đã triệu tập trước, hẳn là còn có an bài khác đúng không?"
Duncan nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Nina (chỗ sâu của đôi mắt là 6000°C), một lúc lâu sau anh mỉm cười và vuốt tóc cô.
"Đúng vậy, sắp có chuyện phải bận rộn rồi — Chúng ta đang hướng đến Hàn Sương."