Kể từ cuộc trò chuyện dài với Tirian lần trước, Duncan đã nói với đám người Nina, Shirley và những người khác về Kế hoạch Abyss, nhưng khi đó anh không hề đề cập đến kế hoạch hành trình tiếp theo của Thất Hương Hào — cho đến tận bây giờ, Morris nhận được một lá thư từ một người bạn cũ cuối cùng đã thúc đẩy chuyến đi phương bắc lần này.
"Chúng ta hiện đang men theo lộ tuyến đi về hướng bắc của Sea Mist, phỏng chừng mấy ngày nữa sẽ tiến vào ranh giới biển Lạnh, nơi đó ắt hẳn sẽ có phong cảnh hoàn toàn khác biệt với vùng hải vực trung bộ," Duncan nói: “Khoảng thời gian này mọi người có thể phải trải quả trên tàu, Alice đã chuẩn bị sẵn phòng cho mọi người, đương nhiên, nếu cảm thấy khó thích ứng với cuộc sống trên biển thì cũng có thể trở về thành bang — khi cần thiết ta có thể tạm thời triệu tập mọi người.”
"Tôi... Tôi ở lại trên tàu," Shirley lập tức giơ tay: "Tôi có thể giúp Alice tiểu thư làm một số việc như là..."
“Ở trên tàu cũng cần phải làm bài tập,” Duncan thản nhiên liếc nhìn cô ta: “Ta ở đây đích thân giám sát và đốc thúc.”
Shirley lập tức rụt cổ lại: "Hả, vậy tôi..."
"Ở thành bang cũng cần phải làm bài tập, vẫn là ta đích thân giám sát và đốc thúc."
Shirley bày ra vẻ mặt thê lương: "Vậy... vậy tôi vẫn là ở lại trên tàu vậy, coi như thay đổi hoàn cảnh một chút."
“Cháu cũng muốn ở trên tàu,” Nina lướt nhìn Shirley, rồi lại lướt nhìn Duncan, ánh mắt sáng lấp lánh, ngữ khí khẩn trương muốn thử: “Cháu còn chưa hoàn toàn thích ứng cuộc sống trên tàu, lần trước đều không kiên trì đến đêm..."
Duncan gật đầu: "Ừm, vậy lát nữa cháu có thể trở về một chuyến, mang chăn ga gối đệm quen thuộc đến đây, phòng không ngủ được ở hoàn cảnh xa lạ."
“Dạ dạ,” Nina liên tục gật đầu, ngay sau đó dường như lại nhớ tới gì đó, hơi do dự hỏi: “Vậy cháu có thể sẵn tiện mang theo bài tập nghỉ hè và sách giáo khoa trường giao cho lên tàu được không? Cháu sợ không hoàn thành kịp trước lúc tựu trường..."
Sau khi Nina nói xong, A Cẩu ở một bên không khỏi dùng móng vuốt ôm đầu: "Chúng ta ngồi trên con tàu ma đáng sợ nhất từ trước đến nay đi giải quyết một sự kiện siêu phàm, nhưng sao nghe càng ngày càng giống một chuyến du lịch kỳ nghỉ..."
Duncan thì không quan tâm đến lời lẩm bẩm của A Cẩu, anh suy nghĩ một lúc rồi nói với Nina một cách không chắc chắn: "Sách tập đánh vần mà Shirley và Alice sử dụng ngược lại có thể mang lên tàu, nhưng sách giáo khoa và bài tập về nhà của cháu có lẽ có tính nguy hiểm nhất định — Đọc sách trên biển cả vô biên cũng giống như đọc sách trong thành bang sau đêm xuống, rất dễ thu hút một số ác ý nào đó từ trong bóng tối."
Nina sửng sốt, bình tĩnh phân tích, suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi ra một câu rất có tính xây dựng mà ngay cả Duncan cũng chưa từng cân nhắc đến: "Thế nếu có thứ gì đó chui ra từ trong bóng tối, chú đánh nó một trận không phải được rồi sao?"
Duncan: "...?"
A Cẩu và Shirley: "... Phải ha!"
"Chú hoàn toàn không có nghĩ tới điều này." Duncan sửng sốt vài giây, cuối cùng nói ra với biểu cảm cổ quái, anh thừa nhận ngay từ đầu nghe thấy Đầu Sơn Dương nói gì mà "cấm kỵ đọc sách trên biển", bản thân đã rơi vào suy nghĩ mù quáng, chỉ theo thói quen coi đây là quy tắc giống như những người khác, nhưng lại không xem xét các khả năng khác, mà bây giờ có vẻ như... ngược lại là Nina, người mới chỉ tiếp xúc với lĩnh vực siêu phàm chưa bao lâu, đã cho thấy một tâm trí cởi mở đáng kinh ngạc.
Tất nhiên, Nina không bị ràng buộc bởi lối suy nghĩ truyền thống - bởi vì vào ngày đầu tiên cô gái này tiếp xúc với lĩnh vực siêu phàm, thứ mà cô nhìn thấy chính là cảnh chú Duncan của mình chân bước lên thành bang tay xé nát mặt trời, dáng điệu ô nhiễm siêu phàm hàng đầu trên thế giới bị đè xuống đất đập bầm dập phơi bày trong mắt cô...
Dù sao thì chú Duncan là bất khả chiến bại trên thế giới, nếu có thứ gì quấy rối, kêu chú Duncan đánh nó một trận là được — Suy nghĩ của Nina rất rõ ràng, đơn giản và thô bạo.
“Ta cần xác nhận một chút.” Duncan đột ngột nói, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Anh mang theo một cuốn sách lớn đi thẳng đến phòng thuyền trưởng và đặt cuốn sách “phịch” một tiếng xuống trước mặt Đầu Sơn Dương.
Đầu Sơn Dương giật mình vì hành động đột ngột: "Thuyền... Thuyền trưởng?"
“Thông thường đọc sách trên biển cả vô biên sẽ có hậu quả gì?” Duncan thẳng thừng hỏi.
Đầu Sơn Dương ngẩn ra, theo bản năng nói: "À, điều này rõ ràng và dễ thấy, đọc sách trên biển cả vô biên bình thường sẽ thu hút sự chú ý của một số ý chí đến từ tầng sâu của thế giới, chẳng hạn như kẻ xâm nhập từ Linh giới, hình chiếu của ác ma từ lĩnh vực biển sâu tĩnh mịch, thậm chí cả tiếng thì thầm từ không gian thứ cũng sẽ thừa dịp lẻn vào trong quá trình này, bọn họ sẽ thừa lúc tâm trí người đọc sách buông lỏng cảnh giác để mở rộng hình chiếu của mình đến thế giới hiện thực, đồng thời... ngài đang làm gì vậy?"
Duncan trực tiếp trải cuốn sách lớn về phong tục tập quán dân tộc và phong tục tập quán dân tộc của các thành bang mà anh mang đến từ thành bang Phổ Lan Đức ra, vừa lật xem nội dung bên trong vừa nói mà không ngẩng đầu lên: "Vậy 'kẻ xâm nhập' mà ngươi nói đến khi nào thì sẽ tới?"
Đầu Sơn Dương cảm thấy suy nghĩ của mình đang thắt lại, nhưng vẫn theo bản năng vừa thắt nút vừa nói: "Thông... thông thường mà nói, bọn chúng nên đến khi buổi đọc bắt đầu, vô cùng nhanh chóng."
Duncan lại lật thêm hai trang và ngẩng đầu lên: “Vậy tại sao bọn chúng vẫn còn chưa đến?”
Đầu Sơn Dương: "..."
"Nina muốn ở trên tàu làm bài tập nghỉ hè," Duncan nghiêm túc nói với Đầu Sơn Dương: "Nếu như ngươi có cách 'dẫn dụ' được những 'kẻ xâm nhập' mà ngươi vừa mới nói tới, thì dẫn dụ bọn chúng tới, ta tìm bọn chúng có chuyện thương lượng."
"Ngài... ngài định thương lượng với 'bọn chúng' thế nào?"
“Đánh bọn chúng, đánh không ngừng, cho đến khi bọn chúng hứa sẽ không quấy rầy Nina học tập,” Duncan nói, sau đó suy nghĩ một chút, lại thận trọng bổ sung: “Đương nhiên đây chỉ là cách nghĩ của ta, cũng không chắc có khả thi hay không, về phương diện này ngươi có lẽ chuyên nghiệp hơn ta?"
Mạch suy nghĩ của Đầu Sơn Dương lại có chút bế tắc, lần này nó ngập ngừng lâu hơn so với lần trước, cuối cùng mới nói: "Tôi cho rằng, ngài có thể cần 'khảo nghiệm' một chút."
Duncan: "...?"
"Thông thường mà nói, những cái bóng bị thu hút tới bởi việc đọc sách đều có đặc tích truy đuổi tri thức, điều này quyết định rằng chúng sẽ 'thông minh' hơn một chút xíu so với 'kẻ xâm nhập' bình thường," Lời nói của Đầu Sơn Dương cuối cùng cũng trôi chảy, nhưng giọng điệu vẫn rất cổ quái: "Thông minh tức là có óc phán đoán nhất định, cho dù là biển sâu tĩnh mịch hỗn độn thác loạn và bóng tối Linh giới, trong quá trình truy cầu tri thức cũng biết tìm kiếm cái lợi và tránh cái hại, sẽ không tùy tiện xuất hiện trước mặt ngài..."
"Ta hiểu rồi," Duncan gật đầu, thuận miệng nói trong khi ánh mắt đảo qua câu chữ trên sách: "Nói cách khác, dám chạy đến Thất Hương Hào sẽ không phải là hạng vô danh tiểu tốt hay kẻ ngu đần, mà nhất định là kẻ xâm nhập mạnh mẽ đủ tự tin vào bản thân và đã trải qua cân nhắc cẩn thận – Nếu vậy đây thực sự là chuyện tốt, điều này có nghĩa là ta chỉ cần đánh một đến hai lần, sẽ có thể khiến những kẻ mạnh mẽ trong 'chúng' nhanh chóng nhận rõ thế cục, mà không cần lo lắng đám ngu đần quấy nhiễu không ngừng nghỉ."
"Tôi nghĩ phán đoán của ngài vô cùng có lý."
Duncan không đáp lại lời nịnh nọt của Đầu Sơn Dương, chỉ tiếp tục đắm chìm vào cuốn sách trong tay, anh chậm rãi lật từng trang giấy hơi thô ráp, ánh mắt chậm rãi lướt qua những ghi chép phong tục tập quán dân tộc hoặc kinh khủng hoặc bí ẩn của thành bang phía nam, để tâm trí của bản thân cũng thả lỏng từng chút và chìm đắm vào.
Lặng lẽ chờ đợi những kẻ xâm nhập tìm kiếm tri thức đánh hơi được miếng mồi ngon và xâm phạm chiều không gian hiện thực không bố trí phòng bị này.
Thế nhưng, không hề có kẻ xâm nhập nào xuất hiện.
“Hình như không có tác dụng,” Duncan ngẩng đầu nói với Đầu Sơn Dương đang yên lặng ở mép bàn: “Còn có cách nào khác không?”
"Thật ra thì... tôi nghĩ rằng ngài có thể không cần chấp nhặt chuyện này, trên biển cả vô biên có nhiều cấm kỵ như vậy, không đọc sách chỉ tính là... "
"Nina phải làm bài tập nghỉ hè," Duncan nhẹ nhàng nói: "Con bé rất coi trọng chuyện này."
"Ngài có lẽ có thể kêu người khác đọc sách thử xem, chẳng hạn như Morris tiên sinh — Những người đi theo Thần Trí Tuệ càng giỏi khống chế tâm trí của bản thân, bất kể là lúc bảo vệ mình hay là lúc đặt bẫy đều rất hữu dụng," Đầu Sơn Dương lập tức nói: "Những kẻ xâm nhập đó đa phần là vì ngửi được khí tức của ngài nên mới không dám xuất hiện, nhưng nếu như đặt bẫy thì hẳn là được."
Duncan suy nghĩ một chút, cho rằng đây là một ý kiến hay.
Thế là, anh mang theo sách trực tiếp quay trở lại phòng ăn – tất cả mọi người đều vẫn đang đợi ở đây, Nina và Shirley đang lẩm bẩm đoán xem Duncan đang làm gì, Alice thì đang cùng A Cẩu kiểm tra chính tả qua lại, Morris đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở một bên, nghe thấy tiếng Duncan bước vào mới mở mắt ra.
"Tôi cần một cái bẫy để thu hút những kẻ xâm nhập, những tín đồ theo đuổi tri thức," Duncan đi thẳng đến chỗ Morris và đặt cuốn sách phong tục tập quán dân tộc vào trong tay lão học giả: “Ông đọc cuốn sách này, để tâm trí của bản thân trông giống như một người ham học hỏi không có lòng phòng bị, dẫn dụ tà linh cường đại theo đuổi tri thức đến tàu, tôi muốn 'trao đổi một chút' với những kẻ xâm nhập đó, nhân tiện làm rõ những kẻ xâm nhập này rốt cuộc là thứ gì."
Morris bị dọa sợ hết hồn, ông ta đã trải qua phần lớn cuộc đời trên con đường học thuật, đây vẫn là lần đầu tiên nghe được chuyện điên rồ lại kỳ quái như vậy, nhưng mà một giây sau, ông ta từ trong mắt Duncan phát hiện ra vị "thuyền trưởng u linh" này đang nghiêm túc.
Đây quả đúng là một hành động mà chỉ có bóng ma không gian thứ mạnh mẽ như ngài mới dám nghiêm túc xem xét.
Mà sau sự kinh ngạc ban đầu, một cảm giác phấn khích và mong chờ kỳ lạ cũng nổi lên từ sâu trong nội tâm của vị lão học giả này.
Phải thừa nhận rằng, bản thân ông ta cũng bỗng thấy hơi tò mò.
Nếu dưới sự chứng kiến của thuyền trưởng Duncan, trên Thất Hương Hào một môi trường vô cùng đặc biệt này, chủ động đọc sách dẫn dụ tà linh... sẽ xảy ra chuyện gì?
Morris nhặt cuốn sách lên.