Mỗi ngày trước buổi trưa, Fanna đều sẽ đi qua sân của đại giáo đường Phổ Lan Đức và men theo đường mòn giữa những luống hoa đến Thánh đường. Chiều dài của đường mòn là một trăm lẻ ba bước, lối vào Thánh đường đến trước tượng nữ thần thì cần hai mươi bảy bước – từ khi nàng ta trở thành Thẩm phán quan của thành phố này tới nay, số bước này đã trở thành một phần cuộc sống của nàng ta.
Nàng ta quen thuộc với mọi thứ trong giáo đường này, quen thuộc từng viên gạch lát sàn từ sân đến giáo đường, như thể quen thuộc với chính đôi tay của mình.
Bao nhiêu ngày đêm trôi qua, nàng ta chưa từng nghĩ tới con đường ngắn ngủi này lại… gian nan và dài đến thế.
Cánh cửa của Thánh đường mở ra, ánh nắng chói chang bị bỏ lại phía sau, sau khi thích nghi với môi trường hơi mờ tối bên trong phòng, Fanna nhìn thấy hai bóng người đang đứng trước bức tượng nữ thần ở giữa phòng.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ kính màu cao cao chiếu xuống, trên tượng nữ thần tản ra một tầng huy quang, Tổng giám mục Valentine và Giáo hoàng Helena đồng thời chuyển dời tầm mắt, nhìn thẩm phán quan bước vào phòng trong ánh nắng.
“Cô đến rồi,” Helena nhẹ gật đầu: “Muộn hơn một phút so với giao hẹn.”
“Xin lỗi,” Fanna bước tới, hơi cúi đầu trước tượng nữ thần, sau đó mới nhìn về phía Giáo hoàng: “Bàn giao công việc với thuộc hạ bị trễ nãi vài phút.”
"Không sao," Helena nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Valentine bên cạnh: "Chuyện của cô, ta đã nói với giáo chủ Valentine, sau này ông ấy sẽ giúp cô trong công việc bàn giao và sắp xếp, cô không cần lo phía thành bang bên này. Phía thúc phụ cô bên đó cũng đã nhận được tin tức, ông ấy hiểu được sự an bài của giáo hội — nhưng ta vẫn hy vọng rằng sau này cô hãy từ từ nói chuyện với ông ấy, để ông ấy xóa bỏ một số lo lắng về sau.”
Mặc dù cho rằng mình đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nhưng sau khi nghe được những lời này của Giáo hoàng, trong lòng Fanna vẫn không khỏi nhảy dựng.
Một cảm giác không thể phân biệt là mộng cảnh hay hiện thực dâng lên trong lòng, khiến nàng ta nhất thời có chút bàng hoàng, nàng ta cố gắng nắm bắt tâm tình này một cách chính xác, cuối cùng lại phát hiện mọi cảm xúc của mình thực ra chỉ là tiếng thở dài xúc động — chà, nó đã thật sự xảy ra.
Nhưng nàng ta đột nhiên có chút nghi hoặc, thậm chí cảm thấy hơi hoang đường, nhìn Giáo hoàng trước mặt, nàng ta không kiềm được nói: “Ngài thật muốn đưa tôi đến Thất Hương Hào — đương nhiên, tôi không nghi ngờ quyết định của ngài, tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy... Đây không phải là trò trẻ con, chúng ta ít nhất phải làm rõ thái độ của vị 'Thuyền trưởng Duncan' đó, hắn thật sự sẽ tùy tiện để cho một thần quan cấp cao ngồi lên con tàu đó sao?"
Fanna cảm thấy mình dùng từ có hơi loạn, nhưng vẫn cố hết sức nói thẳng ra suy nghĩ của mình, tiếp tục nói: “Chuyện xảy ra hôm qua có hơi đột ngột, sau khi trở về tôi mới cảm thấy có gì đó không ổn, Thất Hương Hào không phải là ‘khu vực rộng mở’ có thể tùy tiện đi vào, ngài định như thế nào..."
"À, cuối cùng cô cũng hiểu ra vấn đề này," Helena cười lắc đầu: "Ta còn tưởng đến khi lên đường cô mới nhớ tới 'hỏi đường'."
Fanna hơi kinh ngạc mở to mắt, sau đó nàng ta thấy Helena lấy một mảnh giấy da dê cuộn tròn từ bên cạnh ra, cười tủm tỉm đưa tới.
Fanna nghi ngờ cầm lấy cuộn giấy, cẩn thận mở ra, nhìn lướt qua những dòng chữ trên đó, vẻ mặt dần trở nên kích động —
"Thông báo với chúng chư hầu của Gormona, Giáo hội Biển Sâu... hiện tại tiếp nhận một trong những nhân viên của ngươi, người cần được chuyển đi do công việc, tạm thời sắp xếp vào cương vị chiến đấu trên con tàu của ta... Chế độ đãi ngộ công việc ngang hàng chế độ đãi ngộ của thuyền viên hạng nhất, lương và các loại chi phí tiêu dùng của nhân viên vẫn do quý đơn vị chi trả, phương thức thanh toán là...
Thuyền trưởng Thất Hương Hào, Duncan Abnomar, ký tên vào Dị tượng - Phổ Lan Đức, ngày 19 tháng 12 năm 1900. "
Cuối văn bản ngoài chữ ký viết tay, còn có một con dấu đỏ nổi bật.
Fanna: "..."
Thẩm phán quan trẻ tuổi nhìn qua có chút sững sờ, nàng ta cúi đầu lướt nhìn thư chấp nhận điều động nhân viên trong tay, rồi lại ngẩng đầu lướt nhìn Giáo hoàng trước mặt, sau khi nhìn tới nhìn lui vài lần, ánh mắt lại rơi vào trên người Giáo chủ Valentine.
"Đừng nhìn tôi," Valentine nói trống không: "Tôi cũng không ngờ tới sẽ có điều này."
Fanna cảm thấy môi mình có chút run rẩy: “Chữ ký trên đây…”
"Là thật," Helena nhàn nhạt nói: "Con dấu cũng là thật, nếu như cô đến kho lưu trữ hồ sơ thành bang tìm kiếm, thậm chí có thể tìm được hồ sơ cũ của Thất Hương Hào lúc tiếp tế tại cảng Phổ Lan Đức một thế kỷ trước, trên đó có con dấu và chữ ký giống vậy."
Fanna sững sờ lắng nghe, nàng ta há miệng, dường như còn có một bụng lời muốn nói, nhưng Helena đã cắt ngang lời nàng ta trước: “Cô không thể không thừa nhận rằng, điều này vô cùng hợp lý.”
"Tôi..." Fanna giơ ngón tay chỉ mình, sau đó lại giơ giấy da dê trong tay lên, hồi lâu sau mới nói ra một câu: "Nhưng như vậy có phải hợp lý hơi quá mức?! Hơn nữa từ khi nào ngài..."
"Mới ngày hôm qua," Helena trịnh trọng nói, trong đáy mắt ẩn chứa nụ cười vui vẻ: "Ta và Thuyền trưởng Duncan đã thảo luận cặn kẽ quy trình nhậm chức của cô, chúng ta vẫn luôn cho rằng đây hẳn là một lần điều động nhân viên chính quy lại có khế ước ràng buộc, vì thế cần phải có văn kiện chính thức."
Nữ giáo hoàng nói đến đây thì dừng một chút, nhìn thấy biểu cảm của Fanna vẫn khá rối rắm, bà ta không khỏi mỉm cười xòe hai tay ra: "Nếu không thì sao? Fanna? Cô tưởng chúng ta sẽ đưa cô đến Thất Hương Hào thế nào? Đốt vài đống lửa, vẽ mấy ký hiệu báng bổ trên mặt đất, sau đó trói cô vào một cái cọc gỗ rồi hiến tế qua đó sao? Giống như một số dị đoan hắc ám hiến tế những thiếu nữ bị trói cho không gian thứ trong một hang động ẩm ướt như vậy?
"Fanna, chúng ta là chính giáo, chúng ta đi theo quy trình chính quy."
Khóe miệng Fanna run lên, thầm nghĩ ngay từ đầu nàng ta thật sự không nghĩ tới vấn đề chi tiết "bàn giao" nhân viên này, lúc này được đối phương nhắc nhở, nàng ta mới ý thức được sự hợp lý của văn kiện trước mặt, nhưng vì quy trình này quá mức hợp lý mà cảm thấy toàn bộ sự viện đều trở nên tà môn.
Tất cả những tưởng tượng lo lắng về tương lai của bản thân của nàng ta đều lập tức tan vỡ vào lúc này — nàng ta thậm chí còn nghi ngờ rằng mình sẽ được chứng kiến một bữa ăn thịnh soạn dành cho nhân viên trên Thất Hương Hào, thậm chí sẽ có một bữa tiệc nướng trên boong tàu sau bữa tối chính thức kết thúc...
Đó là Thất Hương Hào! Thất • Hương • Hào!
Sự kỳ lạ trong mắt Fanna đều bị Helena nhìn thấy.
"Được rồi, hiện tại cô đã xem qua văn kiện, chắc hẳn đã tiêu trừ chút băn khoăn sau cùng," Nữ giáo hoàng mỉm cười nói: "Đi nghỉ ngơi trước đi, chuẩn bị một vài điều trước khi xuất phát — mặt sau văn kiện này còn có một số nội dung chi tiết, bao gồm thời gian bàn giao và phương thức bàn giao cụ thể, cô có thể trở về xem sau."
Fanna bị đuổi ra khỏi Thánh đường trong trạng thái mù mịt như vậy.
Sau khi vị thẩm phán quan trẻ tuổi rời đi, trong Thánh đường bỗng chốc trở nên yên tĩnh, lại hai phút sau trôi qua, Valentine mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Kỳ thực, tôi rất tò mò."
Helena hơi quay đầu lại: "Tò mò điều gì?"
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến mức khiến ngài đột nhiên quyết định đưa Fanna đến Thất Hương Hào,” Valentine nói với vẻ mặt hơi nghiêm túc: “Tôi biết lý do của ngài, lý do đó quả thực có thể chấp nhận được. Nhưng toàn bộ sự việc trong suy nghĩ của tôi... hơi quá vội vàng. Hình như ngài rất muốn thiết lập liên lạc với vị 'Thuyền trưởng Duncan' đó, thậm chí còn không chuẩn bị đầy đủ. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?"
“Valentine, ông là một người nhạy bén, vẫn luôn là như vậy,” Helena lẳng lặng nhìn lão giáo chủ nhiều năm trung thành với giáo hội trong chốc lát, sau đó thở dài nói: “Thực ra chuyện này rất nhanh cũng sẽ không còn là bí mật gì, bây giờ nói cho ông biết cũng không sao."
Bà ta dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói: "Ông còn nhớ 'lời cảnh báo' mà Thuyền trưởng Duncan đã truyền đạt qua Fanna cách đây không lâu không?"
“Lời cảnh báo?” Valentine hơi nhíu mày, rất nhanh nghĩ tới điều gì đó: “Ý của ngài là, về Dị tượng 001...”
"Thành bang tinh linh 'Lightwind Harbor' nằm gần biên giới gần đây truyền tới một tin tức làm người ta bất an," Helena gật đầu và nói: "'Nữ phù thủy biển' Lucrecia đã gửi tặng cho họ một món quà, ông đoán xem là gì?"
Valentine ngẩn ra, nghĩ đến chi tiết Giáo hoàng vừa tiết lộ trong lời nói, mơ hồ ý thức được chân tướng, trên mặt nhất thời sáng ngời: "Chẳng lẽ... thật sự có thứ gì từ trên trời rơi xuống sao?"
“Một mảnh vật thể phát sáng từ trên trời rơi xuống, màu vàng nhạt, khối hình học lớn hơn cả Giáo đường Bão Tố,” Helena nói: “Mặc dù hiện tại vẫn chưa có bằng chứng rõ ràng có thể chứng minh đó chính là mảnh vỡ rơi ra từ Dị tượng 001, nhưng mà..."
Helena không nói tiếp, chỉ lắc đầu.
Valentine sững sờ lắng nghe, không biết qua bao lâu, mới nặn từ trong cổ họng ra mấy âm tiết: "... Nữ thần hả."
"Thế giới này của chúng ta đang xảy ra vấn đề, tình huống còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, mà Thất Hương Hào là tiếng nói duy nhất phát ra cảnh báo với thế giới văn minh cho tới nay — hơn nữa cảnh báo này đã được xác nhận," Helena chậm rãi nói ra: "Đây là Thuyền trưởng Duncan đang truyền đạt thiện chí, bất luận con tàu đó từng đáng sợ đến mức nào, chúng ta bây giờ đều phải có phản ứng, suy cho cùng... thứ lung lay sắp đổ lần này không phải là một thành bang nào đó, mà là mặt trời trên đỉnh đầu của chúng ta."
“… Fanna thực sự có thể hoàn thành nhiệm vụ này sao?” Valentine xua tan những nghi ngờ trước đó, nhưng lại lo lắng về một điều khác: “Cô ấy kỳ thực là một người hơi lỗ mãng, cũng không giỏi... giao du cẩn trọng và thấu đáo với người khác, nếu chúng ta cử một đặc sứ 'lên tàu', cô ấy kỳ thực không phải là lựa chọn tốt nhất."
“Lựa chọn tốt nhất không phải do chúng ta quyết định, Valentine ạ.” Helena lắc đầu.
Bà ta quay lại và lặng lẽ nhìn vào Thánh tượng của Nữ thần Bão tố Gormona.
"Những người chơi cờ đã sớm quyết định vị trí của quân cờ ngay từ đầu."