Gần đại giáo đường ở thành khu thượng có một đài cao, nó từng là một phần của công viên thành phố, nhưng theo công trình tái thiết lõi hơi nước, các cơ sở ban đầu của công viên đã được dời đến nơi khác, nơi đây chỉ còn lại một đài cao trơ trọi — tựa như một kỵ sĩ bị lãng quên, đứng trên cao canh gác khu vực nhà máy và quảng trường bên dưới.
Trên đài cao, có thể nhìn bao quát toàn bộ khu giáo đường và khu nhà máy trung tâm.
Thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, Fanna sẽ đến đây để thư giãn, những lúc tâm trí khó bình tĩnh, nàng ta cũng sẽ đến đây để tĩnh tâm suy nghĩ và để giải tỏa tâm trạng.
Ánh nắng buổi chiều rất tốt, cho dù có chút gió nhẹ, trên đài cao cũng không lạnh lắm, khi gió biển nhẹ nhàng thổi qua đài cao, tóc tai sẽ cuốn lên, có chút nhột.
Fanna hất mái tóc dài màu trắng ra sau đầu, yên lặng nhìn đường ống hơi nước quanh co và uốn lượn trong sương mù trong tầm mắt, thật lâu sau mới đánh vỡ sự im lặng: “Tớ phải ra ngoài một thời gian.”
“Ra ngoài?” Hải Đế kinh ngạc quay đầu lại: “Cậu phải đi đâu?”
“Không chắc, có thể là một nơi rất xa, có thể sẽ rời đi rất lâu,” Fanna nhìn vào mắt Hải Đế: “Hành trình cụ thể không thể tiết lộ, nhưng trước khi rời đi nên nói với cậu một tiếng."
Hải Đế chớp mắt, vẻ mặt có chút khó hiểu: "Nhưng cậu là thẩm phán quan thành bang — thẩm phán quan có thể tùy ý đi xa sao?"
“Tớ…” Fanna mở miệng, cố gắng làm cho biểu cảm của mình giống như đang cười: “Đó là sự sắp xếp của giáo hội, điều lệnh trực tiếp từ Giáo đường Bão Tố.”
"Hả... thì ra là vậy," Hải Đế đột nhiên gật đầu, nàng ta kỳ thật không hiểu nhiều lắm về quy củ vận hành trong nội bộ Giáo hội Biển Sâu, chỉ là khi cái tên "Giáo đường Bão Tố" được mang ra, rất nhiều chuyện cũng không cần phải giải thích: "Vậy xem ra đây là một sứ mệnh thần thánh? Cậu được cử ra bên ngoài giáo khu chiến đấu với dị đoan sao?"
Nét mặt Fanna dường như cứng đờ trong giây lát: "... Theo một nghĩa nào đó, quả thật có chút liên quan đến dị đoan, nhưng cũng không phải là nhiệm vụ chiến đấu."
Tuy nhiên, Hải Đế lại không nhận ra sự thay đổi tinh tế trong giọng điệu của bạn mình, chỉ bất giác thở dài: “Haizz, cha tớ gần đây cũng đi công tác xa, cũng không hề báo trước, đột nhiên nói với tớ rằng ông ấy phải ra ngoài đi công tác, mẹ cũng không cho tớ hỏi thăm nhiều — Bây giờ cậu cũng phải đi, cảm giác mọi người đều thần thần bí bí."
“Morris tiên sinh cũng ra ngoài rồi sao,” Fanna tùy ý lẩm bẩm, nhưng rất nhanh lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ tự giễu: “Chắc chú ấy đi gặp gỡ bạn bè trong giới học thuật của mình, hoặc là tham gia hoạt động gì đó, một học giả như chú ấy, thường sẽ được các trường đại học thành bang mời... dù sao khác với nơi tớ phải đi."
Hải Đế quay đầu lại, có chút nghi hoặc nhìn bạn mình: "Sao tớ cứ cảm thấy cậu là lạ, trông tâm sự nặng nề, vì phải đi xa nên có chút không yên tâm sao? Hình như cậu thật sự không có rời khỏi thành bang."
"Điều này ngược lại không phải, có lẽ chỉ vì đột nhiên được giao cho nhiệm vụ chưa từng tiếp xúc qua nên hơi căng thẳng thôi," Fanna lắc đầu: "Không cần phải lo cho tớ."
"Ừ được rồi," Hải Đế thở ra một hơi, sau đó dường như đột nhiên nhớ tới điều gì, hơi có vẻ hưng phấn đề nghị: "Phải rồi, hay là chúng ta cùng đến rạp chiếu phim đi? Gần đây có một bộ phim mới, coi như đổi tâm trạng một chút — Cậu nên tiếp xúc nhiều hơn với những thứ phổ biến hiện nay, nói không chừng còn có thể mở rộng vòng kết nối xã hội của cậu..."
Fanna hoàn toàn không để tâm bạn mình nói gì ở hai câu cuối, chỉ tò mò nhướng mày: "Phim mới? Nói về điều gì?"
"Tác phẩm của đạo diễn vĩ đại Santoko, có tên "Kinh dị biên giới", kể về câu chuyện của một ngôi làng nhỏ ở biên giới rơi vào sùng bái dị đoan, hiến tế những người phụ nữ trong làng cho "linh hồn ác quỷ trong hang động", cuối cùng những người thủ vệ dũng cảm đã tiêu diệt tà ác. Nghe nói bộ phim này còn sử dụng một kỹ thuật mới gọi là 'nhạc phim', khi phát ra màn hình sẽ có âm thanh đồng bộ phát ra từ máy ở hai bên màn ảnh..."
Hải Đế nhiệt tình giới thiệu "nhân tố mới đang thịnh hành hiện nay" với bạn thân, nhưng thấy sắc mặt Fanna ngày càng kỳ lạ, nói nửa chừng thì ngập ngừng dừng lại, sau đó nàng ta suy nghĩ một chút rồi xua tay: "Được rồi, có thể cậu không thích bộ này, vậy còn có một bộ phim khác tên là "Gác đêm", kể về một người thủ vệ dũng cảm bước vào một bí cảnh, nhưng vô tình bị mắc kẹt trong hang ổ của những kẻ dị đoan, phải dựa vào trí tuệ và kinh nghiệm của chính mình để tồn tại trong hang ổ đó và tìm cách giữ vững bản tâm... Cậu cũng không thích hả?"
Hải Đế gãi gãi đầu, cố hết sức tìm kiếm trong đầu: "Vậy để tớ giới thiệu cho cậu một cuốn sách nhé, cuốn tiểu thuyết thịnh hành gần đây tên là "Đồng hành cùng bóng ma", nói về..."
Fanna cuối cùng không thể nghe thêm, cắt ngang lời nói luyên thuyên của bạn thân với sắc mặt gần như tái mét: "Tớ cảm ơn cậu, nhưng thực sự không cần thiết."
Sau đó nàng ta dường như ý thức được thái độ của mình có chút cứng rắn, không khỏi khẽ thở dài một hơi, vừa dùng ngón tay xoa xoa trán vừa thấp giọng giải thích: "Cảm ơn sự quan tâm của cậu, có điều nhiệm vụ tớ sắp phải chấp hành đây cần có ý chí kiên định và tư duy trong sáng, trước khi lên đường tốt nhất là không nên động chạm vào quá nhiều thứ dễ làm rối loạn tâm trí."
"À, được rồi, vậy là tớ không suy nghĩ chu toàn rồi," Hải Đế có chút ngượng ngùng cười cười: "Quên mất cậu là một 'nhân sĩ chuyên nghiệp'."
Fanna xua tay.
Một lúc sau nữa, nàng ta lại nghe thấy giọng nói của Hải Đế vang lên lần nữa: “Thời gian nghỉ ngơi của tớ sắp hết rồi, buổi chiều còn có hai bệnh nhân hẹn trước.”
Fanna nhẹ nhàng thở ra: "Cậu đi làm việc đi, tớ cũng nên chuẩn bị để lên đường."
Hải Đế ừ một tiếng, nhưng trước khi rời khỏi đài cao lại đột nhiên dừng lại, nàng ta quay đầu lại, dưới ánh nắng chiều và gió nhẹ, biểu cảm trên mặt nàng ta có chút do dự: “Khi cậu rời đi, tớ có thể đến tiễn cậu không?”
"... Không thể, đây là một nhiệm vụ đặc biệt."
"Vậy cậu sẽ viết thư gửi về không?"
Fanna do dự một lúc.
Nàng ta nhìn Hải Đế, mái tóc dài màu trắng bị gió thổi tung, trong sự rối loạn của sợi tóc tung bay, giữa bản thân và bạn thân dường như đã cách một bức màn che phấp phới.
"... Tớ không biết," Fanna nói giọng rất nhỏ: "Nhưng tớ sẽ... cố gắng, có lẽ, ở đó cũng không nghiêm khắc đến vậy."
“Được, vậy tớ sẽ đợi thư của cậu,” Hải Đế đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ trên môi, sau đó nàng ta đột nhiên bước tới, rút sợi dây chuyền mặt thạch anh từ cổ áo ra và đung đưa trong không trung, sau đó chỉ vào ngực của Fanna: "Bùa hộ mệnh cùng kiểu – cậu sẽ gặp may mắn."
Bạn tốt đã rời đi.
Trên đài cao lộng gió, chỉ còn lại mình Fanna.
Thẩm phán quan trẻ tuổi cúi đầu, nhìn mặt dây chuyền nhỏ trên ngực mình.
"... May mắn à," Nàng ta khẽ giọng thì thầm, biểu cảm trở nên hơi cổ quái: "Hy vọng đồ của chủ cửa tiệm đồ cổ đó thật sự có thể mang lại may mắn."
Một hồi chuông vang dội đột ngột truyền tới từ phía giáo đường, cắt ngang dòng suy nghĩ của Fanna.
Nàng ta ngẩng đầu, nhìn về hướng tiếng chuông đang ngân vang, thấy mặt đồng hồ cực lớn trên tháp đồng hồ lớn đang chỉ thị thời gian, mà ánh mặt trời rực rỡ cũng đã dần vượt qua điểm cao nhất trên bầu trời, chậm rãi xê dịch về phía tây của đại giáo đường.
Nàng ta lấy tờ giấy da dê ra, nhìn vào dòng chữ ở mặt sau của tờ giấy da dê — đó là "hướng dẫn nhậm chức" của nàng ta.
Làm theo chỉ thị trên hướng dẫn nhậm chức, một tiếng sau sẽ có sứ giả đến đón nàng ta, nàng ta nên đợi ở sân của đại giáo đường trước lúc đó, trong suốt quá trình bàn giao sẽ không có nhân sĩ không liên quan quấy rối.
Đó sẽ là sứ giả thế nào? Bản thân sẽ được đưa đến Thất Hương Hào giữa biển cả mênh mông xa xôi ra sao?
Fanna có rất nhiều nghi vấn to lớn trong lòng, nhưng nàng ta vẫn cất bước và đi về phía đại giáo đường.
Nàng ta vốn dĩ còn có rất nhiều kế hoạch, trước khi rời khỏi thành bang nơi mình sinh ra và lớn lên, nàng ta còn muốn đi dạo ở cửa tiệm quen thuộc nhất của mình, đến nhà hát một chuyến, rồi đến bến cảng một chuyến, còn phải tạm biệt vài người bạn, đến Thánh sở cầu nguyện...
Nhưng không có đủ thời gian, nàng ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.
Trong sân của đại giáo đường, Giáo hoàng Helena và Tổng giám mục Valentine đã đợi mình từ lâu.
“Sứ giả vẫn chưa tới,” Valentine gật đầu với Fanna vừa bước vào trong sân: “Cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chưa?”
Fanna nhìn qua những thứ trên tay mình.
Ngoài thanh đại kiếm bất ly thân ra, chỉ có một chiếc rương đã thu xếp xong — Đồ đạc cá nhân của nàng ta không nhiều, trong rương ngoài quần áo cần thiết để thay ra, chiếm nhiều nhất là sách cầu nguyện của nàng ta và một số sách báo giáo hội đã được ban phúc.
Đó là thứ an toàn để đọc trên biển khơi, có lẽ có thể làm giảm bớt sự nhàm chán khi sống trên tàu.
“Đều ở chỗ này,” Fanna gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Giáo hoàng ở bên cạnh không nói lời nào: “Tôi ở trên tàu vẫn có thể cầu nguyện, đúng không?”
“Tất nhiên,” Helena mỉm cười: “Thuyền trưởng Duncan thậm chí đã đồng ý, cô có thể bố trí thêm một khoang tàu thành tiểu giáo đường.
"... Vậy thì tôi tạm thời chờ mong 'cuộc sống thuyền viên' tiếp theo đây vậy," Fanna thở dài: "Hoàn toàn không thể tưởng tượng được cuộc sống đó sẽ như thế nào."
Helena há miệng một cái, dường như muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, một loạt tiếng ngọn lửa nổ lách tách cùng tiếng vỗ cánh lại đột nhiên từ trên trời truyền đến, cắt đứt cuộc trao đổi trong sân.
Sứ giả đến rồi.
Fanna kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại chỉ kịp nhìn thấy một vùng ngọn lửa màu xanh lá giống như sao băng từ trên trời rơi xuống, một cánh xương cốt khổng lồ đột nhiên mở ra trong ngọn lửa, một giây sau, ngọn lửa đã "rơi xuống" trên lối đi của sân, hóa thành một cánh cửa xoáy bốc lên.
“Nên lên đường rồi,” Giọng nói của Giáo hoàng Helena từ bên cạnh vang lên, mang theo nhắc nhở cùng thúc giục.
“Ừ.” Fanna nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới bỏ đi chút do dự cuối cùng trong lòng, cất bước đi về phía trước.
Nàng ta hít một hơi thật sâu, bước qua cánh cửa lửa xoay tròn, giờ khắc này, đầu óc nàng ta sôi trào suy nghĩ.
Cảnh tượng đằng sau cánh cửa sẽ như thế nào? Cuộc sống thế nào đang chờ đợi mình trên con tàu đó? Mình sẽ gặp thuyền trưởng ma đáng sợ đó trước chứ? Hay là một... thủy thủ nào đó trên Thất Hương Hào?
Thuyền viên trên con tàu đó, sẽ trông quỷ dị như thế nào?
Ngọn lửa bùng lên ầm ầm rồi ầm ầm rút đi, bước qua cánh cửa chỉ trong chớp mắt.
Fanna chỉ cảm thấy mình hốt hoảng một chút, ngay sau đó đã có gió biển ẩm ướt lạnh lẽo thổi vào mặt, bên tai thì truyền đến tiếng sóng vỗ rì rào.
Nàng ta chớp chớp mắt và vỗ mạnh vào trán.
Nàng ta cho rằng truyền tống có thể đã xảy ra chút vấn đề.
Hoặc là mắt mình đã xảy ra chút vấn đề.
Bởi vì nàng ta nhìn thấy... Morris đang đứng trước mặt mình, mỉm cười nhìn về phía này.