Đối với Fanna mà nói, những chuyện xảy ra trong hai ngày qua dường như luôn mang theo một bộ lọc không đủ chân thực, cuộc sống của nàng ta đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa, những thay đổi lớn như một giấc mơ vô lý, đến mức khiến nàng ta thường xuyên nghi ngờ phải chăng mình đã rơi vào ảo giác hay không biết điều đó — mà tại thời điểm này, sự nghi ngờ bản thân của nàng ta cuối cùng đã lên đến đỉnh điểm.
Nàng ta thực sự nhìn thấy Morris tiên sinh đang đứng trước mặt mình, trên mặt còn mang theo nụ cười mỉm.
Thẩm phán quan trẻ tuổi đột nhiên nhắm mắt lại, dùng sức vỗ vỗ trán, khi mở mắt ra lần nữa, phát hiện Morris vẫn còn ở đó — bên lão tiên sinh còn có thêm một bóng người cao lớn.
Là thuyền trưởng u linh với vẻ mặt u ám và uy nghiêm.
"Chào mừng lên tàu, Fanna," Morris nói: "Ta biết cô có rất nhiều câu hỏi..."
Fanna há miệng, nhưng trước khi nàng ta muốn nói gì đó, lại đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng "bùm", nàng ta không cảm giác được chút uy hiếp nào trong âm thanh này, nhưng vẫn bị giật mình, theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy một đống lớn giấy đủ màu cùng ruy băng phụt đến trước mặt - một nữ sĩ xinh đẹp với mái tóc bạch kim dài đến eo đang ngơ ngác nhìn về phía bên này, trong ống giấy trên tay còn tỏa ra một chút khói thuốc súng đang cháy.
Fanna: "...?"
Nàng ta chưa kịp phản ứng đã thấy nữ sĩ tóc bạch kim lại vui vẻ cầm lấy ống giấy thứ hai bên cạnh, nghịch nghịch trước mặt mình, giơ lên kéo sợi dây trên ống giấy.
Thấy vậy, Fanna vội vàng nhắc nhở: "A! Cô cầm ngược..."
Nhắc nhở của nàng ta đã chậm một bước.
Một lượng nhỏ thuốc súng được nạp sẵn trong ống giấy phát nổ, cô gái tóc bạch kim trực tiếp bị các dải ruy băng và mảnh giấy phun ra khỏi ống dính đầy mặt, nàng ta theo bản năng đột nhiên ngả người ra sau, sau đó thì nghe thấy một tiếng "rắc" quỷ dị vang lên, đầu lăn xuống boong tàu dưới cái nhìn chằm chằm của Fanna.
Fanna lập tức trợn to hai mắt, bởi vì quá tập trung, lúc này nàng ta suýt chút nữa nhảy dựng lên, mà ngay sau đó, nàng ta nghe thấy tiếng kinh hô từ phía sau truyền đến: "A! Chú Duncan! Đầu của Alice lại rơi ra rồi!"
Một giây sau, một cô gái trông như học sinh cấp ba từ bên cạnh lao tới, luống cuống tay chân đuổi theo cái đầu lăn lộn trên boong tàu. Sau đó, một cô gái khác dắt theo một con chó đen khổng lồ trong tay từ phương hướng khác chạy ra, vừa giúp đuổi theo vừa hét lớn: "Tôi sớm đã nói, để cô ta cầm không đáng tin cậy rồi!"
"Bảo bạn cầm bạn lại không dám!"
"Vậy cũng không thể để Alice làm một mình... A, đầu rơi xuống gầm cầu thang rồi!"
"Móc, móc ở đâu... tìm một cây gậy cũng được..."
"Mình tìm được dây thừng, ném xuống đi ném xuống đi... Alice tiểu thư, chị cắn giữ nhé, em kéo chị lên!"
Trên boong tàu trong nháy mắt vô cùng náo nhiệt, hai cô gái nháo nhào đuổi theo cái đầu lăn lông lốc khắp nơi, còn cô gái tóc bạch kim mất đầu thì luống cuống tay chân đi loạn khắp nơi tại vị trí, Morris tiên sinh mới rồi nói nửa chừng lúc này đang che đầu không ngừng thở dài, trong không khí thì vẫn còn lưu lại mùi đặc biệt sau khi ống pháo giấy phóng ra còn sót lại.
Fanna đang ở trong trạng thái hoang mang hiếm thấy trong đời, nàng ta mở to mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng gà bay chó chạy trên boong tàu, vài dải ruy băng giấy màu rũ trên tóc và vai nàng ta, nàng ta dường như mơ hồ hiểu ra được những gì vừa xảy ra, nhưng lại cảm thấy mình tốt nhất không nên hiểu.
Đó là một nghi thức chào đón — miễn là không diễn ra trên Thất Hương Hào, đều là cảnh tượng tương đối đáng vui mừng.
"Cô xem, tôi đã từng nói với cô, tôi có một nhóm thuyền viên khiến người khác vô cùng đau đầu," Thuyền trưởng Duncan u ám và uy nghiêm cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói của anh cuối cùng đánh thức Fanna khỏi trạng thái sững sờ: "Trên con tàu này luôn rối beng như vậy — nhưng từ một khía cạnh khác, cuộc sống của cô ở đây hẳn sẽ không tẻ nhạt."
Khuôn mặt của Fanna không biểu lộ cảm xúc — mặc dù sâu trong nội tâm dường như có hàng ngàn suy nghĩ phức tạp đang gào thét và bùng phát, nhưng trên mặt nàng ta lại thực sự không biết nên có loại phản ứng nào.
Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn cảnh tượng trên boong tàu, thấy Nina và Shirley đã "câu" cái đầu đó ra khỏi khe hở cầu thang, lúc này đang vội vàng "trả vật về chỗ cũ", một con chim bồ câu béo ú thì không biết từ đâu bay tới, ở bên cạnh lớn tiếng rêu rao những câu khó hiểu như "Búa nhỏ bốn mươi, búa nhỏ bốn mươi", nàng ta cuối cùng cũng nhận ra dung mạo của cô gái tóc bạch kim đó và nhớ ra mình đã từng gặp qua khuôn mặt như vậy ở đâu.
Là trong cửa tiệm đồ cổ ở thành khu hạ.
Lúc đó, đối phương có mái tóc vàng - bây giờ nghĩ lại, đó chắc là cải trang.
Nàng ta nhìn Shirley, nhìn Nina, rồi lại nhìn Morris lão tiên sinh đang dang tay lộ vẻ bất lực về phía mình, cuối cùng hiểu ra mọi chuyện.
Cả thế giới đã lặng lẽ thay đổi từ lâu, chỉ là đến bây giờ nàng ta mới không biết mà thôi.
"Còn có bao nhiêu 'bí mật'?" Khóe miệng Fanna cuối cùng run lên, lấy lại được khả năng nói chuyện, nàng ta nhìn Morris, vị học giả đức cao vọng trọng này là một trưởng bối mà nàng ta đã biết từ khi còn nhỏ, đối phương xuất hiện trên con tàu ma này, là cảnh mà nàng ta khó tin nhất hôm nay, nhưng giờ phút này, vị trưởng bối này cũng là đối tượng duy nhất nàng ta có thể nghĩ tới để hỏi: “Từ khi nào mà ngài…”
“Thật ra cũng không lâu lắm — chỉ là sớm hơn cô một chút thôi,” Morris cười dịu dàng, khẽ gật đầu: “Hải Đế không hề biết chuyện này.”
“Ừm, trông cô ấy đúng là không biết - hôm nay cô ấy còn than phiền với tôi, nói ngài đột nhiên ra ngoài công tác cũng không nói rõ tình hình với cô ấy,” Fanna nói với giọng điệu phức tạp: “Ai lại có thể ngờ được... ngài sẽ xuất hiện trước mặt tôi như thế này, trên ‘Thất Hương Hào này’."
“Có vẻ như ta đi có chút vội vàng,” Morris gật đầu: “Lúc về nên mang cho con bé một ít sản vật địa phương phương Bắc làm quà.”
Fanna mím môi, rồi quay sang nhìn về phía chủ nhân của con tàu.
"Tiếp theo còn có 'bất ngờ' gì nữa?" Nàng ta bất đắc dĩ nói, chuyện xảy ra sau khi vượt qua cánh cửa lửa đã hoàn toàn phá vỡ kiến thiết tâm lý mà nàng ta đã bắt đầu xây dựng vào sáng nay, cả đời này của nàng ta đều chưa từng cảm thấy luống cuống và rối rắm như vậy: "Nói cho tôi biết trước đi, để tôi có thể chuẩn bị tâm lý."
Duncan còn chưa kịp mở miệng, Nina đã hưng phấn chạy tới, vui vẻ nói với Fanna: "Tối nay có bữa tiệc tối! Bữa tiệc chào đón thuyền viên mới!"
“Có canh cá siêu ngon!” Shirley ở bên cạnh cũng kêu lên: “Cá do Thuyền trưởng đích thân câu được.”
“Rồi còn có thịt nướng trên boong tàu!” Nina lập tức bổ sung: “Có cá, có thịt bò, còn có nước lúa mì!”
"Không được uống rượu," Giọng nói của Duncan lập tức vang lên sau lưng Nina: "Kể cả khi cháu gọi nó là 'nước lúa mì' cũng không được."
Biểu cảm của Nina đột nhiên sa sầm lại: "... Một chút cũng không được sao?"
“Rượu trái cây lần trước đã là cực hạn,” Duncan nghiêm mặt nói: “Bia vẫn còn quá sớm đối với cháu.”
"Ò."
Fanna lướt nhìn Nina, rồi lại lướt nhìn Duncan, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài: “Vậy là, cửa tiệm đồ cổ đó thực sự có vấn đề — nhưng tôi lại không phát hiện ra điều gì hết.”
"Chúng ta vẫn luôn làm ăn hợp pháp, hàng hóa tuy không thật nhưng giá thật," Duncan cười nửa miệng nói: "Về phần cô không phát hiện ra điều gì... thật ra là một chuyện tốt, cô hiểu ý ta mà."
“Đúng vậy, Giáo hoàng miện hạ nhắc nhở tôi, lúc ở bên cạnh ngài phải kiềm chế xung động do thám,” Fanna lại thở dài một tiếng, nhìn về phía con chó hài cốt khổng lồ xấu xí bên cạnh Shirley: “Nếu như tôi không nhìn nhầm, đây là một con chó săn biển sâu? Cô bé này là Triệu hoán sư cộng sinh cùng ác ma sâu biển sâu?"
A Cẩu nhất thời lắc lắc đầu: "À, đúng đúng đúng."
Fanna lấy làm kinh hãi: "... Con ác ma này biết nói chuyện?!"
“Không chỉ biết nói chuyện, bây giờ nó thậm chí còn biết viết tên mình và cộng trừ trong phạm vi 100,” Duncan thản nhiên nói: “Được cho là có trình độ văn hóa tương đối cao trong thuyền viên trên Thất Hương Hào.”
Fanna sửng sốt, sau đó lại nhìn về phía Alice đang cử động cổ cách đó không xa, vừa rồi nàng ta đã phát hiện ra chi tiết khớp nối của đối phương, giờ phút này như có điều suy nghĩ: “Một con rối, chẳng lẽ là…”
"Dị thường 099, nguyên danh là Linh cữu con rối, nhưng hiện tại các người hình như đã sửa đổi và trực tiếp gọi nàng ta là 'con rối', nhưng nàng ta có tên thật của mình, cô hẳn là đã biết, ở chỗ này cứ gọi nàng ta là Alice được rồi," Duncan thản nhiên nói, sau đó lại nói thêm một câu: "Không cần lo lắng, bây giờ cô rất an toàn."
“Xin chào!” Alice cười vẫy vẫy tay, trên mặt lộ ra nụ cười vô hại: “Vừa rồi không làm cô sợ chứ?
Fanna vô thức chạm vào cổ mình, sau đó mới mỉm cười hơi cứng nhắc, như để đáp lại lời chào của con rối bị nguyền rủa.
Shirley lúc này lại chạy tới một bên, lục tìm trong thùng gỗ lấy ra một ống giấy có bao bì đủ màu sắc, vui vẻ chạy tới giơ lên: "Alice Alice! Ở đây còn có một cây! Cô có muốn... "
“Đừng táy máy thứ đó nữa!” Duncan lườm Shirley: “Vậy nên rốt cuộc là ai đã mua thứ này? Tại sao không thấy xuất hiện trong hóa đơn mua sắm?”
"Cháu..." Nina đột nhiên rụt cổ, thận trọng nói: "Cháu dùng tiền tiêu vặt để mua đấy ạ."
Duncan trầm lặng một lúc, sau đó quay đầu nhìn Alice: “Sau này chúng lại cho cô chơi đồ vật kỳ quái, cô nói cho ta biết một tiếng trước.”
Alice vừa nhặt những mẩu giấy màu nhỏ trên tóc vừa gật đầu: "Ò."
Fanna lại thở dài một hơi thườn thượt.
Nàng ta đến chỗ Morris và hạ giọng nói: “Ở đây… luôn như thế này à?”
“Theo như ta biết, thì vẫn luôn như vậy,” Morris cũng hạ thấp giọng nói: “Đôi khi thậm chí sẽ còn náo nhiệt hơn nữa — nhất là khi Alice tiểu thư có một số ý tưởng mới.”
Fanna: "..."