Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 296 - Chương: 296

Chương: 296

Phổ Lan Đức, khu cảng phía đông nam, một con tàu tuabin hơi nước màu trắng tuyệt đẹp đang trải qua đợt kiểm tra chỉnh đốn và sắp đặt cuối cùng.

Sau một thời gian dài neo đậu, Bạch Tượng Mộc Hào cuối cùng cũng sẵn sàng lên đường lần nữa, lần này nó sẽ mang theo rất nhiều vật phẩm được ủy thác từ thành bang Phổ Lan Đức, đi qua tuyến đường trung tâm và tuyến đường phương bắc, một đường hướng về phía bắc, đi qua Cold Harbor, đến thẳng Hàn Sương.

Đây là một hành trình không ngắn, nhưng đối với một con tàu thám hiểm đã trải qua sửa đổi đặc biệt được thiết kế chuyên biệt cho các chuyến viễn dương chạy đi chạy về cấp tốc, hầu hết các tuyến đường đều nằm vào phạm vi vùng hải vực an toàn và không có quá nhiều thách thức — lõi hơi nước mạnh mẽ sẽ đảm bảo động lực tăng vọt của con tàu, giáo đường trên tàu mới được tu sửa cũng đủ để bảo vệ an toàn cho tất cả các thuyền viên.

Các thủy thủ bận rộn trên bờ và trên tàu đều có vẻ khá ung dung.

Trong buồng máy ở đuôi tàu Bạch Tượng Mộc Hào, máy trưởng và thợ máy phụ tá đang giám sát và đốc thúc các thủy thủ hoàn thành khâu chuẩn bị cuối cùng đối với lõi hơi nước.

Bộ máy uy lực vô hạn này to lớn như một tòa nhà và được cố định vào cấu trúc đỡ chính của thân tàu bằng một khung thép chắc chắn, bao gồm ba thùng chứa hình cầu được sắp xếp theo chiều dọc và một loạt các ống và van phức tạp xung quanh các thùng chứa, rồi lại có một cây cầu treo bằng sắt treo trên nửa eo của ba thùng chứa, dùng cho các thủy thủ kiểm tra tình hình vận hành của lõi hơi và thực hiện các công việc bảo trì cần thiết.

Giờ phút này, mấy thủy thủ đang bận rộn trên cầu treo sắt, bọn họ mở cửa khoang thùng chứa hình cầu vừa dày vừa nặng ra, đồng thời lấy mấy thanh kim loại đã mòn và xỉn màu bên trong ra, rồi lại cố định mấy thanh kim loại màu vàng nhạt to bằng bắp tay, dài gần một mét trên các khe rãnh bên trong cửa khoang và cơ quan khởi động, để đưa các thanh kim loại đó vào giữa thùng chứa.

Đó là môi giới xúc tác làm bằng vàng sôi, chúng là nguồn tạo ra động lực mạnh mẽ cho lõi hơi, cũng là một trong những đảm bảo quan trọng cho sự vận hành ổn định của máy, giống với nghi thức cầu khấn và xông hương của mục sư gần ống hơi, đun sôi vàng trong lõi hơi cũng có thể chống lại sự xâm nhập của một số lực lượng ác ý ở một mức độ nhất định, tránh để máy đột nhiên "trúng tà" sau một thời gian dài vận hành.

Tiếng kẽo kẹt của hệ thống ròng rọc và móc xích vận hành không ngừng truyền tới, có hai thủy thủ thao tác hơi có vẻ thô bạo, máy trưởng đầu trọc vóc người vạm vỡ đột nhiên hét lên: “Cẩn thận một chút! Đừng làm hỏng chất xúc tác vàng đang sôi đó, thứ đó mềm như que bánh mì, để bị hỏng thuyền trưởng sẽ ăn thịt người mất!"

“Nếu ý của anh là bánh mì que do đầu bếp Finley nướng — vậy thì anh nên lo lắng cho khe rãnh và chốt trong lõi hơi nước không bị hỏng!” Người thủy thủ lắm lời trên cầu treo cười phá lên, nhưng đồng thời vẫn hành động cẩn thận hơn.

"Đợi đến Hàn Sương, tôi phải đề nghị thuyền trưởng mua một lô chất xúc tác vàng sôi chất lượng cao từ địa phương - vàng sôi ở đó rẻ như đá trên mặt đất," Thợ máy phụ tá ở một bên lẩm bẩm... cô ta là một người phụ nữ 34 tuổi, hai cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ như đàn ông, bộ đồng phục trên người dính đầy dầu: "Đường giây mua sắm của Hiệp hội nhà mạo hiểm quá đen tối."

“Điều đó còn phải xem người ủy thác và giáo hội có đồng ý hay không,” Máy trưởng nhún vai: “Một nửa kho chứa hàng trên Bạch Tượng Mộc Hào đều là 'phòng phong ấn' đặc biệt, thứ chúng ta vận chuyển lần này cũng có không ít nguyên liệu và bán thành phẩm thánh vật giáo hội đặt mua, những thứ này rất nhạy cảm, tiếp tế vật tư gửi đến tàu đều phải có một danh sách nghiêm ngặt - Lúc trước Gray Raven chính vì một tên khốn đã tự mình mang một chai rượu mật ong lên tàu, dẫn đến phòng phong ấn trên tàu bị nới lỏng, hai bóng ma chạy ra ngoài giết chết một nửa số người trên tàu..."

"Tôi biết, cho nên đến chừng đó tôi chỉ đề nghị qua với thuyền trưởng một chút," Thợ máy phụ tá khoát phẩy tay, sau đó hơi nhíu mày: "Nhưng mà nhắc tới, hình như thuyền trưởng vẫn chưa đến - bình thường ngài ấy sẽ không đến muộn."

“Thuyền trưởng sẽ đến,” Máy trưởng nói, sau đó dừng lại một chút, rồi lặp lại lần nữa như để nhấn mạnh: “Thuyền trưởng sẽ đến – ngài ấy vẫn chưa nghỉ hưu.”

...

“Ông thật sự nên nghỉ hưu rồi,” Bà vợ khoanh tay dựa vào khung cửa bên cạnh, sắc mặt không thiện cảm nhìn sang bên này, ánh mắt sắc bén như năm đó: “Đừng đợi đến khi tôi lên tàu xách tai ông, ông mới ý thức được tình hình của mình nghiêm trọng cỡ nào.

Lawrence không đáp lại, ông ta chỉ lẳng lặng chỉnh lại bộ đồng phục thuyền trưởng trước gương, rồi lại kiểm tra mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, trịnh trọng nhặt chiếc mũ đặt bên cạnh đội lên đầu, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Cảm ơn, Martha, nhưng đã đến lúc tôi phải lên đường rồi,” Lão thuyền trưởng thấp giọng nói: “Bạch Tượng Mộc Hào đang đợi ở cảng.”

Bà vợ lặng lẽ nhìn ông ta, không một lời cáu gắt, không một lời phàn nàn lải nhải, chỉ nhìn chăm chú thật lâu, và rồi im lặng.

Không biết qua bao lâu, bà ta mới khẽ thở dài một tiếng: “Được rồi, vậy chú ý an toàn, trở về sớm - đừng lại đụng phải thứ lung tung nữa.”

“Mong là vậy.” Lawrence bất lực thở dài, quay đi khỏi tấm gương.

"Mang theo mọi thứ rồi chưa?"

"Mang theo cả rồi."

"Chìa khóa nhà và bùa hộ mệnh lúc ra ngoài thì sao?"

"Mang cả đây này, không có quên."

"Mang theo một quyển sách cầu nguyện, có chỗ lợi."

“Cũng mang theo đây,” Lawrence cúi xuống xách chiếc rương hành lý nhỏ đặt ở cửa lên và phủi nhẹ: “Còn có vài trang văn cầu nguyện viết tay và mấy ngọn nến thần thánh mang về từ đại giáo đường.”

Bà vợ mở miệng, dường như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Lawrence đã quay đầu lại nở nụ cười: “Tôi mang theo cả rồi, còn chưa già đến mức quên trước quên sau.”

Bà vợ trầm lặng một hồi, nhẹ nhàng thở ra: "Thuốc của ông."

Động tác của Lawrence đông cứng và dừng lại.

“Thuốc của ông, đừng quên mất.” Bà vợ lặp lại lần nữa.

Đôi môi của Lawrence khẽ run lên, đôi mắt dời dần sang bên cạnh.

Trên chiếc bàn nhỏ ở cửa, một chiếc lọ thủy tinh nhỏ màu nâu lặng lẽ đặt ở đó, ánh nắng chiếu vào chiếc lọ, loáng thoáng có thể nhìn thấy kết cấu trong suốt của chất lỏng trong lọ.

Sau một lúc lâu im lặng, Lawrence cầm lọ thuốc lên, vài giây sau đó, ông ta mới mở nút lọ nhỏ ra.

Ông ta ngước lên nhìn về phía Martha, thấy vợ mình vẫn đang dựa vào khung cửa, khoanh hai tay nhìn mình, y như trong trí nhớ.

“Lên đường bình an.” Bà ta nói bằng khẩu hình miệng.

“Tôi đi đây.” Lawrence nhẹ nhàng đáp lại, sau đó làm theo dặn dò của bác sĩ tâm thần, nhỏ vài giọt thuốc vào miệng.

Mùi vị đậm đà lan tỏa trong miệng, hình bóng người vợ cũng lặng lẽ biến mất dưới ánh nắng.

Lawrence lẳng lặng đậy chặt nắp lọ thuốc, rồi lại mở chiếc rương nhỏ ra, cất lượng thuốc còn lại vào một góc không bị va chạm, vừa sắp xếp đồ đạc vừa lẩm bẩm oán trách: “Bác sĩ tâm thần lừa bịp người ta đó… thứ này đúng là đắng đến muốn chết, nào có mùi thơm thảo dược gì."

Lão thuyền trưởng nửa đời phiêu bạt nơi biển cả mênh mông thu dọn đồ đạc lên đường, khẽ thở dài, xách rương hành lý rời khỏi nhà.

...

Sau khi kết thúc công việc trong ngày, Hải Đế cuối cùng đã trở về nhà trước khi trời tối, nàng ta đẩy cửa ra đi vào, cởi bỏ áo khoác ngoài, việc đầu tiên sau khi vào phòng khách chính là ngã người xuống ghế và thở dài thật sâu rất mất hình tượng.

Bà mẹ đang ngồi bên lò sưởi ấm áp sắp xếp mấy bức thư, nghe tiếng con gái về thì hơi quay đầu lại: “Con gái lớn rồi, ít nhiều chú ý đến hình tượng một chút – thục nữ sẽ không như vậy.”

“Để thục nữ nghỉ ngơi một lát nhé, hôm nay thục nữ đã phải đối mặt với những cơn ác mộng ly kỳ quỷ dị và những thủy thủ ăn nói xằng bậy,” Hải Đế ngồi phịch xuống ghế và phẩy tay một cách yếu ớt: “Có một con tàu xảy ra sự cố máy móc trên biển cả vô biên, dừng lại ở ngoài biển khơi lâu gấp đôi thời gian dự kiến, mấy người thủy thủ đã bị trói gô đưa xuống tàu — đúng là một thảm họa.”

Nói tới đây nàng ta thở ra một hơi, lắc đầu cảm thán: “Kiếm sống trên biển cả vô biên quả thật không phải là chuyện dễ dàng.”

Mẹ ngẩng đầu lên khỏi bức thư: "Nghe ra đúng thật là tệ hại, vậy thì con càng không thể nằm liệt ra như thế này được, nhanh chóng lên lầu tắm gội cho thoải mái người trước đi, nước tắm đã đun sôi rồi."

“Thôi được, nói cũng phải,” Hải Đế bĩu môi, cuối cùng dùng hết sức đứng dậy khỏi ghế, nàng ta đi về phía cầu thang, nhưng đột nhiên lại tò mò dừng lại: “Những bức thư này là…”

“Tiền nước, tiền điện, tiền ga, đủ loại hóa đơn – một mớ thứ lộn xộn,” Mẹ thản nhiên nói, giọng điệu bình tĩnh: “Trước đây đều do cha con lo liệu, bây giờ đúng lúc ông ấy vắng nhà, mẹ phải xử lý thôi."

“Được rồi, con cũng không muốn đụng đến những thứ này.” Hải Đế vừa nói vừa xua tay, rồi bước lên lầu.

Người mẹ lặng lẽ nhìn con gái đi lên lầu, sau đó mới thu hồi tầm mắt, lướt qua những bức thư trước mặt.

Hầu hết trong đó xác thực là hóa đơn.

Nhưng vẫn có hai bức thư thật - một trong số đó, đến từ một nơi mà người đời khó có thể tưởng tượng được.

Đó là thư Morris viết, do một người đưa tin cả người bùng cháy ngọn lửa màu xanh lá mang đến chiều nay.

Trong thư có một câu thần chú đặc biệt của Thần Trí Tuệ, ngăn người ngoài nhìn trộm nội dung thực sự bên trong.

Bà lão mỉm cười nhìn dòng chữ quen thuộc trên đó:

“... Đang tiến đến Hàn Sương, dọc đường không có phong cảnh gì đáng để ngắm, chỉ có những tảng băng nhỏ trôi nổi trên mặt biển và sương mù lạnh lẽo phía xa thỉnh thoảng thấy được là khá thú vị...

"... Hôm nay Nina làm bài tập về nhà thêm cho kỳ nghỉ hè trong phòng ăn, một bóng đen kỳ lạ chạy ra khỏi sách giáo khoa của cô bé, mọi người tranh nhau đánh nó, náo nhiệt vô cùng...

"... Thuyền trưởng lại đi câu cá trước bữa trưa, bà biết đấy, loại 'cá' đó - lần này nó vùng vẫy rất dữ dội, đó là một cảnh tượng chấn động lòng người, thuyền trưởng nói cá còn sống ăn ngon hơn, nhưng thực ra tôi không nếm ra được chỗ khác biệt..."

Bà lão mỉm cười, tạm thời đặt lá thư sang một bên và cầm lên một lá thư khác vừa được mở ra.

Bức thư này lại đến từ Hàn Sương.

Người gửi là Brown Scott.

Bình Luận (0)
Comment