Mary, vợ của Morris, nhìn chằm chằm vào phong bì của bức thư hồi lâu, mới lấy dao mở thư từ bên cạnh tới và cẩn thận mở nó ra.
Một tờ giấy gấp mỏng rơi ra khỏi phong thư, trước khi mở tờ giấy ra, nhưng điều đầu tiên mà bà Mary để ý thấy lại là những vết sần sùi ở mặt sau của tờ giấy.
Đó là những chữ viết tay — chúng được viết với một lực đè lớn đến nỗi các vết nét lên xuống có thể nhìn thấy rõ trên mặt sau của tờ giấy.
Người viết bức thư này có lẽ lúc đó đã vô cùng xúc động.
Bà lão ngồi trước lò sưởi khẽ điều chỉnh tư thế ngồi, đặt bức thư đã đọc xong lên chiếc bàn tròn nhỏ bên cạnh, đồng thời liếc nhìn con dấu ngày tháng trên phong bì đựng thư của bức đến từ Hàn Sương.
Bức thư được gửi vào ngày 5 tháng 12.
Sau bức đầu gửi đi ba ngày - chỉ trong ba ngày, "Brown Scott" quá cố đó đã viết bức thứ hai.
Bà Mary mở ra lá thư được gấp lại, đập vào mắt bà là vài dòng chữ le que nguệch ngoạc viết ngoáy — chúng không hề trang nhã và ngay ngắn như bức thư đầu tiên mà nhà học giả phong tục học gửi đến vài ngày trước, trong thư tràn đầy sự bất an và sợ hãi của người viết:
"Bạn của tôi, tình hình... không ổn, tôi không biết nên giải thích thế nào với anh, hiện tại tôi rối bời lắm, thậm chí không nghĩ được gì, đầu óc tôi đang bị thứ gì đó quấy nhiễu, trí nhớ... đừng Hàn Sương! Tóm lại, ngàn vận lần đừng đến Hàn Sương! Dù là sau này anh đọc những thứ khác tôi viết cho anh, nhìn thấy những lời mời hình thức khác, đều tuyệt đối đừng đến Hàn Sương!
“Ở đây có một âm mưu to lớn.
"Đừng đến Hàn Sương!"
Cuối lá thư thậm chí còn không có chữ ký, ngay cả con tem trên phong bì cũng dán xiêu vẹo.
Bà Mary nhìn những dòng chữ nguệch ngoạc đó, dường như có thể tưởng tượng ra được tình cảnh một học giả dân tục học đã xảy ra vấn đề về tinh thần dưới vết rách nhận thức to lớn cố viết xuống những dòng chữ này bằng chút lý trí cuối cùng của mình, sau đó vật lộn trong gió lạnh của Hàn Sương, vất vả giao bức thư này cho bưu cục.
Bà từ từ gấp tờ giấy lại và nhét nó trở lại phong bì.
Đây là một bức thư khiến người khác bất an, toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối đều tràn ngập bầu không khí đáng sợ, trong trường hợp bình thường, điều này đã đủ để khiến người trong cuộc chạy đến giáo đường tìm nơi ẩn náu.
Bà Mary liếc qua chiếc bàn tròn nhỏ bên cạnh, lướt qua lá thư gửi đến từ Thất Hương Hào —
"... Con cháu của biển sâu quả thực có mùi vị riêng biệt, ngon hơn cá bình thường nhiều, thuyền trưởng có kỹ năng nấu nướng đặc biệt, mà Dị thường 099 — tức là Alice tiểu thư, đã học được tinh túy trong đó, có lẽ tôi cũng nên thử xem..."
Bà lão lặng lẽ ném lá thư đến từ Hàn Sương vào lò sưởi bên cạnh, nhìn nó nhanh chóng bốc cháy trong ngọn lửa sáng rực, hóa thành tro bụi.
"Họ đã đi rồi..."
Bà khẽ lẩm bẩm, sau đó đứng dậy lấy mực, bút và giấy viết thư trên kệ bên cạnh, bắt đầu viết một lá thư — bức thư này sẽ được gửi đến cửa tiệm đồ cổ ở thành khu hạ.
...
Nhân viên giáo hội mặc áo khoác đen đi vòng quanh khắp nghĩa trang, kiểm tra tất cả dấu vết còn sót lại ở đây — từng con đường, từng cỗ quan tài, từng ngọn đèn đường, đều được đánh dấu và lấy mẫu, để dựng lại những gì đã xảy ra ở đây đêm qua.
"Người gác cổng" Agatha thì ở lại trong căn phòng nhỏ của người canh gác, ngồi đối diện với cô ta là người canh gác già có khí chất u ám và lưng còng.
Không biết qua bao lâu, cô gái trẻ hầu hết các bộ phận trên người đều quấn đầy băng vải ngẩng đầu lên, liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thấy mặt trời đã dần lặn xuống, phía trên bầu trời toàn bộ thành bang đều bắt đầu nổi lên một tầng hào quang hơi đỏ.
Buổi tối đang đến gần, những người thủ vệ cô ta mang theo đã bận rộn làm việc mấy tiếng trong nghĩa trang, mà người canh gác già trước mặt cô ta cũng đã im lặng trong vài giờ.
Nghiêm chỉnh mà nói, ông già canh gác không chỉ là im lặng — ông ta duy trì một trạng thái gần như phong bế tâm trí, bất động, không nói, không phản ứng đối với mọi tác động bên ngoài, từ lúc những người thủ vệ giáo hội nhận được báo cáo đến đây, ông ta đã luôn im lặng ngồi trên chiếc ghế đó, giống như một pho tượng bằng xương bằng thịt biết thở.
Một người thủ vệ mặc đồ đen đẩy cánh cửa gỗ căn phòng canh gác nhỏ ra, đi tới bên cạnh Agatha khom người thấp giọng nói gì đó, người sau khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi, đưa mẫu vật tới đại giáo đường trước, giữ nguyên hiện trường, đêm nay có thể rất quan trọng, cần phải cho người ở lại canh chừng."
Người thủ vệ mặc đồ đen gật đầu lĩnh mệnh, nhưng trước khi đi, y vẫn không khỏi liếc nhìn ông già đang ngồi bất động trên ghế; khi nhìn thấy đôi mắt đục ngầu dường như đông cứng lại của ông già, sắc mặt của người thủ vệ trẻ tuổi rõ ràng có chút bất an: "Ông ấy... còn phải duy trì trạng thái này bao lâu? Thật sự không có vấn đề gì chứ?"
"Phong bế tâm trí mang tính bảo vệ, ông ta đang dùng phương pháp này để đối kháng và thanh trừ ô nhiễm bản thân gặp phải, đồng thời cũng có thể nhân tiện bảo vệ chúng ta," Agatha thấp giọng nói: “Người thủ mộ nhất định đã tiếp xúc vật gì đó vượt xa sự tưởng tượng vào đêm qua, ông ta dường như đang cố gắng trở lại từ bờ vực của sự điên loạn... có điều không cần lo lắng, ông ta là một chiến sĩ lão luyện, ông ta đã thành công ổn định tình hình của mình, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Nói tới đây, Agatha dừng một chút, rồi lại bổ sung thêm: "Về phần loại trạng thái này sẽ kéo dài bao lâu... điều đó rất khó nói, có thể một giây sau sẽ hồi phục, hoặc cũng có thể phải đợi đến giờ phút này ngày mai, cụ thể phải xem ông ta rốt cuộc đã tiếp xúc với sự ô nhiễm đáng sợ đó bao lâu."
Người thủ vệ mặc đồ đen suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua lớp kính hơi bẩn, có thể nhìn thấy những nhân viên giáo hội đang bận rộn trên con đường bên ngoài.
Y lại thu hồi tầm mắt và nhìn vào hai xác chết trong căn phòng nhỏ — hai kẻ xâm phạm, đã được xác minh là giáo đồ Nhân Diệt, dễ nhận thấy đã chết dưới tay của người canh gác già, bởi vì trước mắt vẫn chưa rõ tình hình, vì mục đích bảo vệ hiện trường, hai cái xác vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Bọn họ không thể nào là lý do khiến người canh gác già phong bế tâm trí, cho dù ác ma đằng sau bọn họ có mất kiểm soát cũng không có trình độ này.
Đó sẽ là thứ gì gì? Là một con ác ma biển sâu mạnh mẽ hơn? Thần quan cấp cao của giáo đồ Nhân Diệt? Hay là thứ gì khác?
Người thủ vệ mặc đồ đen nói ra nghi vấn của mình, nhưng Agatha lại chỉ lắc đầu: "Không, hẳn không phải là một tình huống kỳ dị và nguy hiểm hơn."
“Sao ngài lại chắc chắn như vậy?” Người thủ vệ mặc đồ đen hỏi ra theo bản năng.
"Bởi vì tại hiện trường xác thực chỉ có một vài dấu vết do giáo đồ dị đoan lưu lại, cùng một đống hài cốt thi thể bị nghi ngờ là 'người xao động' không có để lalij bất kỳ phản ứng siêu phàm gì," Agatha thản nhiên nói: "Không có bất kỳ dấu vết khả quan nào lưu lại, có nghĩa là..."
"Có nghĩa là người đến thăm tối qua đã không làm gì cả, ngài chỉ tồn tại chốc lát trong nghĩa trang này, đã đủ khiến lão già này tới hạn của tâm trí."
Giọng nói của ông già đột nhiên vang lên trong căn phòng nhỏ, cắt đứt cuộc trao đổi giữa người thủ vệ mặc đồ đen và người gác cổng. Agatha lập tức nhìn về hướng âm thanh phát tra, trên mặt không chút biểu cảm cuối cùng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Ngài đã hồi phục rồi, rất tốt."
"Không dám nói là hồi phục hoàn toàn," Ông già canh gác chậm rãi nói, dần dần ổn định lại các loại nhận thức có chút thay đổi sau khi mở rộng tâm trí lần nữa, ông ta nhìn vào mắt Agatha, có ý thức che giấu những bóng chồng nhún nhảy phía sau đối phương: "Nhưng ít nhất có thể phân biệt ra được phần nào thuộc về hiện thực, phần nào thuộc về sự điên cuồng."
"Vậy là đủ rồi," Agatha gật đầu: "Hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thi thể mà các người đưa tới đột nhiên trở nên kích động và nói rất nhiều, tỉnh táo như một người sống, sau đó bốn giáo đồ Nhân Diệt tiến vào nghĩa trang, muốn mang người dao động đó đi — bọn họ sử dụng lực lượng của ác ma biển sâu ngụy trang bản thân, kỹ nghệ thành thạo, Triệu hoán sư dày dạn kinh nghiệm, lừa gạt được mắt ta, nhưng không lừa được trực giác của ta.
"Ta dụ hai người tới đây, trừ khử bọn họ, chính là hai người nằm trên sàn đây, sau đó đang định đến nghĩa trang trử khử hai tên kia, thì chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra."
Người canh gác già ngẩng đầu lên và nhìn về hướng cửa.
"Một vị khách... không thể diễn tả được ghé thắm, ta đã nhìn chằm chằm vào ngài một lúc, có thể chỉ vài giây, thời điểm ta phán đoán ra vấn đề, không thể thực hiện chuẩn xác."
“Khách thăm không thể diễn tả được?” Agatha không khỏi nhíu mày: “Có thể nói cụ thể hơn một chút được không?”
Người canh gác già cố gắng nhớ lại một lúc.
Tất cả những gì xuất hiện trong đầu óc ông ta chỉ là một đống quang ảnh hỗn loạn, cùng với tiếng ồn ào áp đảo.
Sự phong bế tâm trí trong lúc vội vàng đã loại bỏ sự ô nhiễm tạm thời mà bản thân phải chịu đựng, nhưng cũng đã xóa sạch một số ký ức hữu ích.
"Không thể, chỉ nhớ có quang ảnh và tiếng ồn ào hỗn loạn," Ông già canh gác lắc đầu: "Hơn nữa cho dù ta có thể miêu tả chính xác cảnh tượng mình nhìn thấy, đối với cô mà nói cũng không có ý nghĩa gì – những điều ta nhìn thấy chưa chắc là chân thật, cho dù là chân thật, cũng chưa chắc là chân thật trong mắt người khác, là con người, cách chúng ta nhận thức quá hạn chế."
"Được rồi, vậy đây chính là toàn bộ câu trả lời," Agatha gật đầu: "Một vị khách vô danh đã đến thăm nghĩa trang ở giai đoạn cuối cùng, nhưng cũng không chủ động gây ra bất kỳ thiệt hại nào... Ông có chắc chắn muốn sử dụng từ 'viếng thăm' này trong báo cáo không? Từ này thiên về trung lập, thậm chí thiên về thân thiện."
“Chắc chắn,” Người canh gác già bình tĩnh trả lời: “Ta đã trò chuyện với ngài ấy, mặc dù hầu như không thành công trao đổi được bất cứ điều gì - vị khách thăm đó đã từng cố gắng giao tiếp, đây là dấu hiệu của sự trung lập và thân thiện.”
"Hiểu rồi, ghi lại rồi," Agatha lại gật đầu: "Sau đó thì sao? Còn điều gì nữa không?"
"Sau khi vị khách thăm rời đi, ta mơ hồ nhìn thấy ngài ấy đã để lại một số... thứ gì đó trên lối đi ở cổng," Người canh gác già vừa nhớ lại vừa kể ra: "Nhưng ta không thể thấy rõ, lúc đó thị giác của ta đã bị thương nghiêm trọng, nhận thức cũng đã xảy ra vấn đề rất lớn, ta không chắc..."
"Nếu ông nói là một đống hài cốt sau khi bị ác ma biển sâu nuốt chưởng và thiêu đốt, thì chúng tôi đã tìm được rồi," Agatha bình tĩnh cắt ngang lời nói của ông già canh gác: "Nếu như không nhầm, đó hình như là... 'tái thể' của vị khách thăm đó."
*Tái thể: vật mang (thân xác mang linh hồn)