Ngoài cửa căn phòng canh gác, trên con đường dẫn đến bục để thi, đống than cốc miễn cưỡng giữ lại được hình dáng con người vẫn còn nguyên, một vài người thủ vệ của giáo hội đang chuẩn bị chuyển đống hài cốt này vào trong rương hộp gỗ, sau khi nhìn thấy “người gác cổng” và người canh gác nghĩa trang xuất hiện, họ liền tạm thời dừng động tác.
Người gác cổng Agatha chỉ vào đống hài cốt cháy thành than đó: "Thứ ông nhìn thấy hôm qua, hẳn là hắn — đương nhiên, thứ còn sót lại ở đây giờ phút này chỉ là một thân xác, mà 'khách thăm' từng chiếm giữ thân xác này xác thực đã rời đi."
Ông già canh gác đi tới bên cạnh hài cốt, cúi đầu quan sát một hồi, khẽ nhíu mày: "Hắn là..."
"Nếu không sai, một trong bốn tín đồ tà giáo tối qua ngụy trang thành thần quan," Agatha nhàn nhạt nói: "Thân xác này chết vì phản phệ cộng sinh với ác ma biển sâu."
Ông già canh gác im lặng không nói gì, sắc mặt nghiêm túc, không biết ông ta đang suy tư điều gì, qua hai phút sau mới đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Thi thể tối qua các người đưa tới đó..."
Agatha gật đầu, giơ ngón tay chỉ về một hướng khác: "Ở bên này, nhưng trạng thái của nó... hơi có chút quỷ dị."
Dưới sự dẫn dắt của người gác cổng, người canh gác già đi đến một vùng đất trống ở rìa nhà xác, nơi này cất giữ các "mẫu vật" đã được xử lý và các vật chứng quan trọng khác chuẩn bị đưa trở về đại giáo đường.
Người canh gác già kinh ngạc nhìn thứ mà Agatha chỉ cho mình.
Đó là một đống… lọ thủy tinh lớn nhỏ.
"Ý của cô là... đây chính là thi thể hôm qua các người đưa tới đó? 'Người xao động' mà tối qua đã ở trong quan tài nói chuyện với ta thật lâu?" Ông già nhìn chằm chằm vào đống chai lọ đó hồi lâu, cuối cùng không khỏi quay đầu nghi hoặc nhìn Agatha: "Mới một đêm trước, hắn thậm chí còn có thể dùng sức gõ vào tấm ván gỗ quan tài!"
"Đúng vậy, nhưng khi những người thủ vệ tìm thấy đống đồ đó, chúng tôi đã chỉ có thể dùng xẻng để thu gom nó lại, sau đó cố hết sức có thể đựng vào trong lọ - chỉ có những đường nét còn sót lại và vị trí của nó vào thời điểm đó có thể chứng minh, đây quả thực là người chết mà chúng tôi đã đưa đến nghĩa trang tối hôm qua," Agatha lắc đầu: "Như ông thấy, một đống... bùn đất bán thể rắn, miễn cưỡng lưu lại một ít dấu vết của tổ chức sinh vật, hơn nữa chút dấu vết sinh vật còn sót lại đó cũng đang nhanh chóng chuyển hóa thành thứ gì đó tương tự bùn lầy theo thời gian."
Cô ta dừng lại, chỉ vào một chiếc lọ lớn nhất trong đó.
"Nơi này vốn còn có vài khúc xương, nhưng bây giờ đã chỉ còn lại loại vật chất sềnh sệt cổ quái này."
Người canh gác già cau mày, nhìn chằm chằm vào vật chất quỷ dị trong những lọ thủy tinh đó.
Những thứ đã không còn chút đường nét của tổ chức sinh vật, màu đỏ sẫm xen lẫn màu đen xám, giống như bùn lắng dưới đáy nước.
Nếu như không phải biết "người gác cổng" sẽ không lừa dối mình, bất luận thế nào ông ta cũng không cách nào liên hệ những thứ này với "người xao động" lải nhải trong quan tài hôm qua
"Hừ, người chết biến thành bùn, chuyện tà muôn sẽ luôn phát sinh chồng chất," Ông già canh gác cuối cùng thở dài: "Chuyện đã đến nước này, tôi nên giải thích tất cả những chuyện này thế nào với người chết đây? Họ sẽ tới nghĩa trang để từ biệt người thân, sau đó tôi nói với họ rằng, hôm qua có mấy giáo đồ Nhân Diệt lẻn vào gây rối, hơn nữa còn có một thứ giống như bóng ma không gian thứ đã tới, vì vậy không biết làm thế nào mà người nhà của họ đã biến thành mấy lọ chất lỏng?"
“Ồ, chuyện này ông không cần phải nhọc lòng, người nhà của họ sẽ không tới gây rắc rối cho ông,” Agatha lại chỉ lắc đầu vô cảm: “Họ đã hoàn thành nghi thức từ giã ở Nghĩa trang số 4 bên cạnh, thợ mỏ rơi xuống giếng chết đi sẽ được đưa đến lò hỏa thiêu đúng kỳ hạn."
Ông già canh gác chớp chớp mắt, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Các người đã ngụy tạo di thể để lừa gạt người nhà của người chết?”
“Chúng tôi vẫn chưa đến mức hèn hạ như vậy.” Agatha nhẹ giọng nói.
"Vậy..."
"Chúng tôi tìm được một thi thể khác - trưa hôm nay, một công nhân đã được phát hiện ngã chết bên trong giếng máy, giống hệt với thi thể tối hôm qua chúng tôi đưa đến đây..."
Người canh gác già trừng hai mắt, biểu cảm hơi cứng nhắc.
Thật lâu sau, ông ta mới đột nhiên định thần lại, theo bản năng quay đầu nhìn về phía bục cách đó không xa — chiếc quan tài đơn sơ tối hôm qua được đưa vào nghĩa trang vẫn còn đặt ở trên bục.
Sau đó ông ta lại ngoảnh mặt đi, nhìn đống lọ thủy tinh rợn người ở khu vực chứa mẫu.
"... Nhân danh Thần chết, hôm qua các người rốt cuộc đã đưa thứ gì đến?"
“Chúng tôi sẽ điều tra,” Agatha nói, sắc mặt thay đổi hiếm thấy, nhưng lúc này lại ít nhiều có chút nghiêm túc: “Hiện tại điều duy nhất có thể khẳng định là, di thể được đưa tới Nghĩa trang số 4 kia hẳn là 'thật', nó không xảy ra hiện tượng xao động, cũng không sụp đổ và tan rã, còn di thể mà chúng tôi đưa đến đây ngày hôm qua... đã bị lực lượng siêu phàm động tay chân vào."
Ông già canh gác nhất thời không nói gì, chỉ là trông có chút bận tâm, mà tại lúc này, một người thủ vệ của giáo hội mặc đồ đen đột nhiên từ một con đường khác đi tới và thẳng đến trước mặt Agatha.
Người thủ vệ giáo hội nhanh chóng thấp giọng báo cáo điều gì đó với Agatha, tiếp đó đưa một tờ giấy dày đến.
Agatha liếc nhìn nội dung của tờ giấy, vẻ mặt không thay đổi, chỉ khẽ gật đầu: "Biết rồi."
“Xảy ra chuyện gì?” Ông gà canh gác thuận miệng hỏi.
"Còn nhớ ngày hôm qua là có bốn tên dị đoan tiến vào nghĩa trang của ông, đúng không?" Agatha ngẩng đầu lên, trực tiếp đưa tờ giấy qua cho ông già: "Ông trừ khủ hai tên, một hóa thành than cốc ở bên ngoài căn phòng nhỏ của ông, hiện tại, chúng tôi đã tìm ra tung tích của tên giáo đồ Nhân Diệt cuối cùng."
Người canh gác già đón lấy mảnh giấy và thấy rằng hóa ra là một bức ảnh.
Một chỗ nào đó trên sàn bê tông, một hài cốt chỉ có thể lờ mờ nhận ra đường nét của con người nằm đó, hài cốt mang những vết cháy rõ ràng — giống như đống than cốc ở cửa căn phòng canh gác nhỏ.
Rõ ràng là phản phệ sau khi mối quan hệ cộng sinh giữa ác ma biển sâu bị cắt đứt.
"Là cô gái đó…" Ông già canh gác cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía Agatha: "Cô ta đã chết? Chết như thế nào? Ở nơi nào?"
“Cách đây hai khu phố, trước mắt mọi người, đống hài cốt này đột nhiên rơi xuống ở một ngã tư,” Agatha nói: “Xuất hiện đồng thời còn có một con ác ma chim báo tử rõ ràng đã nằm vào trạng thái mất kiểm soát — con ác ma đó duy trì chưa đến vài giây trong thế giới hiện thực thì đã tan rã và biến mất, những người qua đường tại hiện trường đã báo cho quan trị an."
Ông già canh gác suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không phải là chuyên gia ở phương diện này, cô cứ nói thẳng quan điểm của mình đi."
"Quan điểm của tôi là, kẻ dị đoan này e rằng cũng đã nhìn thấy vị 'khách thăm' mà ông đã thấy đêm qua - đôi mắt của ác ma biển sâu càng dễ nhìn thấy 'chân thật' hơn, vì vậy con chim báo tử của cô ta đã trở nên điên loạn, đồng thời trong cơn điên loạn đã đưa chủ nhân của mình trốn chạy vào độ sâu thăm thẳm," Agatha bình tĩnh phân tích: "Xét từ hài cốt, kẻ dị đoan này đã bị xé nát bởi ác ma biển sâu khác trước khi bị phản phệ bởi khế ước cộng sinh, đây là đặc điểm điển hình của việc không được bảo vệ khi rơi xuống độ sâu thăm thẳm. "
“Người gác cổng” bình tĩnh nói xong, rồi nhẹ nhàng thở ra.
Cô ta nhìn vào mắt người canh gác già.
"Tôi cảm thấy... có thứ gì đó, đang theo dõi thành phố này của chúng ta, những ngày sắp tới, có lẽ sẽ không được yên bình cho lắm."
...
Duncan đến phòng ăn trước buổi tối.
Mặc dù không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng phòng ăn dường như đã trở thành nơi thủy thủ đoàn tụ tập và sinh hoạt lúc rảnh rỗi mà không hề hay biết.
Duncan vừa bước vào cửa thì đã thấy Morris đang sửa bài tập cho Nina, còn Nina thì giám sát Shirley, A Cẩu và Alice đánh vần ở một chiếc bàn khác cách đó không xa.
Fanna thì đang ngồi gần cửa sổ của phòng ăn, cầm một cuốn sách giáo hội và đọc một cách nghiêm túc.
Có vẻ bầu không khí cũng khá tốt.
Duncan đi thẳng đến chỗ Morris và tiện tay đưa một lá thư tới: "Thư của vợ ông."
“Từ Mary?” Morris dừng bút chấm bài tập, có chút kinh ngạc nhìn lá thư thuyền trưởng đưa tới, sau đó mò lấy con dao mở thư mang theo bên người ra, vừa mở phong bì vừa lẩm bẩm nói: “Tôi đã viết trong thư, bảo không cần phải viết thư hồi âm gấp."
"Dù sao 'tem' cũng chỉ cần mấy que khoai tây chiên thôi," Duncan cười thản nhiên nói: "Nhìn xem bên trong viết gì đi, có lẽ là có việc gấp."
Morris gật đầu, lấy lá thư ra liếc nhanh, quả nhiên theo bản năng nhíu mày.
“Trong thư nói gì?” Duncan thấy vậy tò mò hỏi, nhưng sau đó lại nói thêm: “Chuyện riêng thì không cần phải nói.”
"... Bức thư thứ hai của Brown Scott đã đến, cách bức thư đầu tiên chỉ có ba ngày," Morris không giấu diếm, chỉ là giọng điệu có chút cổ quái: "Trạng thái tinh thần của ông ấy trong bức thư rõ ràng là không tốt, Mary đã đốt bản gốc vì sợ rằng bức thư có thể chứa đựng những điều ô uế, nhưng đã chuyển thuật nội dung chứa trong đó — Brown vô cùng lo lắng bất an khuyên ngăn tôi, bảo tôi không nên đến gần Hàn Sương."
"... Có vẻ như người bạn đó của ông đã phát hiện ra một số chân tướng," Duncan nghe xong, nói với vẻ mặt trầm tư: "Tiếc là, khi tôi đi dò xét tình hình của Hàn Sương, mọi chuyện không suôn sẻ lắm, chưa thể nghe ngóng được tình hình của người bạn đó của ông."
"Hả? Ngài đã đi dò xét tình hình của Hàn Sương?" Morris sửng sốt, không khỏi kinh hô một tiếng: "Ngài đi lúc nào?"
"Mới tối hôm qua," Duncan ngược lại cũng không giấu giếm, dù sao nơi này đều là người mình: "Tôi mượn dùng một thân xác – chỉ đáng tiếc không thể nghe ngóng được bao nhiêu tin tức, lần trước ở Phổ Lan Đức cũng không có phiền phức như vậy."
Anh ở bên này vừa dứt lời, thì đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng “bịch”.
Duncan và Morris đồng thời nhìn theo âm thanh, thấy cuốn sách trên tay Fanna rơi xuống đất.
Biểu cảm trên khuôn mặt của thẩm phán quan có phần quái lạ.
Morris có chút lo lắng: "... Fanna, cô không sao chứ?"
“Cô ấy không sao,” Duncan xua tay và trả lời thay Fanna: “Cô ấy chỉ có chút PTSD thôi.”
*PTSD là viết tắt của cụm từ “Post Traumatic Stress Disorder” dịch ra có nghĩa là rối loạn căng thẳng sau sang chấn. PTSD là một dạng rối loạn lo âu, một phản ứng xảy ra muộn, kéo dài xảy ra ở những người đã bị cú sốc cực mạnh về cơ thể hoặc tinh thần.