Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 301 - Chương: 301

Chương: 301

Một con tàu cứ thế "trồi" lên từ trong biển rộng bằng cách khiến người khác chấn động, xuất hiện trước mặt Fanna và Nina.

Sóng biển vẫn không dừng lại, từng tầng từng lớp nước xoáy lan rộng ra bốn phía với con tàu rỉ sét loang lổ làm trung tâm. Nước biển không ngừng rơi xuống từ ống khói rỉ sét và kiến trúc trên boong, phát ra âm thanh ồn ào to lớn. Nó hơi tròng trành giữa gợn sóng, ánh nắng nghiêng hắc trên boong của nó, tựa như tràn ngập ra một loại sắc thái không chân thật.

Nina trợn mắt hốc mồm, phải mất vài giây mới phản ứng lại, lập tức hét lên: "A! Tàu! Một con tàu! Một con tàu đột nhiên nhô lên!"

Ngay sau đó, cô đột nhiên quay sang Fanna, nói nhanh: "Em đi nói với chú Duncan!"

Lời còn chưa dứt, cô gái đã xoay người, lướt qua boong tàu như một cơn gió, chạy về phía đuôi tàu.

Fanna vẫn nhìn chằm chằm vào con tàu kỳ lạ đột nhiên nổi lên từ trong nước biển, quan sát những dấu vết mục nát và cũ kỹ, cùng với từng chi tiết trên con tàu.

Nàng ta để ý thấy một hàng chữ cái lớn ở một bên mũi tàu — những chữ cái đó phủ đầy những vết rỉ sét và bụi bẩn nghiêm trọng, khiến cho việc giải mã trở nên khó khăn, nhưng nàng ta vẫn miễn cưỡng đọc chúng ra:

"Hắc Diệu Thạch Hào."

Sự xuất hiện đột ngột của con tàu bí ẩn trên biển đã gây ra động tĩnh rất lớn, tất nhiên Nina và Fanna không phải là những người duy nhất chú ý đến điều đó, chẳng mấy chốc, những người khác đang nghỉ ngơi trong khoang tàu đã tập trung trên boong, bao gồm cả Morris, Shirley, A Cẩu và Alice, họ kinh ngạc đi tới mũi tàu, nhìn con tàu quái lạ cách đó không xa, suy đoán lai lịch của nó, mà rất nhanh, Duncan cũng theo Nina đi tới boong ở mũi tàu.

"Duncan tiên sinh," Fanna nói ngay sau khi nhìn thấy Duncan: "Trên con tàu đó không có dấu hiệu của người sống, có thể là... một con tàu ma."

Khi nói ra từ "con tàu ma", vẻ mặt của vị thẩm phán quan trẻ tuổi có phần kỳ lạ.

“Cùng nghề à,” Duncan thản nhiên đáp, sau đó ngẩng đầu quan sát “con tàu ma” trông chỉ bằng một nửa Thất Hương Hào, đầu tiên anh chú ý đến kết cấu ống khói ở tầng trên của con tàu: “Có vẻ như là một con tàu chạy bằng hơi nước… Có thể suy đoán ra niên đại và lai lịch gần đúng của con tàu không?"

"Không cần suy đoán," Giọng nói của Morris đột nhiên từ bên cạnh vang lên, ánh mắt của lão học giả nhìn về mặt biển phía xa, trong mắt hiện lên vẻ hơi phức tạp: "Tôi nhìn thấy tên của nó — Hắc Diệu Thạch Hào, tàu hơi nước, sáu năm trước chìm nghỉm ở vùng hải vực bên ngoài Hàn Sương."

“Hả?” Shirley đang vươn cổ bên cạnh lập tức kinh ngạc liếc nhìn lão tiên sinh: “Ông cụ, ông biết con tàu đó hả?”

"Brown Scott đã gặp nạn trên chính con tàu đó," Morris nói với giọng hơi trầm: "Nhưng mà nó... làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Hơn nữa còn dùng phương thức này..."

Alice ở một bên nghe cuộc trò chuyện của những người khác, ngẩng đầu "Hắc Diệu Thạch Hào" ở phía xa, rồi lại quay đầu nhìn Morris và Duncan, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng buông ra một câu: "Thuyền trưởng, đây là tình huống bình thường sao? Tàu chìm mất lại nổi lên lại từ trong biển?”

“Đương nhiên đây không phải là tình huống bình thường,” Duncan liếc nhìn cô nàng ngu ngơ này: “Đây gọi là tàu ma... hơn nữa ta nghi ngờ đây không chỉ là một con tàu ma.”

Anh đang nói chuyện bên này, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Đầu Sơn Dương vang lên trong đầu: "Thuyền trưởng, muốn bắn hai phát pháo xem sao không? Hỏa pháo bày tỏ chúng nhìn góc độ và khoảng cách thích hợp này có chút đói khát khó nhịn, không kiềm được muốn ném vài quả đạn pháo qua đó..."

“Bảo chúng nhẫn nại đi!” Duncan không chút do dự ngắt lời Đầu Sơn Dương, sau đó trầm tư một hồi, rồi quay đầu nhìn về phía mấy người bên cạnh: “Chúng ta phải qua đó xem tình huống thế nào.”

“Chúng ta phải... đi đến trên con tàu ma đó?” Shirley nghe vậy nhất thời rụt cổ: “Có phải hơi liều lĩnh rồi không, cái khác tôi ngược lại không sợ, chỉ sợ con tàu đó đột nhiên chìm trở về thì làm thế nào, dù sao nó đã đột nhiên nhô lên..."

“Aye sẽ đưa chúng ta trở về,” Duncan hờ hững liếc nhìn cô gái này: “Tất nhiên, nếu cô không muốn đi thì có thể ở lại đây, điều này không bắt buộc.”

Shirley mở miệng, nhưng trước khi cô ta lên tiếng, A Cẩu ở bên đã phá vỡ sự im lặng trước: "Chúng tôi đi, chúng tôi đi! Cống hiến vì Thuyền trưởng là sứ mệnh nghĩa bất từ nan của chúng tôi! Hai chúng tôi rất vui lòng!"

Shirley ngẩn ngơ, ngay sau đó nói với cộng sự của mình trong lòng: "A Cẩu, ngươi có thể có chút nguyên tắc được không..."

“Thấy rõ thế cục tích cực biểu hiện hăng hái tham gia hoạt động tập thể sao lại không phải là nguyên tắc?” A Cẩu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ trong mối liên hệ tinh thần: “Đại lão dẫn dắt đội lại khỏi phải lo lắng về an toàn, đương nhiên phải thể hiện tốt bản thân một chút..."

"Ý ta là, lần sau có cơ hội ôm đùi có thể nhường cho ta được không? Lần nào cũng bị ngươi cướp..."

A Cẩu suy nghĩ một chút: "... Shirley, cô có thể có chút nguyên tắc được không?"

Duncan không hề quan tâm Shirley và A Cẩu đồng thời ngây ra là đang trao đổi điều gì (anh biết rằng hai 'người' này nhất định lại đang lặng lẽ nói thầm trong mối liên hệ tinh thần), mà ngẩng đầu liếc nhìn những người khác: "Muốn đi cùng không?"

“Cháu muốn đi!” Nina là người đầu tiên giơ tay, cô thậm chí còn tỏ ra hơi hưng phấn: “Con tàu ma ư, trước đây cháu chỉ nghe nói qua trong câu chuyện truyền thuyết, chưa một lần chính mắt thấy qua.”

“Thất Hương Hào cũng là một con tàu ma,” Duncan không khỏi phải nhắc nhở cô gái, sau đó nhìn về phía những người khác: “Mọi người thì sao?”

“Trên con tàu đó có lẽ có thể tìm thấy những manh mối mà Brown để lại trước khi gặp nạn,” Morris gật đầu: “Tôi đi với ngài.”

“Tôi cũng đi vậy,” Fanna tiếp lời: “Hiện tượng con tàu ma có thể có liên quan đến dị đoan hoặc tà ác ăn mòn, tôi ít nhiều có một số kinh nghiệm về phương diện này.”

“Tôi không biết,” Alice suy nghĩ một lúc, nhìn Duncan: “Nhưng tôi muốn ở cùng Thuyền trưởng.”

“Thế thì tất cả đều đi vậy, coi như ngắm nhìn cảnh đời,” Duncan thản nhiên nói, vẫy tay về phía cột buồm cách đó không xa, gọi con chim bồ câu đang nhắm mắt phơi nắng và nghỉ ngơi trên cao xuống: “Aye, đưa chúng ta đến con tàu ma đó xem thử."

Một luồng ngọn lửa màu u lục bỗng nhiên bốc lên trên Thất Hương Hào, chỉ chốc lát sau, con chim hài cốt khổng lồ liền bay vút lên trời và bổ nhào xuống "Hắc Diệu Thạch Hào" đang khẽ đong đưa theo sóng biển cách đó không xa.

Trên boong tàu Thất Hương Hào im bặt theo đó.

Sự im lặng này kéo dài trong chốc lát, một con thuyền nhỏ treo bên mạn tàu Thất Hương Hào đột nhiên phát ra âm thanh kẽo kẹt, rồi rung lên bần bật khá là chán nản.

Đó là một chiếc thuyền con thoi, thường được dùng để chuyển dời nhân viên nhanh chóng giữa hai con tàu tiếp cận ở cự ly gần trên biển.

Hai sợi dây thừng quấn quanh mép boong phát ra tiếng sột soạt rồi luồn lách như rắn tới bên cạnh thuyền con thoi, giương đầu dây vỗ võ vào vỏ thuyền.

Đầu Sơn Dương ở trong phòng thuyền trưởng đương nhiên cảm giác được tình hình gần boong tàu, nó khẽ thở dài, bắt chuyện với mấy lão già đã gắn bó cả thế kỷ với nhau trên tàu: “Hay là… mấy chiếc thuyền con các ngươi luyện tập bản lĩnh vẩy nước trong biển đi..."

Tiếng chiếc thuyền con kêu cót két to hơn...

Mà ở phía bên kia, Aye bay qua bầu trời phía trên Hắc Diệu Thạch Hào cũng không có lập tức đáp xuống, mà đảo mấy vòng bên trên con tàu ma đó dưới sự chỉ huy của Duncan trước, sau khi xác nhận sơ qua toàn bộ con tàu không có mục tiêu hoạt động, mới đáp xuống trên một boong có vẻ sạch sẽ và vững chắc.

Ngọn lửa u lục bùng lên bầu trời, hình bóng của mấy người nhóm Duncan từ trong ngọn lửa bước ra.

Một mùi hôi thối rõ ràng xông vào mũi mọi người gần như ngay lập tức - đó là mùi tanh hôi do ngâm trong nước biển đưa tới, còn trộn lẫn với một số mùi thối rữa lạ thường khó tả.

Nina là người đầu tiên cau mày sau khi đến boong tàu: "Ọi... trên này có mùi thật là khó chịu..."

"Không phải tất cả các con tàu ma đều sạch sẽ và ngăn nắp, với nguồn cung cấp khoai tây chiên vô tận như Thất Hương Hào," Duncan cười nói với Nina: "Nếu con tàu này thực sự là Hắc Diệu Thạch Hào năm đó, thì nó đã chìm trong biển sâu sáu năm rồi."

Vừa nói, anh vừa đảo mắt nhìn con tàu hơi nước đâu đâu cũng hiện ra vẻ quỷ dị này.

Rỉ sét, đổ nát và hoen ố loang lổ — nó có lẽ đã từng là một con tàu máy đẹp đẽ và tân tiến, nhưng giờ đây nơi này đã chỉ còn lại một đống sắt thép và ván gỗ mang tử khí nặng nề, mà chỗ càng quỷ dị hơn thì nằm ở, thân là một con tàu vừa mới nổi lên từ biển, nhưng nước biển bên trên lại không thấy đâu.

Mặt boong khô ráo.

Ngay cả nhiều chỗ trũng trên boong, những nơi lẽ ra nước rất dễ đọng lại, giờ này cũng đều khô ráo.

Fanna hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này, nàng ta ngồi xổm xuống, dùng ngón tay cạ cạ mặt đất và hơi cau mày.

Nàng ta còn nhớ rõ cảnh tượng khi con tàu này nổi lên mặt biển, lúc đó một lượng lớn nước biển từ Hắc Diệu Thạch Hào đổ xuống, trông giống như một thác nước vô tận, nước biển cọ rửa mọi ngóc ngách của cả con tàu – từ thường thức phán đoán, trên con tàu này không thể nào có chỗ khô ráo.

“Fanna,” Morris quay đầu lại sau khi quan sát sơ lược tình hình xung quanh: “Cô có cảm giác được hơi thở của dị đoan hay tà ác hủ hóa không?”

“… Không,” Fanna nhíu mày chậm rãi lắc đầu, thời khắc vừa mới bước lên boong tàu nàng ta đã chú ý điểm này, đồng thời luôn cảm nhận xem xung quanh có lực lượng siêu phàm nào dao động hay không: “Không có chút khí tức siêu phàm, nhưng điều này càng không thích hợp — trên boong tàu khô ráo, điều này rõ ràng là bất thường, mà phía sau hiện tượng khác thường ắt hẳn nên có lực lượng siêu phàm nhúng tay mới phải."

"Vậy thì có thể là lực lượng siêu phàm vượt qua nhận thức của cô," Duncan thuận miệng nói một câu, sau đó cất bước đi về phía trước: "Dù sao, nếu như trên con tàu này thật sự có cất giấu thứ gì đó, như vậy chúng ta chỉ cần đi tìm, nó nhất định sẽ lòi ra."

Nina nhanh chóng chạy hai bước đuổi theo chú Duncan của mình: “Nếu như thật sự có thứ gì đó nhảy ra thì sao?”

Duncan dừng lại, quay đầu lại trên mặt mang theo nụ cười: "Nói chung, thử lý luận trước..."

Bình Luận (0)
Comment